Kể từ khi đến D thị làm việc, đây là lần đầu tiên cô về nhà, trong lòng thoáng có chút thấp thỏm không yên. Từ khi rời nhà đi học đại học, thời gian cô về nhà trở nên rất ít, mỗi kỳ nghỉ hè cô đều ở lại D thị đi làm.
Tống Nguyệt Nga căn bản sẽ không mong nhớ hay quan tâm cô có trở về hay không, Hà Đường cũng không xin tiền trong nhà, thậm chí thỉnh thoảng còn gởi tiền về nhà. Dù là như vậy, mỗi lần gọi điện về nhà mà người nghe là mẹ, cô vẫn lại bị mắng một trận.
Lúc ngồi xe lửa, đối diện Hà Đường là một người mẹ trẻ dắt theo đứa con gái nhỏ, bé gái ngồi ghế cứng không được thoải mái, người mẹ bèn cho cô bé nằm xuống, đặt đầu con bé trên đùi mình.
Bé gái dần dần ngủ thiếp đi, người mẹ trẻ lấy áo khoác đắp lên người bé, có khi cúi đầu nhìn bé, đưa tay mơn trớn trán của bé. Ánh mắt người mẹ ôn nhu từ ái, rõ ràng là dáng vẻ rất bình thường, nhưng lúc này lại ánh lên một ánh sáng vô cùng thuần khiết.
Hà Đường ngơ ngác nhìn hai mẹ con họ, trong lòng cảm thấy chua xót, còn có hâm mộ ghen tị.
Cô cũng có mẹ, Tống Nguyệt Nga chính là người mẹ sinh ra cô, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm nhận qua một chút tình thương của mẹ.
Người mẹ đó đem toàn bộ tinh lực chăm sóc cho Hà Hải. Sinh ra Hà Đường đối với bà mà nói không có gì đáng để vui mừng, ngược lại giống như một gánh nặng.
Hà Đường xuống xe lửa là một giờ chiều, cô tìm một quán ăn cạnh nhà ga ăn một tô mì, sau đó đón xe bus tới bến xe X thị, mua được vé xe đi trấn Trạch Thổ chạy lúc 5 giờ chiều.
Còn mấy giờ nữa xe mới chạy, Hà Đường cũng không định đi dạo, cô mua một tờ báo rồi ngồi ở phòng đợi.
Đang chuyên tâm đọc báo, di động của cô vang lên tiếng tin nhắn, Hà Đường mở ra nhìn, là Tần Lý gởi tin nhắn chúc mừng năm mới.
—— Hà Đường, năm mới vui vẻ.
Hà Đường nở nụ cười, trả lời lại: năm mới vui vẻ ^_^】
8 giờ tối, Hà Đường mệt mỏi cuối cùng cũng về tới trấn Trạch Thổ. Từ trên xe đò xuống, cô ngồi xe ôm trở về nhà.
Cô mệt muốn chết, dọc đường đi không nói gì, về đến nhà, tài xế xe ôm đòi cô 10 đồng.
Hà Đường sửng sốt, thốt ra khẩu âm vùng Trạch Thổ Trấn: “Anh trai à, anh nghĩ tôi là người nơi khác đến sao, vậy mà dám gạt tôi?”
"…" Tài xế xe ôm ngượng ngùng nói, "Tôi còn tưởng cô là cô gái từ thành phố đến chứ."
Hà Đường đưa 5 đồng vào tay ông ta, tài xế xe ôm cúi đầu ủ rũ chạy xe đi.
Hà Đường vỗ vỗ tay, cầm túi xách lên, xoay người đối mặt với cửa nhà mình.
Những ngôi nhà ở trấn Trạch Thổ phần lớn gần gần giống nhau. Nhà của Hà Đường là căn nhà 2 lầu đơn giản, diện tích cả hai tầng cộng lại cũng không lớn lắm. Căn nhà xây cũng đã chừng mười năm, ngoài tường có chút loang lổ tróc ra, thậm chí còn dấu vết nước mưa thấm vào.
