“Ông xã, anh không ngoan, sao không nghe lời anh cả nói, đập phá bệnh viện của người ta thành ra thế này coi như xong, còn đánh chị y tá xinh đẹp, mặt của người ta cũng sưng thành bánh bao rồi.” Một câu ông xã, một tiếng anh cả, làm cho trong lòng Hoa Tử Ngang và Hoa Tử Nghiêu vô cùng thoải mái.
Lúc này mọi người cũng nhìn ra chút manh mối, tục ngữ nói không sai ‘gái cương trực sợ trai dây dưa’, nếu không cũng không giống thế này, người đẹp trước mắt có dáng vẻ học sinh thanh thuần dịu dàng nhất định là lấy ‘dây dưa’ chinh phục vua sự tử đang điên cuồng, đám người chắp hai tay khấn cầu trong lòng, hi vọng người đẹp có thể làm chủ cho bọn họ, tốt nhất là dẫn vua sư tử đi ngay tức khắc, dù sao cũng không có bệnh nặng gì.
Chỉ có thể nói, cách nghĩ bọn họ ý tưởng rất hay, nhưng ý hay cùng với thực tế thường có chênh lệch, bởi vì bọn họ quên một câu tục ngữ ‘không phải người một nhà, không thể tiến vào cửa’.
“Là cô ta chiếm tiện nghi của anh, sờ tay anh, bóp mặt anh, còn cởi áo của anh...... Khụ khụ....... Bà xã, khụ khụ... Thiếu chút nửa trong sạch của anh bị bông cỏ đuôi chó này làm cho... Khụ khụ khụ...... Làm cho dơ bẩn, em phải phân xử cho anh!” Bộ dáng cùng vẻ mặt của Hoa Tử Ngang như con cừu nhỏ bị kinh sợ, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người mặc áo trắng, núp ở phía sau Trưởng Tôn Ngưng giống như ở đề phòng sói xám lớn, làm cho người nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, thiếu chút nữa là Trưởng Tôn Ngưng làm lộ mọi chuyện, thật sự rất muốn lớn tiếng gào to, Hoa Tử Ngang, anh muốn náo loạn gì nữa đây! Chẳng qua, đại khái là đoán được ý tứ của anh, lại càng muốn kêu lên một câu, Hoa Tử Ngang, anh đúng là vô sỉ!
Tề Thiên cũng muốn mở miệng châm chọc, thủ trưởng, khí tiết của anh đã tan nát dưới đất, nhặt cũng nhặt không hết! Anh đường đường là thủ lĩnh của lính đặc chủng, là chỉ huy cao nhất của ‘Ngọa long’, ai dám chiếm tiện nghi của anh, anh không chiếm tiện nghi của người ta là may rồi có được hay không? Nhìn đi, một cái tát của anh đã đánh cho khuôn mặt của người đẹp lệch luôn rồi, có cần xuống tay ác như vậy không, không đau lòng phải hay không? Trong lòng phê phán thì phê phán, anh ta sẽ không biện hộ thay cho người gây sự, ngộ nhỡ thủ trưởng mất hứng, phạt anh ta vác nặng chạy 50 cây số tập kích bất ngờ thì đúng bi thống.
Thực ra thì hành động của Tề Thiên còn nghiệm chứng cho một câu nói, chính là câu ‘tướng nào binh đó’, thực chất thì tên nhóc này cũng không phải là hạng người thiện lương gì.
Nghe Hoa Tử Ngang nói, khóe miệng của mấy bác sĩ y tá co rút mãnh liệt, hận không thể tiến tới đánh hội đồng anh, hừ hừ cái gì gọi là chiếm tiện nghi? Chiếm em gái anh, sờ tay là muốn chích, sờ mặt là muốn kiểm soát cổ họng, ‘cởi’ áo là muốn đặt ống nghe khám bệnh, đó là từng bước kiểm tra, đã gặp qua người vô sỉ nhưng chưa từng thấy ai vô sỉ đến vậy, rõ ràng là nắm bọn họ để xả giận, còn ngậm máu phun người, dội nước thối lên cả người bọn họ, nhưng cố tình đương sự này là người không thể trêu chọc nổi, mẹ, năm hạn bất lợi!
