• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Đường vào toilet tắm rửa, Tần Lý một mình nằm trên giường.

Anh cực kỳ mệt mỏi, bởi vì mấy giờ trước vừa phục kiện, lại thêm màn “vận động trên giường” vừa rồi, lúc này anh thở hổn hển.

Tần Lý trong lòng có chút ảo não, mặc dù anh biết mình và Hà Đường đều là lần đầu tiên, tình huống thân thể anh lại như vậy, có thể làm thành công đã không hề dễ dàng, nhưng vừa nghĩ tới mình nhanh như vậy đã kết thúc, anh vẫn là cảm nhận được sự thất vọng thật sâu.

Tần Lý thì đạt được thỏa mãn, nhưng Hà Đường hiển nhiên là không có, đừng nói là thỏa mãn, vẻ mặt cô vừa rồi rõ ràng tràn ngập “khó có thể tin”, giống như nói, ‘Vậy là xong rồi sao?’

Mặc dù cô rất nhanh đã khôi phục bộ dáng bình thường, ngoan ngoãn khéo khéo xuống giường, còn ân cần lấy khăn giấy giúp Tần Lý lau lau chỗ đó, đắp chăn cho anh. Nhưng Tần Lý vẫn có thể cảm giác được, Hà Đường đối với lần đầu tiên này cũng không phải hết sức hài lòng.

Anh thật sự rất muốn cho cô một buổi tối tuyệt vời, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Hà Đường tắm rất nhanh, lúc trở lại đã mặc chỉnh tề. Cô bưng một chậu nước nóng, nói với Tần Lý: “A Lý, em giúp anh lau người, được không?”

Kỳ thật Tần Lý cũng muốn tắm một chút, nhưng anh biết rõ lúc này anh rất khó xuống giường, cho dù Hà Đường có thể đem anh tới xe lăn, vào phòng vệ sinh còn phải đổi xe lăn hoặc vào bồn tắm, đối với một cô gái như Hà Đường mà nói đều quá khó khăn, nên Tần Lý đã bỏ ý nghĩ này, gật gật đầu nói với Hà Đường: “Được, cảm ơn em.”

Anh nhấn nút phía trên đầu giường, đầu giường nâng lên một chút, tay trái Tần Lý giữ chặt vòng treo đầu giường, di chuyển mông, khẽ điều chỉnh tư thế, Hà Đường đã vén chăn lên, vắt khăn lông khô giúp anh lau người.

Trên người anh không một mảnh vải, tóm lại có chút lúng túng, hơn nữa, anh cùng Hà Đường còn đồng thời thấy được vết bẩn dính lên bộ phận của tiểu A Lý. Vành tai Hà Đường đỏ ửng lên, cầm khăn lông giúp anh lau sạch chỗ đó. Tần Lý nhìn chằm chằm từng tia chất lỏng màu đỏ kia, đột nhiên ngẩng đầu hỏi Hà Đường: “Đường Đường, bây giờ em cảm thấy thế nào?”

Hà Đường sửng sốt: “Hả?”

Tần Lý nói: “Anh là nói, em còn đau không?”

Anh không đề cập đến thì thôi, vừa nhắc tới, Hà Đường liền cảm thấy toàn thân mình không được bình thường.

Đau thì đúng là rất đau, nhưng cũng chỉ là thoáng qua một một lát, Tần Lý rất nhanh liền kết thúc, cho nên Hà Đường cũng không có cảm giác đau lưng như miêu tả trong tiểu thuyết, chỉ là chỗ đó có chút khó chịu.

Cô lắc đầu nói: “Vừa rồi đau một chút, nhưng giờ hết đau rồi.”

Thấy vẻ mặt cô tự nhiên, không giống như đang nói dối, Tần Lý rốt cuộc thả lỏng tinh thần.

Hà Đường lại vắt khăn lông lần nữa, cẩn thận lau hai chân Tần Lý, mặc dù trải qua một trận vận động, chân anh vẫn không nóng lên, Hà Đường nhịn không được nói: “Sao chân anh vẫn còn lạnh như vậy.”

“Chính là như vậy, rất khó nóng lên.” Tần Lý ôn nhu nói, “Bình thường anh chú ý giữ cho ấm là tốt rồi.”

“Sẽ bị nứt da có phải không?” Hà Đường hỏi.

Tần Lý cười gật đầu: “Có đôi sẽ bị nứt.”

“Vậy chắc là sẽ rất ngứa.”

“Đúng vậy, hơn nữa mỗi khi ngứa anh cũng không cách nào gãi được, cho nên vẫn là cố gắng không để nứt da nhiều.”

Giọng anh thanh thanh đạm đạm, trong lòng Hà Đường có chút đau, nói: “Bố em có một phương thuốc, vào mùa hè dùng một chút thảo dược nấu nước ngâm chân, mùa đông sẽ ít bị nứt hơn, hè năm nay em cho anh thử một chút nhé.”

Cô vừa nói vừa lau chân anh. Hà Đường rất kiên nhẫn, một tay nâng chân anh lên, tay kia nghiêm túc tỉ mỉ lau rồi lại lau, một chút cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn cẩn thận lau từng kẽ ngón chân.

Không nghe Tần Lý trả lời, Hà Đường lại ngẩng đầu hỏi anh: “Anh muốn thử một chút không? Anh yên tâm, đều là thảo dược, không có tác dụng phụ.”

Tần Lý vốn là đang nhìn cô lau chân mình, trong lòng có chút khẩn trương, lúc này nghe cô hỏi, dần dần cười ánh mắt cong lên, nói: “Được.”

Lau người xong, Hà Đường giúp Tần Lý mặc đồ ngủ, hai người sóng vai nằm trên giường, đắp chăn lên.

Tần Lý nói: “Anh tắt đèn nha.”

Hà Đường nói: “Anh tắt đi.”

“Tách” một tiếng, trong phòng rốt cuộc tối đen. Tần Lý và Hà Đường đều không nói gì, nhịp thở đều đều. Hà Đường nghe một lúc lâu, cũng không biết Tần Lý đã ngủ chưa, cô lặng lẽ trở mình hướng qua bên anh, trong bóng tối thấy bóng dáng anh mơ hồ, Hà Đường gối đầu lên cánh tay ngẩn người ra, đúng là không buồn ngủ chút nào.

Lại qua một lúc thật lâu, giọng Tần Lý đột nhiên vang lên trong đêm tối: “Đường Đường, em ngủ chưa?”

Hà Đường đương nhiên không bị giật mình, giống như đoán được anh vẫn chưa ngủ, cô nhẹ giọng đáp: “Chưa.”

“A…” Tần Lý nhỏ giọng cười một tiếng, nói: “Anh không ngủ được.”

“Em cũng vậy.” Hà Đường nói, “Muốn em giúp anh xoay người không?”

Tần Lý yên lặng một chút, nói: “Được, anh muốn nhìn em một chút.”

Hà Đường giúp Tần Lý lật người qua, sắp đặt cho hai chân cùng tay phải anh được thoải mái, hai người lại một lần nữa nằm nghiêng đối mặt với nhau. Hà Đường lặng lẽ nhích đến gần Tần Lý một chút, tay áp vào trên người anh, chân cũng dè dặt cọ cọ trên chân anh.

Mỗi lần cô chớp mắt, Tần Lý đều có thể thấy rõ ràng, vì mắt cô vừa lớn lại sáng, anh nhịn không được đưa tay qua sờ mặt gò má cô, ôn nhu nói: “Đường Đường, chúng ta là vợ chồng.”

Dù trong phòng rất tối, Tần Lý cũng biết Hà Đường lại đỏ mặt.

“Vừa rồi, làm đau em.” Tần Lý nói tiếp, ngón tay khẽ vuốt má cô, “Thật xin lỗi.”

“Không sao, không sao…” Hà Đường nói xong, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên một ý niệm, cô kéo kéo áo ngủ Tần Lý, hỏi, “A Lý, vừa rồi chúng ta không sử dụng biện pháp tránh thai, em…có khi nào em sẽ mang thai không?”

Tần Lý cười nói: “Mang thai thì quá tốt rồi, vậy thì sinh cục cưng, anh rất thích trẻ con.”

Hà Đường: “Nhưng…nhưng chúng ta vừa mới kết hôn.”

“Anh nói thật.” Tần Lý đưa tay đỡ gáy cô kéo lại gần, trán hai người chạm vào nhau, “Đường Đường, anh rất thích trẻ con, anh hy vọng chúng ta có thể sinh mấy bé con, tốt nhất thì sinh bốn, năm đứa, cho nên nếu bây giờ em mang thai thì không còn gì tốt hơn.”

“Hả?!” Hà Đường sợ hãi, “Tới bốn, năm đứa?”

“Em đừng quá khẩn trương, đây chỉ là ý của anh thôi, đương nhiên còn phải hỏi qua ý kiến của em nữa.” Tần Lý hôn nhẹ trán cô, lại hôn nhẹ chóp mũi cô, cuối cùng ngậm lấy môi cô, sau một hồi thân mật, anh nói, “Nếu em không muốn sinh nhiều như vậy cũng không sao, chúng ta sinh hai đứa, một trai một gái, như vậy được không?”

Hà Đường xấu hổ rúc vào trong lòng anh, không lên tiếng.

“Có được hay không?” Tần Lý kiên nhẫn truy vấn, tay trái còn gãi ngứa cô, “Được không? Có được hay không? Đường Đường.”

“Được rồi được rồi.” Hà Đường uốn éo thân mình né tránh, bắt được tay trái anh.

Tần Lý nở nụ cười, nói: “Bà xã của anh thật tốt.”

Hà Đường: “…”

Tần Lý xoa xoa chiếc gáy thon nhỏ của cô, nói: “Hình như… em còn chưa gọi anh.”

Hà Đường: “…”

“Hà Đường, có phải mỗi lần đều muốn anh làm dữ với em thì em mới nghe lời hay không, nói chuyện nhẹ nhàng với em, em lại giả bộ làm ngơ phải không?”

Giọng Tần Lý nghiêm túc nhưng bên trong lại lộ ra vẻ cưng chiều, Hà Đường lại một lần bắt lấy tay trái anh đang làm càn, nhỏ giọng kêu lên: “Ông xã.”

“Sao? Em nói cái gì? Anh không nghe rõ.”

“…”

“Lại không nghe lời phải không?”

Hà Đường xin tha, dù cô có giữ được tay anh thì cũng không ngăn được miệng anh, cô lại không dám không nặng không nhẹ đẩy anh, chỉ đành phải hơi lớn tiếng nói: “Ông xã!”

“Ai!”Tần Lý cười lớn, cũng không để ý là đang đêm khuya trong phòng yên tĩnh, anh một phen ôm chặt Hà Đường, đem cô chen chúc vào trong ngực, “Sau này chỉ được ôm mỗi ông xã ngủ thôi, không cần Khả Khả nữa.”

“Đó là anh tặng cho em mà!” Hà Đường biện bạch.

Điều này cũng đúng, Tần Lý bày tỏ câu trả lời này đúng là mãn hợp tâm ý.

Lúc này, một âm thanh kỳ quái vang lên: ọt ọt…

Tần Lý tò mò hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Hà Đường yếu ớt giơ tay: “Là em, em đói bụng…”

Hai mươi phút sau, Hà Đường cùng Tần Lý ở bên bàn nhỏ trên giường ăn mì.

Nhà bếp trong phòng Tần Lý lại một lần bị Hà Đường lật tung lên, cuối cùng chỉ tìm được mấy gói mì ăn liền, theo lời Tần Lý nói, đây là của Quan Kính trước đây trực đêm đề phòng đói bụng để lại.

“Em coi qua rồi, chưa hết hạn, còn ăn được.” Hà Đường nấu hai tô mì, cùng Tần Lý hai người đầu chạm trán ăn, tiếng húp mì “xì xụp” liên tục. Đêm khuya mùa đông, gian phòng ấm áp, mì ăn liền đơn giản lại nóng hổi, còn có thêm một đôi vợ chồng mới cưới.

“Anh không thể nhớ ra đã bao nhiêu năm rồi chưa được ăn mì ăn liền, bọn họ cũng không chịu cho anh ăn, bây giờ mới được ăn một chút cảm thấy đặc biệt ngon.” Tần Lý ăn từng ngụm từng ngụm mì, còn vẫn chưa thỏa mãn húp thêm hai muỗng nước súp.

Hà Đường vội nói: “Món này không tốt cho sức khỏe, anh ăn không có sao chứ?”

Tần Lý lắc đầu cười: “Đương nhiên không có việc gì, bọn họ lo lắng quá mà thôi, kỳ thật anh cũng rất đói bụng, vừa rồi vận động lớn quá mà.”

Vừa nghĩ tới “vận động” vừa rồi, Hà Đường lập tức cúi mặt chuyên tâm ăn mì.

Tần Lý tiếp tục ăn, nói: “Đường Đường, ngày mai anh nói chị Kim chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn để ở nhà bếp, thỉnh thoảng, chúng ta có thể tự mình nấu chút đồ ăn.”

Hà Đường gật đầu: “Được, anh còn chưa được thưởng thức qua món ăn em nấu mà.”

Tần Lý cười một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mấy giờ rồi, ăn xong chúng ta mau đi ngủ thôi.”

Hà Đường lấy di động qua nhìn rồi nói: “A, hơn hai giờ sáng rồi.”

“Đã trễ vậy sao?” Đôi đũa Tần Lý gắp lên sợi mì, cười cười nhìn qua Hà Đường, nói, “Sao anh cảm thấy khi ở cùng với em, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Lúc Hà Đường tỉnh lại là đang ở trong ngực Tần Lý.

Suốt buổi tối anh không xoay người, vẫn duy trì một tư thế như vậy, nằm nghiêng, ôm thân thể cô, đem đầu cô tựa trong ngực mình.

Sau khi Hà Đường mở mắt ra, thân thể vẫn luôn không nhúc nhích, cánh tay cô cũng vòng qua thân thể anh, hít một hơi thật sâu.

Nghe được hơi thở trên người anh, cô liền cảm thấy an tâm.

Kỳ thật, đối với ý nghĩa chân chính đêm tân hôn này, cô thật hài lòng.

Hôm nay Hà Đường trở lại đi làm, Tần Lý phải đi thị sát công trình ở ngoại ô thành phố. Cuối năm, kiến trúc Phú Dương cùng Trung Cần cũng sắp nghỉ tết, Tần Lý cần đi thăm hỏi công nhân đã vất vả suốt một năm qua.

Đồ đạc của Hà Đường đều ở phòng khách, cô đi về phòng rửa mặt thay quần áo, đợi cô đi khỏi, Tần Lý mới nhấn chuông gọi Quan Kính vào.

Trong phòng dù sao cũng còn lưu lại chút ít dấu vết, Quan Kính len lén cười, Tần Lý làm bộ như không nhìn thấy.

Sau bữa sáng, Hà Đường đi chung xe với Tần Lý ra ngoài.

Lúc hai người sóng vai ngồi trên xe, Hà Đường đưa tay chải tóc mình, Tần Lý vô thức liếc một cái, thấy trên ngón trái áp út của cô lấp lánh.

Hà Đường vẫn cúi đầu, Tần Lý cũng không nói gì, chỉ đưa tay trái qua, cùng tay phải cô, mười ngón đan vào nhau.

Lúc Hà Đường xuống xe, Tần Lý gọi cô lại.

Cô đứng ngoài xe, trái tay anh vịn tay vịn, nhích người qua hôn trán cô: “Buổi chiều anh tới đón em tan tầm.”

“Không cần.” Hà Đường nói, “Em tự mình về được rồi.”

“Em ngồi xe bus?”

“Phương tiện công cộng bảo vệ môi trường, vui vẻ xuất hành.” Hà Đường nhếch miệng, “A Lý, em không thích có xe đưa đón.”

Tần Lý nghiêm mặt nói: “Em nhất định phải tập thành thói quen, em là vợ của anh, ngồi xe bus không thích hợp. Chờ sang năm, em đi thi bằng lái, anh mua cho em một chiếc xe.”

“…” Hà Đường không thể nào phản bác, chỉ đành trả lời, “Được rồi.”

Xe Tần Lý chạy xa, Hà Đường đứng một lúc mới xoay người lại, liền nhìn thấy Vương Vũ Lâm đứng ở cửa công ty.

Không biết Vương Vũ Lâm đã đứng bao lâu, tay trái anh mang theo cặp công văn, phải tay mang theo một túi bữa sáng, đang ý tứ sâu xa nhìn Hà Đường.

Tay trái Hà Đường vô thức đưa ra sau lưng, nhưng Vương Vũ Lâm đã nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia.

Hai người sánh vai đi vào cao ốc, Vương Vũ Lâm hỏi: “Đăng ký rồi?”

Hà Đường gật gật đầu: “Vâng.”

“Có thể, tiểu hòa thượng.” Vương Vũ Lâm cảm khái, “Khi nào thì tiến hành hôn lễ? Để sư huynh còn chuẩn bị cho em một phần đại lễ nữa.”

Hà Đường buồn buồn đáp: “Tạm thời không làm hôn lễ.”

“Ồ, tại sao vậy?”

“Sau này sẽ làm.” Hà Đường nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, suy nghĩ một chút bèn tháo ra bỏ vào túi xách, “Vương sư huynh, giờ anh hãy khoan nói với họ, mấy ngày nữa là nghỉ tết rồi, em không muốn để cho họ phải lời ra tiếng vào.”

Vương Vũ Lâm vỗ vỗ vai Hà Đường: “Hiểu. Anh biết rõ cũng em chịu áp lực không nhỏ.”

Hai người cùng nhau vào thang máy, Hà Đường trầm mặc, Vương Vũ Lâm đột nhiên nói: “Sang năm, em còn đi làm ở Phú Dương sao?”

Hà Đường cả kinh, vốn định hỏi lại “Tại sao không?”, nhưng kịp nghĩ lại. Đúng vậy, cô đã kết hôn với Tần Lý, cô còn cần đến kiến trúc Phú Dương đi làm sao. Hình thức kinh doanh của hai công ty không khác nhau lắm, nhưng quy mô của Trung Cần so với Phú Dương vẫn lớn hơn, đãi ngộ cũng cao hơn Phú Dương, hơn nữa có trình độ nhất định, nên hai công ty luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh là đương nhiên, làm vợ Tần Lý, bất kể nhìn từ phương diện nào, cô cũng không thích hợp ở lại Phú Dương.

Hà Đường đáp không được, Vương Vũ Lâm nói tiếp: “Anh nghĩ cho dù em đang vẫn muốn đi làm ở đây thì Tần Lý cũng sẽ không bằng lòng.”

Dù sao Hà Đường cũng đã ở Phú Dương được một năm, một năm qua cô công tác được rất vui vẻ, lãnh đạo đồng nghiệp đối với cô không tệ, cô đối với kiến trúc Phú Dương trong lòng còn có cảm kích. Nghĩ đến có lẽ phải nghỉ việc ở đây, cô có chút sa sút, nói: “Đại khái sẽ như vậy.”

“Làm người ai chẳng muốn tìm chỗ tốt mà đi, mọi người đều hiểu điều này.” Vương Vũ Lâm nghiêm mặt nói, “Hà Đường, em không cần quá để ý, đi Trung Cần có thể học hỏi được nhiều điều, hơn nữa cũng đúng chuyên nghiệp của em, tuổi tác em còn nhỏ, để Tần Lý bồi dưỡng em thật tốt, tương lai còn có thể giúp anh ta một tay.”

Hà Đường căn bản không nghĩ xa như vậy, xấu hổ cười cười: “Em làm sao có khả năng như vậy.”

“Phải có chí khí chứ, tiểu hòa thượng, Tần Lý chính là gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, em có thể làm người phụ nữ của anh ta, cũng không thể quá yếu.” Vương Vũ Lâm cười nhạt một tiếng, còn nói, “Chỉ đáng tiếc là, anh vốn đang muốn mang em theo để em tham gia hạng mục trung học Thành Nam. Bây giờ xem ra, đến lúc đó có lẽ chúng ta sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh.”

Mấy ngày cuối năm đi làm không sóng không gió, rất nhanh, đã đến Tết Nguyên đán.

Không biết có phải do hôn sự của Tần Lý cùng Hà Đường thật sự xung hỉ hay không, tình trạng của bà Diệp vốn bị bác sĩ chẩn đoán không quá Tết Nguyên đán thế nhưng đã ổn định lại. Lần này, mọi người cũng cảm thấy nhẹ lòng.

Hà Đường gọi điện thoại về nhà, Hà Khánh Quốc dặn dò cô ở nhà chồng mừng năm mới cho vui vẻ, phải hiểu chuyện nghe lời, chăm làm việc nhà, sau đó cùng cô hẹn qua Tết về nhà.

Đêm giao thừa, Tần Lý, Hà Đường cùng Tần Miễn trở về Mộ Phương Lý ăn cơm tất niên.

Diệp Huệ Cầm cho dì giúp việc nghỉ, trong nhà không có người ngoài, bà tự mình ra trận chuẩn bị cơm tất niên, Hà Đường giúp bà một tay.

Chứng kiến kỹ thuật xắt rau cũng như xắt thức ăn của Hà Đường, Diệp Huệ Cầm cực kỳ kinh ngạc: “Tiểu Đường, bộ dáng này của con dường như đã nấu ăn nhiều năm rồi đó nha.”

Hà Đường không dám kể với bà lúc mình 12 tuổi đã bắt đầu nấu cơm, chỉ cười đáp: “Dạ đúng là có làm mấy năm, dì à, con làm không được tốt, dì đừng cười con.”

“Chỗ nào không tốt chứ, nhìn măng cắt này, vừa mỏng vừa đều.” Diệp Huệ Cầm lấy một miếng măng mùa đông(*) lên quan sát, chậc chậc lưỡi cảm thán, lại cảm thấy có chỗ không đúng, quay đầu lại nói, “Mà Tiểu Đường này, vừa rồi con gọi mẹ là gì vậy?”

[i](*)măng mùa đông: măng mọc trước lập xuân được gọi là măng mùa đông. Loại măng này có nguồn dinh dưỡng phong phú, dễ cất trữ. Nhưng nếu đào măng mùa đông sau lập xuân dinh dưỡng sẽ mất đi, dễ lão hóa, khó cất trữ.[/i]

Hà Đường sững sờ, mặt dần dần liền đỏ, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”

“Ái dà, ngoan.” Diệp Huệ Cầm cười đến sáng lạn, lau lau tay vào tạp dề, lấy từ trong túi ra một cái bao lì xì đưa cho Hà Đường, bà kéo tay Hà Đường, nói, “Lần trước mẹ chưa cho con lễ ra mắt, cứ sợ con không vui. Bao lì xì này cho con, mẹ chúc con với A Lý tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử, vĩnh kết đồng tâm, sống với nhau thật hòa thuận, nếu A Lý bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con mắng nó.”

Hà Đường thẹn thùng cúi đầu.

Lúc này, Tần Lý ngồi xe lăn điện xuất hiện ở cửa phòng bếp, anh vừa thấy bộ dạng Diệp Huệ Cầm cùng Hà Đường liền nhướn mày nói: “Coi kìa, mẹ với em đang làm gì vậy, trốn ở đây tâm sự sao? Mẹ, ba hỏi khi nào thì có thể được ăn cơm, mọi người đều đói bụng rồi.”

Diệp Huệ Cầm cười nói: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi. Hôm nay để mọi người nếm thử tay nghề của Tiểu Đường nha.”

Diệp Huệ Cầm cùng Hà Đường làm một bàn lớn đồ ăn. Hà Đường còn bao hết sủi cảo, mọi người hòa thuận vui vẻ ăn cơm tất niên. Bà nội Tần cũng đưa cho Hà Đường một bao lì xì, còn đưa cho cô một chuỗi dây chuyền trân châu, Hà Đường không còn ngượng ngùng như lần trước, cô cảm ơn bà nội rồi vui vẻ nhận.

Sau khi ăn xong, Tần Thụ đem ra mấy cây pháo hoa, cùng Tần Miễn cầm đến công viên trung tâm ở Mộ Phương Lý để đốt.

Tần Lý kéo tay Hà Đường, ngẩng đầu nói với cô: “Đây là truyền thống của nhà chúng ta, mỗi năm đều đốt pháo hoa, đi, cùng đi xem.”

Xe lăn điện của Tần Lý ra khỏi nhà không thể đi xa, đường cư xá là đường đá, thỉnh thoảng còn có bậc thang, nên anh cùng Hà Đường tìm một chỗ ở cửa nhà, nhìn Tần Thụ cùng Tần Miễn đốt pháo hoa ở xa xa.

Đêm xuống lạnh buốt, những ngôi biệt thự nhỏ xung quanh Mộ Phương Lý đều sáng ánh đèn ấm áp, ngay cả những hàng cây cũng giăng đèn châu màu sắc rực rỡ.

Tối giao thừa, nhà nhà đoàn viên, xum vầy.

Tần Lý ngồi trên xe lăn, anh quấn khăn quàng cổ, đội nón len, mặc áo khoác dày, Hà Đường đứng cạnh anh, tay hai người luôn nắm lấy nhau.

Xa xa, Tần Thụ cùng Tần Miễn ngồi xổm trên mặt đất, Diệp Huệ Cầm kéo bà nội Tần trốn ở một bên. Một lát sau, Tần Thụ và Tần Miễn đứng lên, sải bước tránh ra. Hà Đường chỉ thấy một tiếng “vút” bay lên trời, tiếp theo liền vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, pháo hoa, sáng chói trên đỉnh đầu nở rộ thành nhiều đóa hoa, Hà Đường ngẩng đầu, gần như không kịp nhìn.

Lần trước xem pháo hoa như vậy, là khi đi theo Điền Tri Hiền cùng Tống Nguyệt Mi, khi đó cô mặc áo bông hoa, thắt bím tóc, sôi nổi ở bên cạnh họ.

Hà Đường còn nhớ rõ, dưới bầu trời rực sáng pháo hoa ấy, Điền Tri Hiền lặng lẽ hôn Tống Nguyệt Mi.

Tiểu Hà Đường che mắt, từ giữa kẽ ngón tay lén lút nhìn hai người.

Mới chớp mắt mà đã mười tám năm. Về sau, cô cũng không xem đốt pháo hoa như vậy lần nào nữa.

Tần Lý nhẹ nhàng kéo tay Hà Đường, cô cúi đầu nhìn anh, pháo hoa sáng tắt, gò má anh nhất thời mờ tối, nhất thời sáng ngời, duy chỉ đôi mắt kia, vĩnh viễn đều là ôn nhu và ý cười không đổi.

Tâm Hà Đường bỗng chốc mềm nhũn ra, cô không do dự, liền cúi người xuống hôn anh.

Trong nụ hôn triền miên, Hà Đường xác định, cô đã tìm được “Điền Tri Hiền” thuộc về riêng mình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK