• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tần Lý trở lại Cẩm Hoành Quốc Tế thì thấy Tần Miễn đã về rồi.

Quan Kính đem Tần Lý an trí ở xe lăn điện, Tần Lý điều khiển xe lăn đến bên ghế sofa, nhìn cái người đang ngửa mặt ngồi dựa trên ghế sofa kia.

Tần Miễn khép mắt, vẻ mặt mệt mỏi, cổ áo sơ mi trên người bị nới lỏng, cà vạt còn trên đó.

Tần Lý cau mày: “A Miễn, sao vậy?”

Tần Miễn mở mắt nhìn anh, đáp lại bằng câu hỏi: “Anh biết D thị có bao nhiêu trung tâm thương mại không?”

Tần Lý không trả lời, Tần Miễn tiếp tục nói: “5 thành nội, không dưới mười trung tâm thương mại, tối hôm nay, em đi qua hết.”

“……” Tần Lý hỏi, “Đi làm gì?”

“Mua túi xách Hermès Birkin số lượng có hạn.” Giọng nói Tần Miễn rất trầm, “Nhưng không có, trung tâm thương mại nào cũng không tìm được. Kiều Y Viện thiếu chút nữa bắt em lái xe đi H thị mua.”

“……”

“Cho đến khi em ở trước mặt cô ta gọi điện thoại cho người bạn bên Pháp, người ta hứa mua giúp cô ta một cái, cô ta mới chịu thôi.”

Tần Lý sắc mặt nặng nề, vỗ vỗ chân Tần Miễn: “Ừm, em cực khổ rồi.”

Tần Miễn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, một hồi sau anh đứng lên: “Em đi tắm trước.”

Tần Lý đem túi bánh chẻo giao cho chị Kim, nhờ chị ấy để vào tủ lạnh, rồi gọi Quan Kính giúp anh tắm rửa. Một giờ sau, tinh thần sảng khoái điều khiển xe lăn đi đến phòng khách, Tần Miễn đang ở đó coi phim.

Tóc hai người họ đều ướt nhẹp, trên người mặc đồ ngủ bằng vải bôngthoải mái, trùng hợp là, hôm nay bọn họ lại chọn hai bộ quần áo giống nhau như đúc, họa tiết vàng nhạt trên nền xanh đen. Đây là quần áo Diệp Huệ Cầm mua cho hai anh em, cũng như những bà mẹ sinh đôi khác, bà vẫn duy trì thói quen mua quần áo giống nhau cho con mình.

Chị Kim bưng đồ uống đi vào, thấy hai người liền khanh khách cười rộ lên.

“A Lý, A Miễn, hai cậu rất lâu rồi không cùng mặc quần áo giống nhau đấy.”

Tần Lý cúi xuống nhìn mình một chút, lại ngẩng đầu nhìn Tần Miễn, cười hỏi chị Kim: “Chị Kim, chị có thể phân biệt ra bọn em ai là ai không?”

Chị Kim phục vụ Tần gia hơn hai mươi năm, nhìn Tần Lý cùng Tần Miễn từ nhỏ đến lớn. Khi còn bé, hai đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện, bởi vì lớn lên giống nhau, mặc quần áo cũng giống nhau, bất kể đối với ai cũng thích chơi trò “đoán xem bọn cháu ai là anh, ai là em”.

Những người lớn đều không đành lòng nghịch ý hai đứa nhỏ, liền cố ý chỉ Tần Lý nói: “Cháu là A Miễn phải không?.”

Bị đai lưng cố định ở trong xe, Tần Lý liền “khanh khách” cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Cháu là A Lý!”

Mãi đến khi lên bốn tuổi, Tần Lý mới hiểu được, người lớn không thể nào không phân biệt được anh và Tần Miễn.

Từ đó, anh không chơi trò này nữa.

Ngược lại, sau này lớn lên, đối với những người quen trong nhà, đôi khi anh lại lấy chuyện mình và Tần Miễn giống nhau để đùa giỡn một chút.

Nghe Tần Lý hỏi, chị Kim trợn mắt: “Quỷ gây sự, lớn đầu rồi mà còn nghịch ngợm như vậy.” Chị Kim để đồ uống xuống, “A Miễn, cà phê của cậu, chỉ cho uống một ly thôi đó. A Lý, của cậu là phổ nhị.” (*)

(*)Phổ nhị là một loại trà làm từ trà đen, qua một quá trình lên men cho các vi sinh vật có lợi phát triển, giống như rượu vang để càng lâu thì chất lượng ngày càng nâng cao,có thông tin về tác dụng phòng chống ung thư của trà mặc dù chưa có nghiên cứu nào cụ thể. Tuy nhiên, trà Phổ Nhị có tác dụng trong việc giảm mỡ máu, tốt cho gan và tim mạch.