“Ông xã yên tâm, dưỡng cổ họng cho tốt, em còn muốn nghe anh ca hát đây.” Chỉnh thì phải chỉnh người đứng đầu trước nhất, Trưởng Tôn Ngưng hiểu ý tứ của Hoa Tử Ngang, tà tà cười một tiếng, xoay người hỏi: “Ai là viện trưởng?” Giọng nói so với Hoa Tử Ngang lạnh hơn rất nhiều, trong lạnh lùng ẩn chứa sự tức giận.
“Là tôi.” Viện trưởng tóc trắng hơn 50 tuổi lên tiếng, mặc dù ông không ưa người trẻ tuổi ‘làm xằng làm bậy’ trước mắt, nhưng là có thể nhìn ra bọn họ không phải là người đại gian đại ác, do đó ông rất điềm tĩnh.
“Viện trưởng, chồng tôi nói người của ông vô lễ với anh ấy, ông thấy thế nào?” Trưởng Tôn Ngưng vừa nói vừa ôm chặt lấy thắt lưng của Hoa Tử Ngang, hiển nhiên anh hết sức hưởng thụ, híp mắt, tràn đầy cưng chiều, bàn tay phủ ở phía sau lưng cô, không để ý tới bất kỳ người nào.
“Chuyện này... Ách.......” Viện trưởng trợn mắt, bịa chuyện không có thật kêu ông có thể nói gì đây, còn không phải là xem cô vẽ chuyện thế nào thì ông sẽ nói thế đó hay sao.
“Ách...... Vị phu nhân này.” Mặc dù nhìn thế nào thì cũng thấy Trưởng Tôn Ngưng không giống phụ nữ đã lập gia đình, nhưng người ta kêu nhau là ông xã bà xã, ông cũng chỉ có thể xưng hô như vậy.
“Là lỗi của tôi, quản cấp dưới không nghiêm, xúc phạm tới Hoa tiên sinh, còn không mau tới nói xin lỗi!” Viện trưởng nói với cô y tá mặt bị quạt thành bánh bao, không ngừng nháy mắt ra hiệu, Trưởng Tôn Ngưng cũng nhìn thấy rõ là cô y tá ‘mặt bánh bao’ tràn đầy vẻ không cam lòng, lão viện trưởng này không tệ, đáng tiếc người ta chưa chắc cảm kích.
Trưởng Tôn Ngưng dịu dàng nở nụ cười, trên nguyên tắc là ‘không ép buộc làm khó’, hào phóng phất phất tay: “Nói xin lỗi thì không cần, làm cũng đã làm, coi như cô ấy có quỳ xuống đất chịu đòn nhận tội, dập đầu chảy máu cũng không bù đắp được tâm linh bị tổn thương của chồng tôi.”
Mẹ nó, nam vô sỉ nữ vô lại, mẹ nó, thật đúng là xứng đôi! Viện trưởng muốn mắng chửi nhưng không dám mắng ra miệng, nghe ra ý tứ trong lời của Trưởng Tôn Ngưng, vội nói: “Là cấp dưới của bệnh viện chúng tôi sai lầm, tiền thuốc men của Hoa tiên sinh, còn có.......” Viện trưởng nhìn thoáng qua một mảnh hỗn độn trên đất, nói tiếp: “Miễn phí tất cả, cho dù là một điểm bồi thường nhỏ.”
Mắt Trưởng Tôn Ngưng thoáng sáng ngời, viện trưởng này rất xứng chức, khó trách có thể làm được viện trưởng, nhà họ Hoa không thiếu chút tiền nhỏ kia, nhưng có lý do không tốn thì tại sao còn xài tiền?
“Ừhm, viện trưởng đúng là một người thành thật tốt bụng.”
“Phu nhân cũng là người thẳng thắn.”
“Viện trưởng, tôi không hy vọng sau này nghe được bất kỳ tin đồn gì về hôm nay, cho dù là đôi câu vài lời, dù sao những chuyện này rất có thể tạo thành ám ảnh trong lòng của chồng tôi, viện trưởng có biết, nếu như vậy thì hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng hay không?”
