Khuôn mặt tinh xảo của Y Hương Nồng nhanh biến sắc, hết xanh lại trắng, trong mắt hoàn toàn là lửa giận điên cuồng. Nước trà vừa uống vào trong bụng lại hận không thể lập tức phun ra. Nhưng... nước đã nuốt xuống rồi sao lại có thể nhổ đi ra?! Phun ra cũng vô cùng khó coi.
"Ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?" Khúc Đàn Nhi hơi ngẩng đầu lên, một mặt lo lắng mà nhìn Y Hương Nồng. Vừa nãy một khắc kia, nàng ngẩng đầu lên một chút, lại vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt Y Hương Nồng vặn vẹo như muốn trở mặt.
"Tỷ tỷ vừa rồi nói đùa sao, trà này thực sự không phải là mới pha sao?" Khó trách trà lành lạnh.
"Không phải." Khúc Đàn Nhi cười nhạt lắc đầu, quả thực đủ tà ác. Nàng biết rõ uống chút nước trà qua đêm kia vốn không có gì, nhưng nếu để cho một cái nữ nhân vốn sống an nhàn sung sướng uống hết… Lúc này câu hỏi hình như không phải hình dung nàng thấy trà này dùng được hay không mà là nàng ta có thấy buồn nôn hay không.
Có người muốn làm cho nàng ngột ngạt, dù sao nàng cũng nên đáp lễ mà đem người ta tức giận ngược lại mới phải.
Gương mặt tinh xảo Y Hương Nồng tức giận đến vặn vẹo, hai tay nắm chặt.
"Ngươi thật không thoải mái sao? Có cần ta để Kính Tâm đi mời đại phu tới xem ngươi một chút hay không?" Khúc Đàn Nhi lo lắng mà nhìn nàng, lại thuận tiện lại nói ra mấy câu quan tâm sức khỏe.
Bỗng nhiên, sắc mặt Y Hương Nồng thay đổi, tức giận ẩn đi hết, nở nụ cười đặc biệt yêu mị, ôn nhu mà nói: "Không cần, Hương Nồng đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Hương Nồng hôm nay đến, ngoài hướng tỷ tỷ vấn an, còn là cố ý muốn đến đa tạ tỷ tỷ. Nếu không phải Vương Phi tỷ tỷ đêm qua không lưu được Vương Gia ở lại, Vương Gia sau đó cũng sẽ không qua đêm ở tiểu viện của muội muội, làm hại muội muội một đêm đều không được ngủ ngon. Lăn qua lăn lại một đêm như vậy thật đúng là mệt mỏi muốn chết."
Lời nói mặc kệ thật giả, mục đích của Y Hương Nồng là muốn tức chết Khúc Đàn Nhi.
Đáng tiếc, Khúc Đàn Nhi tự nhiên hào phóng cười một tiếng, tựa như không nghe ra bên trong lời nói của Y Hương Nồng còn mang ý vị khiêu khích ý vị, rất vui mừng nói: "Nghe ngươi kiểu nói này, ta ngược lại thật ra yên tâm không ít, còn tưởng rằng muội muội vừa rồi sẽ trách ta đây." Từ ngày đầu tiên bước vào Bát Vương Phủ này nàng đã nghe nói bên trong Bát Vương Phủ có hai con cọp cái, móng vuốt sắc bén vô cùng.
"Vậy Hương Nồng xin phép trở về, không quấy rầy tỷ tỷ nữa." Y Hương Nồng mặt lạnh đi, từ từ đứng dậy muốn rời đi. Nàng ta vung tay áo một cái rồi phẫn hận xoay người sang chỗ khác, tức giận đến mứcxoay người đi đều không muốn lại nhìn thấy Khúc Đàn Nhi một chút nào nữa.
"Lúc rảnh rỗi lại đến uống chén trà." Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, hướng về phía bóng lưng của Y Hương Nồng mà vẫy tay, rất tốt bụng mà tạm biệt nàng ta.
"Chủ tử, tại sao phải gây thù hằn như vậy?" Kính Tâm nhẹ nhàng thở dài. Khi đã chắn chắn Y Hương Nồng thật sự sẽ không thể nghe được các nàng nói chuyện, lúc này nàng mới đem nghi vấn của mình nói ra.
"Ngươi có từng thấy người vợ chính thất nào cùng các vợ bé ở chung hòa thuận không? Hơn nữa, ngươi không thấy được nàng là dạng gì sao? Rõ ràng là cố ý đến khoe khoang, là muốn khiến ta tức giận. Đương nhiên, cái loại tâm tư này là làm không được. Vì dù sao, ta đối với Mặc Liên Thành kia, thực sự không có tình cảm với hắn. Nếu không, đổi lại là một cái nữ nhân khác, còn không có tức chết sao?" Loại tiết mục này, trên TV nàng đã sớm xem qua đến mức quen cũng không thể quen hơn được nữa. Hơn nữa TV cũng đã diễn nhiều cái loại kịch bản này đến nát rồi.
Cùng Khúc Đàn Nhi nàng đâyđấu? Vấn đề là nàng không có tâm tình gì để ý tới nàng ta.
"Cho nên chủ tử lừa nàng, nói là ly trà kia đã pha hôm qua?" Kính Tâm tựa như cũng hiểu.
"A, điểm này thì ngươi vẫn là nói sai. Ly trà kia thực sự, thực sự là ly trà tối hôm qua ta đặc biệt phân phó Nguyệt Lạp đặt ở Thiên Sảnh. Chỉ làvận khí của nàng ta vẫn tương đối xui xẻo mà thôi."
"..." Kính Tâm thực sự im miệng không nói được gì.
"Kính Tâm, chẳng lẽ ngươi khôngkhen đầu óc của ta thực sự rất thông minh,điều như thế này mà cũng có thể nghĩ đến?"