Gió thu dần nổi lên, lá rụng bên đường vang lên những tiếng xào xạc vui tai, Hà Đường ngồi trên xe, kinh ngạc nhìn ra bên ngoài.
Dọc đường, hai người không nói chuyện. Xe đến Xuân Sơn Uyển, Hà Đường nói: “Tôi xuống xe, Tần Lý, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.” Tần Lý không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô gái kia lặng lẽ xuống xe, lặng lẽ đi xa.
Quan Kính đợi một lúc lâu, hỏi: “ A Lý, đi được chưa?”
Tần Lý thu hồi tầm mắt, nói: “Ừ, chạy đi, về nhà.”
Hà Đường đứng ở khúc quanh cầu thang giữa lầu 2 và lầu 3, nhìn chiếc xe kia chạy nhanh xa tầm mắt, cô khẽ thở dài một tiếng, xoay người tiếp tục đi lên lầu.
Về đến nhà Hà Đường liền đi tắm, lúc đến ngồi trên giường lau tóc, điện thoại di động của cô vang lên.
Cô cầm điện thoại di động lên nhìn, là Điền Tri Hiền gởi tới tin nhắn: “Tiểu Đường, sinh nhật 23 tuổi vui vẻ.”
Hà Đường cầm điện thoại di động chợt ngẩn người hồi lâu. Suốt cả ngày, đây là tin nhắn chúc phúc duy nhất, Điền Tri Hiền là người duy nhất nhớ sinh nhật của cô.
Ừm, còn có cái người không biết chuyện Tần Lý kia, anh mời cô ăn cơm, trêu chọc cô vui vẻ, trời xui đất khiến đã cùng Hà Đường qua một sinh nhật.
Hà Đường bất đắc dĩ cười cười, ấn phím trả lời: “ Cám ơn chú Điền, hôm nay cháu rất vui vẻ ^_^”
******
Nửa đêm, Hà Đường mơ.
Trong mơ, cô chân trần đứng bên cạnh một hồ bơi, nhìn kỹ, rõ ràng là hồ bơi tư nhân của Tần Lý.
Hồ nước kia thoạt nhìn xanh thẳm thanh tịnh, không một chút tiếng động, trong lòng Hà Đường bồn chồn không yên, phảng phất nghe như có người đang mời cô.
Cô di động hai chân từng bước về phía trước, rốt cuộc cắn chặt răng nhảy vào trong nước.
Đang lúc chìm nổi, cảnh vật quanh mình xảy ra biến hóa to lớn.
Hà Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trời ngã về chân trời tây, cô ngụm lặn trong nước hồ thâm u, bên tai vang lên tiếng nước chảy ồ ồ. Có người đến gần phía cô, Hà Đường nín thở, rốt cuộc mơ hồ thấy được dưới nước kia một khuôn mặt tái nhợt.
Thân thể của người đó lướt nhẹ nhàng như cá, tóc đen dài như rắn nước múa lượn bên người bay lượn, gương mặt vô cùng quỷ dị. Hà Đường ngây dại nhìn người đó, một chút cũng không thấy sợ, ngược lại cảm thấy lạc hồn lạc phách.
Bên người là từng chuỗi từng chuỗi bọt khí thở ra, hô hấp bị hút ra từ trong phổi, Hà Đường phí công giãy giụa, có hai cánh tay đem hết toàn lực nắm lấy cô, một lần lại một lần đem cô đẩy lên mặt nước.
Những ký ức này vỡ vụn tựa như lá thu thưa thớt rơi bên đường, gió lạnh thổi qua, liền tản mác không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau đó, Hà Đường liền thấy Điền Tri Hiền, chú ấy ở trần, cả người ướt đẫm, hồn bay phách lạc quỳ trên mặt đất, đầu cúi thật sâu.
Hà Đường nghe chú ấy đang gọi tên một người: Nguyệt Mi, Nguyệt Mi……
Hà Đường từ trong mơ tỉnh lại, giống như vừa chạy việt dã, áo ngủ của cô đã thấm đẫm mồ hôi, trái tim cũng đập thật nhanh.