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, ở bên cạnh Tề Thiên che mắt, chị dâu, chị còn có thể vô sỉ thêm chút nữa không? Khí tiết ơi! Mày đang ở đâu, nơi này đang rất cần mày! Rõ ràng chính là tâm tình của thủ trưởng khó chịu, lấy người ta ra xả giận, thế mà còn muốn đổi trắng thay đen, các người truyền lại cho tôi chút năng lực được không?
“Đây là tự nhiên, phu nhân yên tâm.” Trong lòng viện trưởng mắng hai người không biết xấu hổ nhưng ngoài miệng không thể không thừa nhận, ai biểu người ta họ Hoa cơ chứ? Hay là bộ đội luyện ra hỗn thế bản nhỏ thăng cấp thành... Không đúng không đúng... Phải là đại ma vương mới đúng, nếu không thì đã sớm báo cảnh sát.
“Mọi người! Có ai thấy Hoa tiên sinh không hả?”
“Có không? Hoa tiên sinh có tới đây sao?”
“Dĩ nhiên không có, Hoa tiên sinh một ngày kiếm bạc tỷ, làm sao có thể tới nơi này của chúng ta.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Nói rất đúng.”
“Xin hỏi một chút, Hoa tiên sinh là ai?”
......
Bác sĩ y tá đều là nghe lời nói và nhìn sắc mặt người khác, lập tức hiểu ý, một hai tỏ rõ lập trường, tin tưởng chuyện ngày hôm nay cứ như vậy qua đi, chính là muốn kết quả này, Hoa Tử Ngang chưa từng tới bệnh viện, không có đánh người cũng không còn đập phá, tất cả đều chưa từng xảy ra.
Anh đánh người là không đúng, nhưng đúng là bị ‘vô lễ’, mục đích của người phụ nữ kia tuyệt đối không tốt, động tác đã vượt khỏi quy phạm của nhân viên y tế, anh ghét nhất là phụ nữ đụng chạm anh, trừ người kia,. đúng là không nên đập phá, ai bảo bọn họ đụng vào họng súng coi như bọn họ xui xẻo, mình không có mắt cũng đừng oán giận sao ăn dưa bị lạc, anh phát giận không phải vì tức Trưởng Tôn Ngưng, mà là giận mình lại chọc giận cô, hết giận, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.
Hoa Tử Ngang làm như thế là vì ngại lấy quyền đè người, nhưng nguyên nhân chính là vì thân phận của anh, khi mà tất cả chuyện ngày hôm nay không có xảy ra, đối với người nào cũng đều tốt, nói anh vô sỉ cũng được, không nết na cũng xong, bởi vì có một loại người, trời sanh chính là tướng mệnh vương hầu, thành hay bại đều do anh, anh không bao giờ sai, mặc dù có, đó cũng là người khác nên gánh chịu, bởi vì có một loại năng lực gọi là lợi hại, muốn không chọn anh, trước tiên phải có bản lãnh bẻ gãy cánh của anh, tiếp theo hao tâm phí sức cũng không muộn.
“Anh muốn về nhà.” Vốn cũng không phải là bệnh nặng gì, không cần đưa anh tới bệnh viện, đúng là chuyện bé xé ra to, Hoa Tử Ngang lôi kéo Trưởng Tôn Ngưng đi ra ngoài.
Hoa Tử Nghiêu và Tề Thiên cũng đi theo ra ngoài, mọi người không khỏi vỗ ngực cảm thán, cuối cùng cũng đã đi, đi rồi cũng đừng đến nữa, thật sự là không chịu nổi, hừ hừ.
“Tiểu Tề, tôi ghi đơn thuốc cậu đi lấy thuốc đưa qua, tôi về thẳng đơn vị.” Anh lưu lại chính là đèn điện pháo siêu cấp không biết điều, anh cũng đã nhìn ra, căn bản hai người này là ngưu tầm ngưu, mặc kệ như thế nào, vấn đề khó giải quyết của nhà họ Hoa rốt cuộc đã có chủ rồi.
“Dạ!”
Tề Thiên nhận lấy đơn thuốc nhét vào trong túi, vừa đi vừa oán thầm, mẹ nó, quá vô sỉ, thật sự là không có khí tiết, hết biết phải nói gì nữa, thủ trưởng và chị dâu là tấm gương mà anh ta phải phấn đấu!
...... Khí tiết đáng thương đang nằm ở góc tường vẽ vẽ vòng tròn.
Hết chương 49