Mục lục
Bạo Tiếu Sủng Phi: Gia Gia Ta Chờ Ngươi Bỏ Vợ (Song Thế Sủng Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Alex

Chỉ là hiện tại, trên y phục của Đại Phu Nhân đều bị dính nước.

Đặc biệt là, cái khuôn mặt mo kia, trên mặt toàn phấn là phấn, lớp phấn cũng không mỏng mà vì dính nước đã bị nhòe đi không ít.

Khúc Đàn Nhi cúi đầu nhịn cười.

Không thể cười, tuyệt đối không thể cười!

"Lão gia, ông nhìn xem, đây chính là nữ nhi bảo bối của ông đó. Xem nó đối đãi Đại Nương ta thế nào. Phản rồi, phản rồi!" Đại Phu Nhân thật tức giận.

"Đàn Nhi, ngươi muốn làm gì? Còn không mau xin lỗi Đại Nương của ngươi đi." Khúc Giang Lâm lạnh mặt, cũng không dám nói thêm cái gì về lời lên án của Đại Phu Nhân đối với Khúc Đàn Nhi, tuy nói muốn trách phạt với Khúc Đàn Nhi, nhưng thực tế vẫn tạm thời không dám có hành động gì. Tất cả chỉ vì hắn không thể không nể mặt Bát Vương Phủ.

"Vâng, xin Đại Nương lượng thứ, đều là do Đàn Nhi nhất thời sơ sẩy." Khúc Đàn Nhi dịu dàng ngoan ngoãn xin lỗi.

"Người đâu, đóng cửa." Đại Phu Nhân giận dữ, xoay người sang chỗ khác, đi về phía chỗ mà ngồi xuống, hung hăng hướng về quản gia phân phó nói.

Lời này vừa nói ra, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.

Đóng cửa làm gì? Đương nhiên là để thực hiện gia pháp chứ sao.

"Đại tỷ, hà tất phải tức giận như vậy, tỷ vẫn nên bớt giận một chút. Dù nói thế nào đi nữa, hiện tại Đàn Nhi đã là Bát Vương Phi rồi, thân thể là quý giá." Nhị Phu Nhân thấy Đại Phu Nhân nói muốn đóng cửa, tựa như có chút không đành lòng, nhưng bên trong thế nào, ai có thể hiểu được? Nhị Phu Nhân cũng có thể có tiếng nói trong cái quý phủ dù sao cũng là do phúc sinh được con! Sinh ra một vị Quý Phi Nương Nương.

Bình thường Đại Phu Nhân cũng phải nể mặt mũi Nhị Phu Nhân một chút.

"Đúng vậy, Đại tỷ à Nhị tỷ nói đúng, Đàn Nhi hiện tại đâu còn như xưa nữa. Nó bây giờ tỷ không quản được nữa, nhỡ làm nó bị thương hay đụng cái gì, truyền ra ngoài, sẽ thành đại sự mất." Tam Phu Nhân cũng xía vào, quét mắt nhìn Khúc Đàn Nhi đứng ở một bên không nói gì. Tuy nhiên lời nói nghe có vẻ quan tâm, nhưng trong mắt một chút ấm áp cũng không thấy.

Mà những này, không thể nghi ngờ là có ý đổ thêm dầu vào lửa.

Mang mấy phần châm chọc cũng là nhắc nhở Đại Phu Nhân, Khúc Đàn Nhi cũng không còn là người bà ta có thể quản.

Mà điều này đối với Đại Phu Nhân vốn đã quen chèn ép Khúc Đàn Nhi, loại chuyển biến này thực sự khó tiếp nhận, dường như vốn là một thứ mà bà ta có thể tùy tiện giẫm, giờ đây lại có thể cưỡi lên đầu mình. Cái cảm giác này không phải ai cũng có thể chịu được. Huống chi, nữ nhi do Đại Phu Nhân sinh hạ, cũng là một nhân vật lớn, là chính phi được gả cho Đại Vương Gia.

Chính vì thế nên Đại Phu Nhân mới có thể không hề để Khúc Đàn Nhi ở trong mắt.

"Đại Phu Nhân, muội..." Cửu Phu Nhân sợ hãi, vốn định nói đỡ một hai câu.

"Ngươi im miệng! Nơi này còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện."

Cửu Phu Nhân vừa mở miệng, Đại Phu Nhân liền quét qua một tia sắc lạnh, liền giận mắng. 

Lập tức, Cửu Phu Nhân liền im lặng.

Khúc Giang Lâm sắc mặt đen như đít nồi, nói: "Phu nhân, Đàn Nhi mặc dù không đúng nhưng dù sao nàng cũng đã là Bát Vương Phi. Nếu truyền đến tai Bát Vương Gia sợ Khúc Phủ sẽ đảm đương không nổi."

"Ông cho rằng Bát Vương Gia sẽ còn có thể đến đòi công đạo vì nàng? Đừng nằm mơ! Tân hôn cũng không có ở lại trong phòng, về nhà cũng đi một người. Cho dù bây giờ nàng có chết Bát Vương Gia hẳn còn phải cảm tạ chúng ta. Hơn nữa, mẹ thế nào con liền thế đấy, nghe nói ngày đầu tiên tân hôn nó đã có cử chỉ lỗ mãng rồi, không hề biết kiềm chế khiến cho Bát Vương Gia ghét bỏ."

Lời này của Đại Phu Nhân tuy độc ác, nhưng lại làm cho người không thể phản bác.

Khóe miệng Khúc Đàn Nhi giật nhẹ.

Phu nhân quả thực nói đúng điểm trên.

Ở cái xã hội trọng nam khinh nữ hà khắc này, nữ nhân không dựa vào nam nhân nhất định không có cách nào sống. Còn có, mệnh của những nữ nhân lấy chồng lại không được sủng ái cũng ti tiện như sâu kiến. Lấy mẫu than của nàng là Cửu Phu Nhân làm ví dụ, gả cho Thượng Thư ư? Ở trong cái nhà này đừng nói là muốn địa vị, bình thường nổi giận cũng không dám kêu một tiếng.

Khó chịu! Vô vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK