Ngày hôm sau, là tết âm lịch, người một nhà dậy sớm. Sau khi ăn qua bữa sáng, Trưởng Tôn Thục Nhã lại bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, bởi vì Trưởng Tôn Ngưng mua về đủ loại đồ ăn tốt, năm nay cơm tối tất niên phong phú hơn nhiều so với trước kia, có thể xem như cái tết phong phú nhất trong mười mấy năm qua.
Hai chị em Trưởng Tôn Ngưng cũng không nhàn rỗi, ăn ý phối hợp với nhau, dán tốt câu đối xuân, treo đèn lồng đỏ thẫm lên, làm nổi bật lên một nhà cô độc trong núi lớn này, trong cảnh tuyết, không khí có vẻ đặc biệt vui mừng, từ xa nhìn lại, lộ ra một cỗ hơi thở nghệ thuật lãng mạn. Trưởng Tôn Ngưng càng xem càng cảm giác thú vị, không khỏi hăng hái đột ngột, tìm giấy bút tới, lưu loát, chải quét chấm, chỉ chốc lát sau một bức tranh “Nhà nông đón xuân mới” đã xuất hiện ở trên giấy, Trưởng Tôn Mặc nhìn thấy trực tiếp khen ngợi, do cậu cất giữ.
Kỳ thật, trong nhà cơ bản là không có điện, đèn pin đã được tính là đồ điện gia dụng tân tiến, cho nên Trưởng Tôn Ngưng đặc biệt mua đèn lồng dùng bộ pin khô, trong lòng lo lắng, việc cấp bách hiện tại là nhất định phải giải quyết vấn đề điện với nhà cửa trước.
"Tiểu Mặc, chị có quà muốn tặng cho em, đoán xem là cái gì?" Xong việc, Trưởng Tôn Ngưng ra vẻ thần bí nói.
"Không phải ngày hôm qua đều đã tặng quà hết rồi sao?"
"Ngày hôm qua không tính, tất cả mọi người đều có phần, kế tiếp muốn đưa chính là đặc biệt tặng cho em, đoán thử xem?"
"Đoán không ra, chị, chị nói cho em biết đi." Trưởng Tôn Mặc biết điều lắc đầu, trong mắt lại lóe ra nghi ngờ, chị gái hôm nay phát tài lớn sao?
Trưởng Tôn Ngưng cũng không giả vờ thần bí nữa, xoay người ra khỏi hang động, chỉ chốc lát sau tiến vào thì đẩy theo một cái xe lăn hoàn toàn mới, cầm trong tay quyển “Bản thảo cương mục” (danh mục các loại thảo dược) mà mình đã liều mình cướp về kia.
"Thích không?"
"Chị. . . Này. . . ?" Trưởng Tôn Mặc vừa nghi ngờ, vừa kích động, nhìn xe lăn, cầm “Bản thảo cương mục” không biết phải nói cảm nhận trong lòng mình lúc này như thế nào.
"Đừng khóc nhé, nước mắt đàn ông không dễ rơi, cũng đừng bảo chị của em không có khả năng." Trưởng Tôn Ngưng cầm cái mũi của Trưởng Tôn Mặc, nói đùa, muốn làm hâm nóng bầu không khí.
"Đáng ghét." Trưởng Tôn Mặc đẩy tay cô ra, nước mắt trong mắt rơi xuống nở ra từng đóa hoa nhỏ, lau một cái, nín khóc mỉm cười nói với Trưởng Tôn Ngưng: "Cảm ơn chị, chị!" Giọng điệu cực kỳ trịnh trọng.
"Tên nhóc thối, còn khách sáo với chị, từ nay về sau chị sẽ không để cho bất luận kẻ nào ức hiếp em, dù em không thể so sánh với người bình thường, chị cũng sẽ giúp em đứng ở độ cao không người có thể với tới, quan sát thế giới này." Trưởng Tôn Ngưng hứa hẹn như vậy, trong lòng đã sớm có quyết định của chính mình.
"Chị, như vậy sẽ mệt mỏi nhiều lắm đó!" Trưởng Tôn Mặc cũng đùa Trưởng Tôn Ngưng.
"Tên nhóc thối, tư tưởng tiến bộ một chút được hay không." Trưởng Tôn Ngưng gõ cái ót cậu.
"Ha ha. . . ." Trưởng Tôn Mặc cười ngây ngô, trên gương mặt treo hai cái lúm đồng tiền nông sâu vừa phải, đây là điểm khác nhau trên gương mặtgiữa cậu với Trưởng Tôn Ngưng. Cũng bởi vì hai cái lúm đồng tiền này, cậu trông càng giống như đứa trẻ chưa lớn lên.
"Cái dáng vẻ ngu ngốc này." Túm lấy “Bản thảo cương mục” Trưởng Tôn Mặc yêu thích không buông tay, đặt ở trên giường đất, đỡ cậu ngồi trên xe lăn."Em tự mình thử thích ứng một chút, chờ khai giảng chị lập tức đi với trường học xin phép, chuyển phòng em đang ở xuống lầu một, như vậy nếu sau này lúc chị không có ở đó, tự em ra ngoài cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
Đang nói chuyện, Trưởng Tôn Thục Nhã từ bên ngoài tiến vào, liếc thấy xe lăn mới tinh: "Tiểu Ngưng, lại là con mua à, con lấy nhiều tiền bạc như vậy từ chỗ nào?" Không phải bà trách Trưởng Tôn Ngưng xài tiền bậy bạ, huống hồ xe lăn đối với Trưởng Tôn Mặc rất hữu dụng, bà là lo lắng nguồn gốc tiền bạc này không tốt. Nhà họ nghèo, nhưng tuyệt đối trong sạch, nếu nguồn gốc tiền bạc này không tốt, bà thà rằng nghèo nàn đến chết đói, cũng sẽ không dùng một phần những thứ đồ đó.
Trưởng Tôn Ngưng tâm tư Nhanh nhẹn, sao có thể không biết suy nghĩ của Trưởng Tôn Thục Nhã, tiến lên kéo bà cánh tay nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, những tiền này tuyệt đối không phải cướp đoạt, lừa gạt trộm, nhiều lắm thì tính là vận may của con tốt một chút mà thôi."
"Hử?" Trưởng Tôn Thục Nhã vặn mi hỏi tới, rất có tư thế con không nói ra nguyên do mẹ thề không cam lòng.
"Chính là sau khi ông chủ chúng con phát xong tiền lì xì, mấy cái nhân viên cửa hàng chúng con cùng đi mua gì đó, sau đó gặp phải hoạt động rút thưởng cuối năm của cửa hàng, không nghĩ tới lại rút phải một giải thưởng nhỏ trong đó." Vừa nói, Trưởng Tôn Ngưng vừa an ủi mình, cái này xem như nói dối có ý tốt, không sao.
"Thật sao?" Trưởng Tôn Thục Nhã còn nửa tin nửa ngờ, bà cũng không biết thế giới bên ngoài là cái dạng gì, nhưng cảm thấy được Trưởng Tôn Ngưng nói quá thoải mái dễ dàng rồi.
"Thật sự, bảo đảm so với vàng thật còn thật hơn, không tin mẹ thử luyện xem." Trưởng Tôn Ngưng vỗ ngực đảm bảo, cô đường đường là vua đặc công, vậy mà ngay cả phụ nữ trong thôn đều không lừa dối được thì dứt khoát đập đầu vào đậu hủ đi cho xong.
"Ba hoa." Không có biện pháp tóm Trưởng Tôn Ngưng, Trưởng Tôn Thục Nhã cảm thấy con gái mình đã thay đổi thành một người khác, trở nên ngay cả bà cũng hoàn toàn không nhìn thấu rồi."Tiểu Ngưng, mẹ có thể nói với con, bên ngoài nơi phồn hoa hấp dẫn, chúng ta nghèo nàn thì nghèo nàn, con cũng không thể làm ra những chuyện nhận không ra người, biết không?" Trưởng Tôn Thục Nhã cực kỳ nghiêm túc, bà lo lắng con gái ở bên ngoài chịu thiệt, nhưng đứa trẻ đã lớn, bà lại không thể buộc chúng ở nhà nữa, thật mâu thuẫn.
"Đã biết, mẹ yên tâm đi." Cho Trưởng Tôn Thục Nhã ăn viên thuốc an thần, muốn như thế nào sống vẫn là chuyện của chính cô, ai cũng không quản được."Mẹ, đêm nay con xuống bếp, để mọi người nếm thử tay nghề của con." Trưởng Tôn Ngưng vội vàng chuyển hướng đề tài.
"Được, hiện tại thời gian còn sớm, con với Tiểu Mặc cứ đợi trước đi. Trong khoảng thời gian con không ở nhà này, nó đã buồn bực muốn chết rồi."
"Được."
Tán gẫu sao, cái này cô rất thành thạo. Cô đã từng có chiến tích đấu khẩu chiến thắng huy hoàng, một mình cô nói hạ gục mười người. Đương nhiên, tất cả đều là tự mình tìm vui vẻ, ở bên ngoài cũng không có nói ra.
Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng làm tám món ăn một canh, phối bốn đĩa dưa muối nhỏ mà Trưởng Tôn Thục Nhã tự mình muối, xem như cơm tối tất niên phong phú nhất của nhà cô bao năm qua, mọi người đối với tài nấu nướng của cô cũng khen không thôi. Sau khi thu dọn xong, trời bên ngoài đã tối đen, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ truyền đến, ba người chưa từng có hứng thú này. Nhà kẻ có tiền mới có thể dùng pháo để chúc mừng ngày tết, thứ đó là quá mức xa xỉ đối với nhà cô. Trưởng Tôn Ngưng cũng hiểu được pháo là thứ hàng giải trí không có ý nghĩa nhất, pháo hoa sáng lạn nháy mắt biến mất, chỉ càng tăng thêm buồn phiền mà thôi.
Trong hang động không có đèn điện, chỉ có ánh sáng lờ mờ. Ba người chơi bài một hồi, lại nằm ngủ giống như thường ngày.
Trưởng Tôn Ngưng nằm ở trên đầu giường lò sưởi, suy nghĩ không khỏi bay tới ngoài trăm dặm thành phố X, không biết Hoa Tử Ngang đã qua tết âm lịch như thế nào, có thể nghĩ đến cô hay không? Ài, không có điện thoại vẫn bất tiện.
Ngày hôm sau.
Mặt trời đỏ rực đẩy đám mây bên chân trời ra, bướng bỉnh bắn ra ánh sáng vàng rực rỡ xa tít tắp, lộ ra khuôn mặt tươi cười đã lâu. Trưởng Tôn Ngưng chạy bộ, ở trong nắng sớm, mặc dù kiếp này không muốn làm đặc công, cô cũng cần phải có bản lĩnh bên thân mới có cảm giác an toàn.
Mùng một đầu năm, theo như truyền thống phải đi chúc tết cho người lớn. Ba người ăn bữa sáng đơn giản, sau đó Trưởng Tôn Thục Nhã dẫn chị em hai người đi chúc tết ở nhà mẹ đẻ trong thôn Vĩnh An.