Hà Đường lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa.
Phòng khách dưới lầu tối đen, trong không khí phảng phất mùi thuốc đông y. Hà Đường vào nhà, xoay người lại khóa cửa, bật điện lên rồi đem hành lý để trên bàn cơm.
Cô nhìn chung quanh nhà, một năm qua chỗ này dường như không thay đổi, cuộc sống của bố mẹ và anh hai mấy năm qua chính là bình thản trôi qua như thế này.
Trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, Hà Đường quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên gầy gò tái nhợt, mặc áo khoác dày đứng ở đầu bậc thang.
Vóc dáng anh không cao, tóc hơi dài, lúc này như vừa mới tỉnh ngủ nên tóc rối loạn. Anh kinh ngạc nhìn Hà Đường, thần sắc dần dần từ lạnh lùng biến thành hưng phấn, nhưng vẻ hưng phấn này chỉ chợt lóe qua, ngay sau đó, anh lại hồi phục vẻ mặt giật mình.
Hà Đường mở miệng trước: "Anh hai, anh còn chưa ngủ sao."
Hà Hải suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt đang sững sờ nhìn Hà Đường chằm chằm, mới mở miệng nói: "Ngủ rồi, nghe dưới nhà có tiếng nên xuống xem."
Hà Đường cười, nhớ tới quà mình mang về cho anh, lấy ra áo khoác lông, nói: "Anh hai, áo này em mua cho anh, chắc là đủ lớn, em biết anh thích màu đỏ."
Hà Hải đi đến bên người cô, nhận lấy áo lông sờ sờ, nói: “Đẹp lắm.”
"Anh thích là tốt rồi." Hà Đường sờ sờ bụng mình, đi đến phòng bếp, "Có cái gì ăn không, em còn chưa có ăn cơm tối, đói chết mất."
Hà Hải vừa muốn trả lời, trên lầu đột nhiên truyền đến giọng của Tống Nguyệt Nga: "Tiểu Hải, sao con lại chạy xuống lầu vậy! Trời lạnh như vậy nếu con bị cảm làm sao bây giờ!"
Sau đó bà ta “bịch bịch bịch” đi xuống lầu, sau khi thấy Hà Đường, trên mặt đột nhiên tràn đầy nét cười, đi lên đến giữ chặt tay Hà Đường nói: "Tiểu Đường đã về rồi! Sao lại không gọi chúng ta một tiếng. Đói bụng rồi phải không? Để mẹ đi nấu mỳ cho con ăn nha."
Dứt lời bà ta xoay người vào trong bếp.
Hà Đường sợ đến ngây người. Tống Nguyệt Nga chưa từng đối diện cô với thái độ như vậy, cô với Hà Hải liếc nhau, chỉ thấy sắc mặt anh mình càng ngày càng trầm.
Trong khi đợi nước sôi, Tống Nguyệt Nga lại ra khỏi bếp, cầm cánh tay Hà Hải đẩy anh lên trên lầu, miệng còn không ngừng dặn dò anh phải cẩn thận giữ ấm.
Tâm trí Hà Đường còn chưa kịp tỉnh lại sau lời nói và hành động quỷ dị của mẹ thì Hà Khánh Quốc xuống lầu.
Ông gọi cô: "Tiểu Đường."
Hà Đường nhìn thấy bố, vội vàng đi tới kéo tay ông: "Bố."
"Con bé này, con có khỏe không?" Hà Khánh Quốc mới ngoài 50, thoạt nhìn lại rất già, Hà Đường biết rõ, ông và mẹ đều vì sao mà hao tâm tổn trí.
Hà Đường cười : "Con rất khỏe a. Bố không biết đâu, vừa rồi con ngồi xe ôm về đây, người lái xe không nhận ra con là người ở đây đấy, còn tưởng con là cô gái ở thành phố lớn đến đó."
Hà Khánh Quốc trìu mến sờ sờ đầu con gái, phát hiện hiện làn da cô trắng nõn mịn màng, ăn mặc cũng rất vừa vặn, nhẹ nhàng khoan khoái, đã không còn là cô bé quê mùa lôi thôi ở trấn Trạch Thổ nữa.
Ông cười nói: "Hiếm khi được về nhà mấy ngày, nghỉ ngơi cho thật tốt. Mẹ con đang nấu nước hả? Để bố làm cho con một tô mì trứng gà, được không?"
"Dạ được, con rất nhớ mỳ sợi bố làm." Hà Đường ôm cánh tay bố, vui vẻ đáp.
Đêm nay, gió yên sóng lặng.
Lúc Hà Đường chìm vào giấc ngủ, lại nhớ lại thái độ lúc nãy của mẹ đối với mình, cô nghĩ, có phải bệnh tình Hà Hải gần đây ổn định, khiến cho tâm tình của mẹ cũng tốt hơn.
Ngay chính cô đối với thái độ đó cũng tỏ vẻ hoài nghi, nhưng vẻ mặt ôn hoà của mẹ đối đãi với mình, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, Hà Đường vẫn cảm thấy thật cao hứng.
******
Ngày hôm sau, Hà Đường thức dậy rất sớm, Tống Nguyệt Nga chuẩn bị bữa sáng, một nhà bốn người ngồi quanh bàn, yên lặng ăn.
Hà Khánh Quốc không khỏi cảm thán: "Cả nhà chúng ta đã gần một năm không có cùng nhau ăn cơm."
Tống Nguyệt Nga gắp thức ăn vào chén của Hà Đường, nói: "Còn chẳng phải vì Tiểu Đường ở xa quá sao. Vậy mới nói, con gái vẫn nên tìm việc gần nhà để làm mới là tốt, X thị là tỉnh lị, so với công việc của con ở D thị chắc phải tốt hơn.”
Hà Đường nói: "Mẹ, con ở D thị rất tốt, công việc đã được làm chính thức."
Tống Nguyệt Nga khinh thường nói: "Đừng nghĩ là mẹ không hiểu không biết gì, công ty tư nhân tùy thời cũng có thể từ chức. Tiểu Đường à, tương lai con lập gia đình cũng sẽ phải về nhà, về trễ chi bằng về sớm một chút, thừa dịp con bây giờ còn tuổi trẻ xinh đẹp, mẹ giúp con tìm một nhà chồng tốt, gả gần một chút mọi người cũng có thể chăm sóc tốt lẫn nhau."
Hà Đường cúi đầu nói: "Con vừa mới tốt nghiệp, hiện tại chỉ muốn làm việc cho thật tốt thôi."
Tống Nguyệt Nga nói: "Về đây cũng có thể làm việc mà, nhà máy ở trấn Trạch Thổ bây giờ cũng rất nhiều, còn có cả công ty nước ngoài nữa, hoặc là đi X thị cũng có thể mà."
Hà Đường vừa định nói, Hà Hải đột nhiên "cạch" một cái buông xuống đũa, nghiêm mặt nói: "Ầm ỹ muốn chết."
"À à, không nói không nói." Tống Nguyệt Nga lập tức để bát đũa xuống, vỗ về lưng Hà Hải nói, "Không nên tức giận a, mẹ chỉ là đang nói chuyện phiếm với em con thôi."
Hà Hải nhìn về phía Hà Đường, trong mắt ý vị thâm trường, Hà Đường có chút khó hiểu, yên lặng ăn cho xong bữa cơm.
Sau bữa sáng, Tống Nguyệt Nga lôi kéo Hà Đường đi cửa hàng bách hoá trên trấn, nói muốn mua quần áo cho Hà Đường.
Hà Đường cảm giác không thể dùng "Thụ sủng nhược kinh" (*) để hình dung, cô quả thực là bị kinh sợ.
(* thụ sủng nhược kinh: được thương mà sợ, vừa mừng vừa lo
Suốt đường đi, Tống Nguyệt Nga một mực khuyên Hà Đường bỏ công việc ở D thị, về nhà sớm một chút, sớm lập gia đình, Hà Đường đều trầm mặc đối đãi. Cô không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra nữa. Từ trước tới nay, Tống Nguyệt Nga chưa bao giờ quan tâm hỏi han về cuộc sống cũng như công việc của Hà Đường, bây giờ lại một mực muốn cô trở về, khiến Hà Đường thật muốn cảm nhận được tâm tình của mẹ đẻ, tình thương tràn đầy của mẹ, đột nhiên có cảm giác rất muốn cùng bà đoàn tụ.
Nhưng Hà Đường vẫn còn chút lý trí, kinh nghiệm cuộc sống hai mươi mấy năm nói cho cô biết chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Tống Nguyệt Nga mua cho Hà Đường một cái áo hoa màu tím, kiểu dáng có chút không được tao nhã, hình thức có chút tục khí, Hà Đường cũng không muốn phật ý mẹ, nói là thích rồi nhận.
Sau cơm trưa, bạn thân của Hà Đường thời trung học, Hoàng Tĩnh Hoa, đến chơi. Hai cô gái rủ nhau đi dạo chợ trên trấn, mãi đến giờ cơm tối mới về nhà.
Vào nhà, Hà Đường phát hiện trong nhà có khách.
Cô biết mấy người khách này, là gia đình bác Chương ở cách nhà cô không xa.
Bác Chương là người có tiếng ở trấn Trạch Thổ, mười mấy năm trước ông ta mở nhà máy làm thùng giấy, làm ăn phát đạt, là người giàu có nhất trấn này, có nhà có xe, nghe nói còn mua 2 căn nhà ở X thị nữa.
Bà Chương nhìn thấy Hà Đường vào nhà, ánh mắt lập tức sáng lên, bà ta cao hứng nói: "Ái chà, lâu lắm rồi không gặp Tiểu Đường, giờ đã xinh đẹp như vậy rồi! Tiểu Đường, cháu còn nhớ Tiểu Tam nhà bác không?"
Hà Đường không có ấn tượng với họ lắm, nhưng vừa thấy Chương Tam ngồi cạnh bà Chương, cô lập tức nhớ ra.
Chương Tam cùng tuổi với Hà Đường, vóc người cao lớn, dáng người rất thô lỗ, nhưng vẻ mặt anh ta lại ngượng ngùng giống như một đứa nhỏ, bị mẹ nhắc đến tên, anh ta thậm chí liều mạng trốn sau lưng mẹ.
Người ở trấn Trạch Thổ đều biết, ông chủ Chương của nhà máy làm thùng giấy kiếm tiền không hề ít, nhưng có người vẫn không biết nỗi khổ của ông ta - ông ta có một đứa con trai thiểu năng trí tuệ.
Tống Nguyệt Nga kéo Hà Đường đến bên người Chương Tam, cười nói: "Tiểu Đường, con còn nhớ Tiểu Tam không, hồi nhỏ con với nó hay cùng nhau chơi đùa nha, hồi đó trông hai đứa xứng đôi lắm."
Hà Đường: "…..."
Chương Tam nhút nhát nhìn cô. Hà Đường thấy anh ta tuy khôi ngô nhưng râu thì rậm rạp, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Vẻ mặt Tống Nguyệt Nga ôn hoà, kéo Hà Đường ngồi xuống bên người, bà ta quay qua nói chuyện với ông bà Chương.
Hà Đường chỉ nghe vài câu liền phát hiện có vấn đề.
Mẹ đang cùng họ đàm luận - hôn sự của cô với Chương Tam.
Hà Đường khó có thể tin, cô nhìn qua Hà Khánh Quốc và Hà Hải đang ngồi một bên, hai người đàn ông đều trầm mặc, sắc mặt rất khó coi.
Ngồi chơi một lúc, ông bà Chương dẫn Chương Tam chuẩn bị cáo từ. Bà Chương đưa cho Hà Đường một bao thư, Hà Đường thế nào cũng không chịu nhận, cuối cùng Tống Nguyệt Nga cười hì hì nhận lấy.
Bà ta nói với bà Chương: "Chị yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Đường nhà chúng tôi, Tiểu Đường nhà tôi là đứa nhỏ hiểu chuyện. Nếu mọi chuyện thuận lợi, đến tết âm lịch là chúng ta có thể quyết định mọi việc được rồi.
Sau khi người nhà họ Chương ra về, Tống Nguyệt Nga đuổi Hà Hải lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại bà ta, Hà Khánh Quốc, và Hà Đường. Bà ta xoay người đối mặt Hà Đường, còn chưa mở miệng, Hà Đường đã nói: "Con không đồng ý."
Tống Nguyệt Nga cũng không tức giận, bà ta chỉ đi đến cái tủ ở phòng khách lấy ra một xấp biên lai thật dày, quăng lên bàn: "Đây là hóa đơn Tiểu Hải chữa bệnh một năm qua, ước chừng hơn 8 vạn. Trong đó phần lớn là vay mượn của người khác. Chi phí chữa bệnh tiếp theo cho Tiểu Hải không phải ít, chắc chắn là sẽ nhiều. Hà Đường, nhà chúng ta thật sự không gánh vác nổi nữa. Khoản nợ cũ còn chưa biết lấy đâu ra trả, khoản nợ mới sẽ lại đến. Nếu không cho anh con khám bệnh uống thuốc, thì nó chỉ còn đường chết mà thôi. Nếu cái mạng già Tống Nguyệt Nga này của mẹ mà có thể đổi lấy mạng của anh con, mẹ sẽ không nói hai lời lập tức đổi liền, nhưng mạng của mẹ không đáng giá a!"
Nói xong, bà ta khóc rống lên, "Lão Chương sẵn sàng giúp chúng ta cứu Tiểu Hải, điều kiện chỉ là muốn con làm con dâu nhà họ thôi. Hà Đường à, thật không thiệt thòi đâu! Nhà lão Chương cái gì mà không có, Chương Tam từ nhỏ đã rất thích con, con gả cho nó chính là đi hưởng phước rồi! Muốn mẹ phải van cầu con sao? Con coi như là vì anh của con đi!"
"Con không đồng ý!" Hà Đường lớn tiếng quát lên, tầm mắt đảo qua Hà Khánh Quốc đứng bên cạnh, cả người cô phát run lên, cơ hồ nói không thành lời, "Bố, chuyện này thật quá hoang đường a! Bây giờ đã là thời đại nào rồi! Bố..."
"Tiểu Đường." Ánh mắt tiều tụy của Hà Khánh Quốc ngấn nước mắt, "Bác sĩ nói, nếu Tiểu Hải không tiếp tục uống thuốc, nó sẽ sống không được đến sang năm."
Hà Đường bắt đầu mơ hồ, cô lắc đầu không thể tin, người từng bước từng bước lui về phía sau: "Mọi người đều điên rồi! Tóm lại con sẽ không đồng ý! Có chết con cũng không đồng ý!!"
Tống Nguyệt Nga thu hồi nước mắt, lạnh lùng nói: "Chuyện này không đến lượt mày quyết định. Hai ngày nữa là ngày tốt, nhà họ Chương sẽ đến đưa lễ sính hỏi, chúng ta sẽ cho mày đính hôn với Chương Tam, đến tết âm lịch sẽ làm đám cưới. Hai ngày này mày ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho tao, không cho đi đâu hết."
P/s: Chương sau mọi người chuẩn bị xem một màn anh hùng cứu mỹ nhân nha, mà anh hùng chẳng ai khác là Tần Lý của chúng ta.Nhờ màn này mà tính cảm của hai người mới tiến lên một bậc, chuẩn bị chào đón sủng và ngọt, ngọt càng thêm ngọt, sủng càng thêm sủng. (sủng đối với Hà Đường thoi nha các nàng). Truyện hơi dính lại với nhau, chút ta sẽ lên sửa sau, mọi người thông cảm cho ta nha