Cô ôm ngực ngồi trên giường hồi lâu mới rời giường đi rót nước uống. Đang là nửa đêm, toàn bộ cư xá đều yên tĩnh, Hà Đường lấy nước lạnh rửa mặt, cuối cùng ngồi xuống ở đầu giường.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy con búp bê vải cuối giường, đưa tay cầm lấy nó, ôm vào trong ngực. Hà Đường sờ sờ mái tóc của nó được làm bằng vải nhung, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nó, búp bê vải khẽ mỉm cười, bộ dáng nhu thuận đáng yêu.
Nhìn một chút, Hà Đường chợt nghĩ đến Tần Lý _ người đó cả đời đều không có đi qua đường.
Anh dùng ngữ điệu bình tĩnh như vậy chậm rãi hướng Hà Đường nói về quãng thời gian anh đã trải qua, tựa như đang nói chuyện xưa của người khác.
Tần Lý chào đời cách ngày dự sinh kém nửa tháng. Chiều dài của anh là 48cm, cân nặng 2.9kg, đó là chỉ số đạt tiêu chuẩn đối với trẻ sơ sinh.
Nhưng người em song sinh của anh, Tần Miễn, lại có thể trọng thấp, cân nặng còn chưa đến 2kg, cả người nhăn nheo, tiếng khóc nhỏ như con muỗi kêu. Theo lời Tần Lý miêu tả, có một tấm hình chụp hai anh em lúc mới chào đời, trong hình Tần Lý so với Tần Miễn to hơn một chút, Tần Miễn nho nhỏ co lại thành một đoàn, tựa như một con mèo con.
Sau khi mẹ Tần xuất viện, Tần Lý trực tiếp đi theo về nhà, anh được bú sữa mẹ, có rất nhiều người lớn chiếu cố. Còn Tần Miễn phải ở lại nằm lồng ấp ở bệnh viện hơn một tuần, được cho ăn bằng sữa bột. Đến lúc Tần Miễn xuất viện về nhà, đã vô cùng kháng cự sữa mẹ, dù là cực kỳ đói cũng không chịu bú sữa mẹ, người nhà bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục cho ăn sữa bột.
Một cặp song sinh nam chào đời, làm nhà họ Tần trên dưới vui sướng vạn phần. Mẹ Tần cùng bảo mẫu thân thích trong nhà hết lòng chăm sóc hai đứa trẻ, Tần Lý cùng Tần Miễn cũng dần dần lớn lên.
Hai đứa trẻ mỗi đứa một dạng, Tần Lý thích cười, người lớn trêu chọc liền cười khanh khách không ngừng. 3 tháng anh đã học lẫy, 5 tháng rưỡi đã có thể ngồi dậy, lúc 7 tháng, đã có thể bò tới bò lui trên giường. Người lớn đều nói Tần Lý rất thông minh, nói có lẽ 9 tháng là có thể biết đi.
So sánh với Tần Lý, tình huống thân thể Tần Miễn kém rất nhiều. Tiểu Tần Miễn chưa từng uống qua sữa mẹ, hệ miễn dịch rất yếu. Từ nhỏ luôn không ngừng ngã bệnh – vàng da, mẩn ngứa, nóng sốt tiêu chảy, viêm phổi ho khan… cứ lần lượt như vậy cơ hồ không ngừng.
Mẹ Tần đem nhiều tinh lực hơn để chăm sóc cho Tần Miễn. Tần Miễn học cái gì cũng chậm hơn so với Tần Lý, Tần Lý đã có thể bò, Tần Miễn mới chỉ có thể lắc lư ngồi dậy.
Hơn nữa Tần Miễn rất trầm, không thích cười cũng không yêu nháo, trong nhà chỉ nghe được tiếng Tần Lý y y a a, hầu như không nghe được tiếng của Tần Miễn.
Khi Tần Lý và Tần Miễn được hơn 7 tháng, lúc đó là mùa hè. Hồi đó không có máy điều hòa, ngay cả quạt điện đều là đồ hiếm. Sau khi Tần Miễn ngủ một đêm thì bị sốt. Mẹ Tần cùng ba Tần vội vàng đưa con đi bệnh viện, còn Tần Lý thì để cho bà nội Tần chăm sóc.
Có lẽ bảo bảo Tần Lý từ bé đã rất khỏe mạnh, nên bây giờ làm cho người lớn thật yên tâm. Bà nội Tần trải chiếu dưới đất ở trong phòng, để cho Tần Lý một mình bò chơi ở đó, còn bà phải đi nấu cơm.
Hơn một giờ sau bà trở lại, phát hiện Tần Lý thiêm thiếp nằm ở đó, đã phát sốt.
Bà nội cũng không nghĩ là nghiêm trọng, bà lấy khăn lông nhúng nước lạnh, vắt khô, lau người cho Tần Lý để giúp bé bớt nóng.
Suốt một ngày, mẹ Tần cùng ba Tần ở trong bệnh viện theo dõi Tần Miễn truyền dịch. Hồi đó không có điện thoại, hai người hoàn toàn không biết chuyện ở nhà.
Ban đêm, mẹ Tần cùng ba Tần đưa Tần Miễn về nhà, bà nội Tần nói cho hai người biết là Tần Lý nóng rần lên, nóng một ngày vẫn không bớt.
Mẹ Tần rất mệt mỏi, sau khi xem qua Tần Lý, cảm thấy tinh thần con cũng không tệ lắm, khẩu vị cũng tốt, nên nói không sao, quan sát một đêm rồi tính. Bà mới từ bệnh viện giằng co một ngày trở về, Tần Miễn vẫn chưa hạ sốt, bây giờ bà không muốn phải chạy đi bệnh viện nữa. Thêm nữa, thân thể Tần Lý căn bản khỏe mạnh, trước giờ mỗi khi bị sốt cũng hạ rất mau, nên tất cả mọi người cho là không có việc gì.
Ban đêm, mẹ Tần bế Tần Miễn ngủ ở một phòng, ba Tần mang theo Tần Lý ngủ ở phòng khác.
Đàn ông buổi tối ngủ như chết, hoàn toàn không phát hiện con trai khác thường. Đến khi trời sáng, ba Tần tỉnh lại mới hoảng sợ phát hiện, Tần Lý đã hôn mê.
Trên đường đưa đến bệnh viện, cả thân thể nhỏ bé của Tần Lý co quắp, miệng sùi bọt mép, chân tay đều uốn éo thành hình dạng kỳ quái. Lúc đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành khẩn cấp cứu cho bé. Lúc này bé đã rơi vào hôn mê sâu, toàn thân căng cứng. Đến khi cầm trong tay giấy thông báo của bác sĩ nói bệnh tình nguy kịch, ba Tần mẹ Tần mới biết tình huống bệnh đã chuyển biến xấu nhất.
Tần Lý được chẩn đoán bị viêm não cấp, vì người nhà sơ sót nên đã bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất. Ở bệnh viện mấy ngày cứu chữa mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Mặc dù cứu được mạng sống, nhưng căn bệnh này đã để lại cho anh di chứng nghiêm trọng - tứ chi tê liệt.
Lúc đó, cách ngày Tiểu Tần Lý chào đời chỉ mới được 7 tháng rưỡi.
Sau đó, Tần Lý ra viện.
Một tháng sau, Tần Miễn biết bò, Tần Lý nằm.
Ba tháng sau, Tần Miễn có thể vịn đứng lên, Tần Lý nằm.
Sáu tháng sau, Tần Miễn ngã ngã vẫn hừng hực đi, Tần Lý vẫn nằm như cũ.
Một năm sau, hai năm sau, ba năm sau…… Tần Miễn biết cầm súng đồ chơi chạy tới chạy lui, Tần Miễn cưỡi xe ô tô nhỏ, Tần Miễn leo cây…… Tần Lý vẫn là nằm. (Tiểu Huyền: Ta đọc khúc này mà đau lòng quá)
Tần Lý nói với Hà Đường: “Mãi cho đến 3 tuổi rưỡi, ngay cả ngồi tôi cũng không ngồi nổi, cổ không có sức, thậm chí cũng không thể ngẩng đầu. Tôi chỉ có thể nằm ngửa, hoàn toàn không cách gì chi phối thân thể của mình. Khi đó cái gì tôi cũng không làm được, ăn uống, vệ sinh đều do người lớn chiếu cố. Ngay cả một chuyện cực kỳ nhỏ trong cuộc sống tôi đều không thể làm được, một món món đồ chơi đặt ở đầu giường của tôi, dù cách tôi chỉ có 10cm, tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó, một chút cũng không làm sao lấy được.”
“Sau ba tuổi, tôi dần dần có thể ngồi dậy, đầu cũng nâng lên được, mẹ tôi liền đem tôi cột vào trong xe đẩy , đẩy tôi đi tới đi lui. Tôi không thể đi nhà trẻ, mẹ đi mời cô giáo dạy trẻ em đến nhà dạy tôi. Tôi học được cách dùng miệng cắn bút màu nước vẽ loạn trên giấy, dùng cằm và trán để chơi đồ chơi ở trên bàn, tôi thậm chí học được dùng đầu lưỡi lật sách hình vẽ, hoàn toàn không quan tâm đầu lưỡi dính đầy mực.”
“Mẹ tôi vẫn không bỏ cuộc việc trị liệu cho tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đi không biết bao nhiêu bệnh viện, hầu như mỗi ngày đều châm cứu, mát-xa, mỗi ngày đều rất nhiều thuốc Trung y. Tự tôi không nhúc nhích được, mẹ tôi liền làm huấn luyện bị động chân tay cho tôi, mấy năm qua chưa bao giờ gián đoạn.”
“Lúc bắt đầu 6 tuổi, tôi cảm giác tay trái mình từ từ có một chút sức lực, sau khi mẹ tôi biết, liền nhằm vào tay trái tôi huấn luyện đặc biệt. Đến lúc 7 tuổi, tay trái tôi đã có thể cầm lên đồ vật nhẹ, làm một ít động tác thường ngày. Hà Đường, cô không cách nào tưởng tượng khi đó tôi cao hứng đến thế nào đâu. Chỉ một cánh tay có thể cử động thôi, cũng đã đủ để tôi hài lòng. Tôi bắt đầu điên cuồng luyện tập sử dụng tay trái, học ăn cơm, viết chữ, mặc quần áo. Tôi bắt đầu níu kéo mẹ đòi đi học, nhưng không một trường học nào đồng ý nhận tôi. Cho đến năm tôi 8 tuổi, được mẹ tôi bảo đảm là có người lớn theo giúp tôi ở trường, nửa bước cũng không rời, mới có một trường tiểu học chịu nhận tôi.”
“Tôi học tiểu học, rồi lên cấp 2, một mực học xong lớp 10. Lúc đó tôi sắp 18 tuổi, tôi ý thức được mình không thể nào học đại học, vì vậy liền nghỉ học. Tôi từ 18 tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cho tới hôm nay, đã suốt 9 năm.”
“Từ bắt đầu 5 tuổi, tôi đã ngồi xe lăn, ngồi 22 năm, tôi cũng nhớ không rõ mình đã đổi qua bao nhiêu chiếc xe lăn. Tôi ngồi xe lăn, mọi người nhìn vào thấy tôi rất thảm, nhưng thật ra tôi một chút cũng không thảm. Tôi thật cảm ơn, thật thấy đủ, thân thể của tôi đã từng trải qua tình huống bết bát nhất, hiện tại đã trở nên càng ngày càng tốt, tương lai, có lẽ tình huống sẽ trở nên tốt hơn, có lẽ, thậm chí tôi có thể học được đi đường.”
Lúc nói những lời này, trong đôi mắt của Tần Lý ánh lên tia hy vọng, giọng điệu của anh tràn đầy tự tin, còn có một chút vui vẻ.
Hà Đường có chút mê hoặc, không nhịn được liền hỏi: “Tần Lý, anh có trách cha mẹ của anh không?”
Tần Lý chậm rãi lắc đầu, mặt mỉm cười: “Tôi cho tới bây giờ đều không hề trách họ. Lúc còn bé, tôi cảm thấy ông trời đối với tôi bất công, đúng là có trải qua giai đoạn oán hận thế giới. Sau này lớn lên, tôi đã hiểu - vui vẻ là một ngày, không vui cũng là một ngày. Thân thể của tôi đã như vậy, tôi cần gì phải làm mình và người nhà đều không vui. Cho nên quan niệm làm người của tôi chính là muốn cố gắng tìm trong cuộc sống từng điều thú vị đáng yêu, dùng những thứ hạnh phúc nho nhỏ này để tu bổ cuộc sống dường như tàn phá của tôi. Tôi hy vọng đến lúc xuôi tay nhắm mắt, cả người tôi sẽ vô cùng đầy đủ, vô cùng viên mãn, tôi sẽ thỏa mãn với cuộc sống mình, không có gì nuối tiếc.”
--- ------ta là vạch phân cách thần thánh---- ---