“Cám ơn chị Kim.” Tần Lý không đùa với chị nữa, chị Kim dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài.

Tần Miễn vẫn tựa vào ghế sofa coi phim, Tần Lý cầm lên ly trà nhấp một ngụm rồi hỏi anh: “Hiện tình huống như thế nào?”

Tần Miễn miễn cưỡng trả lời: “Tối mai sinh nhật con trai Kiều Thắng Vinh, Kiều Y Viện ở D thị, sẽ đi ăn cơm, cô ấy nói em cùng đi với cô ấy.”

“Hả?” Tần Lý để trà xuống, “Nghĩa là nói ngày mai em có thể gặp Kiều Thắng Vinh?”

“Đúng vậy.”

“Vậy em thử dò xem tính tình ông ta một chút, hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Tần Lý suy tư một chút, “Kiều Thắng Vinh 45 tuổi, con trai ông ta có lẽ khoảng 15, 16 tuổi rồi, em nhớ mua quà mà tụi con trai hay chơi đó.”

“Hôm nay ở trung tâm thương mại em đã mua xong rồi.” Tần Miễn chỉ vào góc phòng khách, Tần Lý vừa nhìn, là một hộp giấy lớn, thì ra là một chiếc xe hơi đồ chơi mà người có thể ngồi.

“Em xác định, em muốn tặng cái này?” Anh kinh ngạc hỏi.

Tần Miễn gật đầu, rất nghiêm túc đáp: “Kiều Thắng Vinh tái hôn, con trai mới 5 tuổi.”

“……”

11 giờ đêm, Tần Lý lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tần Miễn.

Anh vẫn còn coi phim, chị Kim đi tới hỏi anh: “A Miễn, còn cần gì không? Không thì chị đi ngủ trước.”

“Dạ, không cần.” Vừa nói xong, anh lại gọi, “Đúng rồi chị Kim, có gì ăn không? Em đói bụng.”

Chị Kim suy nghĩ một chút, nói ra mấy món ăn, cuối cùng nói đến bánh chẻo Tần Lý mang về, Tần Miễn hỏi: “Hồi tối anh ấy đi đâu vậy?”

Chị Kim lắc đầu: “ Chị cũng không biết nữa, cùng Quan Kính đi ra ngoài, hai buổi tối gần đây đều đi. Em nghĩ ra muốn ăn cái gì chưa?”

Tần Miễn ngăn tay lại: “Vậy chị nấu cho em mấy cái bánh chẻo đi.”

Chị Kim nấu cho Tần Miễn 10 cái bánh chẻo rồi đi ngủ. Bánh chẻo da mỏng bên trong nhân thịt thơm ngon, Tần Miễn ăn xong vẫn chưa thỏa mãn tự mình tới phòng bếp lấy ra mười mấy cái bánh chẻo còn lại, cho vào nấu hết, sau khi ăn no, hài lòng trở về phòng.

Sáng hôm sau, Tần Lý sau khi rời giường, vô cùng vui vẻ gọi chị Kim nấu sủi cảo cho anh làm bữa ăn sáng.

Kết quả ……

Tần Lý tức giận: “Tần Miễn đâu?!” (Anh ý chuồn đi trước rồi anh ạ)

Chị Kim: “A Miễn đã đi từ sớm rồi, đi câu cá……”

******

2 giờ chiều, Tần Miễn lái xe đến khách sạn Tạp Lệ đón Kiều Y Viện, Kiều Y Viện trang điểm sửa soạn rất lâu, lúc xuống lầu đã là 3 giờ chiều.

Cô ta ngồi vào ghế bên tài xế, Tần Miễn hỏi: “Phải đi nhà chú cô ăn cơm, hay là đi khách sạn?”

“Khách sạn.” Kiều Y Viện vừa chơi điện thoại di động vừa nói, “Đúng rồi, chú em nói, nhờ anh chở đi trung học Thành Nam đón người.”

Tần Miễn không hiểu: “Trung học Thành Nam? Đón người?”

Kiều Y Viện vẫn cúi đầu chơi: “Ừ, thím nhỏ của em là giáo viên ở đó, quốc khánh vẫn phải dạy thêm, chú em bảo anh đón em xong thì tiện đi đón thím về nhà luôn.”

“Được.” Tần Miễn không nói hai lời, liền lái xe đi.

Sau khi bọn họ đến trung học Thành Nam, Kiều Y Viện gọi điện thoại cho vợ của Kiều Thắng Vinh, Chu Vãn Lỵ. Chu Vãn Lỵ nói mình còn dạy một tiết nữa mới đi được, nói bọn họ đến văn phòng của bà ta ngồi chờ.

Tần Miễn không muốn vào, nói chờ ở xe, Kiều Y Viện lại vội vã đi vệ sinh, kéo Tần Miễn vào trường học.

Hỏi thăm được văn phòng của Chu Vãn Lỵ, Kiều Y Viện không vào mà trực tiếp đi nhà vệ sinh. Tần Miễn đứng trong hành lang một lát, giờ tan học, có học sinh từ ngang qua anh, thấy anh cao lớn anh lãng, lại mặc ở trường học khó có thể nhìn thấy áo sơ mi cà vạt quần tây giày da, mỗi một người đều nghị luận không ngừng, Tần Miễn cảm thấy không thoải mái, xoay người đi vào văn phòng của Chu Vãn Lỵ.

Đây là văn phòng cá nhân, Chu Vãn Lỵ là vợ của phó giám đốc sở giáo dục Kiều Thắng Vinh, dĩ nhiên nhận được sự đối đãi đặc biệt ở trường học.

Tần Miễn biết Chu Vãn Lỵ không có ở đây, định đi vào ngồi một chút, không ngờ trong văn phòng đang có một người.

Cô gái kia có lẽ khoảng 17, 18 tuổi. Tần Miễn đoán vậy là vì cô ta mặc đồng phục học sinh trung học Thành Nam. Tại sao lại dùng từ “có lẽ”? Là vì Tần Miễn không thấy rõ mặt cô bé kia.

Tóc cô bé có nhiều màu sắc, chỗ này thì hồng, chỗ kia thì vàng, chỗ kia nữa thì nâu đậm, thậm chí có mấy chỗ màu trắng, loạn giống như con gà tây, trên mặt thì trang điểm cực quái dị, lông mi giả dài khoảng 1 cm. Sống mũi cô bé ngược lại cao thẳng, đôi môi thoa son màu trắng, nhìn có chút dọa người.

Dáng cô cao gầy thon thả, đứng dựa lưng vào tường, hai tay chắp sau lưng.

Tần Miễn đứng đó nhìn cô, cô bé cũng nhìn lại anh, nếu nét mặt này miễn cưỡng có thể coi là có chút biểu cảm, thì đó chính là xem thường.

Một lúc sau, cô gái mở miệng, giọng nói non nớt tinh tế: “Anh là ai?”

“……” Tần Miễn chưa biết trả lời thế nào thì Kiều Y Viện đã mở cửa đi vào,thấy cô bé kia cô ta sợ hết hồn, nhìn kỹ lại, cô ta kêu lên, “Phi Phi!”

Cô bé bị kêu là Phi Phi liếc cô một cái, quay đầu qua chỗ khác không lên tiếng.

Kiều Y Viện đành phải lôi kéo Tần Miễn ngồi trên ghế sofa tiếp khách, cô bé kia vẫn đứng ở đó. 10 phút sau, Kiều Y Viện nói: “Phi Phi, em ngồi một chút đi, đứng vậy không mệt sao?”

Phi Phi không lên tiếng.

5 phút sau, Kiều Y Viện lại gọi cô bé: “Tề Phi Phi, lại đây ngồi đi, chẳng phải lát nữa em sẽ theo thím với chị đi khách sạn ăn cơm sao a?”

Trong miệng Phi Phi phun ra hai chữ: “Không đi.”

“……” Kiều Y Viện nói, “Sao lại không đi? Hôm nay là sinh nhận em trai của em mà, em trai ruột của em đó.”

“Không đi.”

“Vậy em cứ đến đây ngồi một chút trước đi.”

Tề Phi Phi quay đầu lại trừng cô ta: “Chị không biết là tôi đang bị phạt đứng sao?!”

Tần Miễn, Kiều Y Viện : “……”

Chu Vãn Lỵ trở lại văn phòng, liên tiếp nói xin lỗi, Kiều Y Viện giới thiệu Tần Miễn với bà ta, xưng hô là bạn bè với Tần Miễn. Tần Miễn quan sát Chu Vãn Lỵ, bà ta là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, đeo mắt kiếng, dáng vẻ trí thức.

Chu Vãn Lỵ cầm túi xách, dường như chợt nhớ tới người đang đứng như bức tranh dán tường kia, bà ta hỏi Tề Phi Phi: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Muốn nhuộm tóc lại, hay là chuyển trường?”

