*Tiểu Cường: là con gián, ý nói kiên cường, đập mãi không chết
"Thật sao? Lâu như vậy rồi mà ngươi cũng không nói, Bản Vương liền quên còn có một người như ngươi ở trong Vương Phủ." Mặc Liên Thành gảy nhẹ mày kiếm. Hắn lại chờ, đợi nàng lúc nào có thể tháo xuống tầng ngụy trang trên mặt kia, giả bộ quá tốt sẽ làm cho người khác tương đối khó chịu.
"..." Khúc Đàn Nhi dám khẳng định, hắn tuyệt đối là cố ý, còn nhiều lần cố ý cắt ngang lời của nàng? Nhưng mà, nàng không nổi nóng mắng chửi người, bày ra khuôn mặt nhỏ quyến rũ mê người, cũng đủ ai oán, ai oán đến muốn đánh người. Chỉ là, nàng trầm mặc, không nói, chờ hắn hỏi.
Nhưng Mặc Liên Thành lại một lần nữa ngồi xuống trà án bên cạnh. Khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt, trên tay đang bưng ly trà, tư thái cao quý ôn nhã, không nhanh không chậm đưa chén trà đến bên miệng, tinh tế thưởng thức nước trà thơm thuần. Hắn biết rõ nàng có chuyện, nhưng lại một mực không hỏi.
Bầu không khí rất yên tĩnh, cả hai chủ tử đều không nói chuyện.
Bỗng nhiên, Khúc Đàn Nhi khóe miệng hơi nhếch lên, thình lình nói: "Ngày thứ ba là ngày mai nên về nhà, Vương Gia thấy có được không?"
Chọn thời cơ, thình lình hỏi một câu.
Cuối cùng nói ra ý đồ tới.
Động tác Mặc Liên Thành uống trà hơi dừng lại, tựa như không có nghĩ đến nàng sẽ ra chiêu này.
Khúc Đàn Nhi nhàn tĩnh cười yếu ớt, chờ Mặc Liên Thành đáp lời. Dù sao, nàng cũng đã nói ra, bây giờ kết quả như thế nào cũng có phải lànàng có thể chi phốicó hay không. Nhưng chờ rất lâu, Mặc Liên Thành cũng không nói gì, "Nếu Vương Gia cảm thấy miễn cưỡng, Đàn Nhi có thể là…"
"Đúng là rất miễn cưỡng." Mặc Liên Thành thầm liếc nàng một cái, nếu không phải trước đã sớm gặp qua bộ dạng nàng trèo tường kia, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị bộ dạng tiểu nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu thanh tao lịch sự, gió thổi liền sẽ đổ lúc này lừa gạt rồi.
"Ồ, Đàn Nhi hiểu." Hắn trả lời là miễn cưỡng? Thế vậy chính là không đi rồi.
Người ta đã không thích đi, nàng cũng không có tư cách ép buộc.
"Nhưng mà..." Mặc Liên Thành có vẻ như còn có lời muốn nói.
Không đợi hắn nói hết lời, Khúc Đàn Nhi đã trực tiếp đứng dậy, nhún người nhẹ hành lễ, đoan trang nói: "Nếu không còn gì khác, Đàn Nhi xin được cáo lui trước." Nói xong, khuôn mặt nhỏ ấm áp mỉm cười, không nhanh không chậm quay người, chậm rãi đi về phía cửa.
Nhưng mà?
Không cần nhưng nhị nữa, hiện tại nàng không muốn để cho hắn tiếp tục đùa bỡn! Nếu như ngày nào đó hắn muốn cầu cạnh nàng, nàng sẽ khiến cho da hắn cũng phải kéo căng.
Khúc Đàn Nhi ngẩng đầu lên, cao ngạo giống như một con Khổng Tước vậy.
Đi cũng vô cùng kiên quyết, không hề quay đầu lại.
Mà rời đi quá nhanh, nàng cũng không để ý đến ý cười nhiễm trong mắt Mặc Liên Thành.
"Chủ tử, chúng ta cứ như vậy đi?" Kính Tâm đuổi theo, nghi ngờ hỏi.
"Nếu không thì sao?"
"Nhưng ngày mai Vương Gia thật không đi cùng ngài?"
"Không cần hắn." Khúc Đàn Nhi lúc nói ra lời này, đáy mắt là một mảng âm u.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, cứ làm như thế đi." Nàng bực bội, một người trở về sẽ thật không có vấn đề sao? Nghĩ tới những cái người trong Khúc Phủ chưa bao giờ coi nàng là người nhà kia, tâm liền chìm xuống dưới. Người người đều nói cổ đại không sai, quả thực em gái nó không sai, xuyên qua tới nơi này, lễ nghi thực sự muốn mạng người.
Hơn nữa Khúc Giang Lâm chỉ có thể trông cậy vào nàng để nịnh nọt Mặc Liên Thành.
Mà chuyện đêm động phòng e là cũng đã truyền đến tai Khúc Giang Lâm. Trở về khẳng định sẽ có đủ các loại làm khó dễ, sau đó... Nàng thật mong đợi, lúc nàng chết đi, có thể hay không không cần đi qua điện Diêm Vương mà có thể trực tiếp quay lại thế kỷ 21, nàng sẽ liền A Di Đà Phật mà cảm tạ trời đất.