Tề Phi Phi lỗ mũi hướng lên trời, nhìn cũng không nhìn bà ta một cái. Chu Vãn Lỵ tận tình khuyên bảo: “Phi Phi, đây là trường trung học trọng điểm, cho dù bố con đang làm việc ở sở giáo dục, thì con cũng không thể nhuộm đầu tóc hay trang điểm như vậy, mỗi ngày đi tới đi lui trong trường học a! Bố con có nói rồi, con nhuộm tóc lại là được rồi, những chuyện khác chúng ta đều không truy cứu. Nhưng nếu con không nghe lời, thì sẽ chuyển con đi đến trường giáo dưỡng cho xem”

Tề Phi Phi cuối cùng mở miệng: “Thích chuyển thì cứ chuyển, tôi không quan tâm.”

“……”

Chu Vãn Lỵ nói với Kiều Y Viện cùng Tần Miễn: “Thôi, mặc kệ nó, chúng ta đi, không lại trễ ăn cơm đó.”

Kiều Y Viện thấp giọng hỏi bà ta: “Thím nhỏ, Phi Phi không đi không sao chứ?”

“Nó đi thế nào a!” Chu Vãn Lỵ kêu lên, “Chú con mà thấy bộ dạng này của nó, chắc sẽ nổi điên lên mất!

Lúc rời văn phòng, Chu Vãn Lỵ quay đầu lại kêu: “Con nhớ khóa cửa cho dì đó.”

Tề Phi Phi cúi đầu, mũi chân đá đá trên mặt đất, không lên tiếng.

Tần Miễn yên lặng liếc nhìn cô bé một cái, phát hiện ánh mắt của cô bé như đang mang một tâm trạng gì đó.

******

Buổi tối, Tần Miễn trở lại Cẩm Hoành Quốc Tế, Tần Lý mới vừa ngồi xe lăn từ trên lầu đi xuống, hai người đi thư phòng nói chuyện.

Tần Miễn nói cho Tần Lý biết anh gặp được Kiều Thắng Vinh, hơn nữa uyển chuyển bày tỏ thân phận của mình.

“Ông ta nói thế nào?” Tần Lý hỏi.

“Em cảm thấy ông ta trong lòng đều biết.” Tần Miễn nói, “Nhưng hôm nay là sinh nhật của con ông ta, nên mọi người trò chuyện cũng không nhiều lắm.”

Tần Lý suy nghĩ một chút hỏi: “Tình trạng người trong nhà ông ta như thế nào?”

“Lúc trở về em có hỏi qua Kiều Y Viện, Kiều Thắng Vinh mười mấy năm trước cùng đồng nghiệp bên ngoài nên ly hôn, có đứa con gái 5 tuổi tên là Kiều Phi Phi, lúc ấy tòa xử cho vợ trước quyền nuôi dưỡng, đi theo mẹ nên đổi họ thành Tề Phi Phi. Sáu năm trước Kiều Thắng Vinh đến nhậm chức ở sở giáo dục, cùng Chu Vãn Lỵ, vốn là đồng nghiệp ở trung học Thành Nam, kết hôn. Năm sau sinh con trai Kiều Kiệt. Bốn năm trước, mẹ của Tề Phi Phi lấy một người Mỹ, theo chồng đến Mỹ, bà ta không mang Tề Phi Phi đi cùng, đem cô bé giao cho bà ngoại. Kiều Thắng Vinh sau khi biết chuyện này, liền xin lại quyền nuôi dưỡng, mẹ của Tề Phi Phi đồng ý, sau đó Tề Phi Phi được Kiều Thắng Vinh nhận về nhà, năm nay cô ta 17 tuổi.”

“Ồ, nói như vậy, Kiều Thắng Vinh phải nuôi hai đứa con?” Tần Lý sờ cằm suy tính, “Đứa con trai chỉ mới 5 tuổi, vậy ông ta vẫn có chút áp lực kinh tế.”

Tần Miễn nói: “Theo em quan sát, điều kiện kinh tế nhà họ hẳn thuộc loại khá giả.”

Tần Lý nheo mắt lại: “Để anh suy nghĩ một chút.”

Những lời này nói xong không bao lâu, Tần Lý đột nhiên nhíu mày, “Nói mau, Tần Miễn, ai cho phép em ăn sạch bánh chẻo của anh hả!”

Tần Miễn lơ đễnh: “Em đói bụng mà, woa, mùi vị thật ngon, anh mua ở đâu vậy? Lần sau nhớ mua nhiều một chút.”

Tần Lý: “……”

Thật quá đáng, anh nghĩ, có nên đi hỏi Hà Đường xin số điện thoại hay không, anh ngay cả một cái bánh chẻo cũng chưa được ăn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK