Về sau, mỗi ngày Tần Ngũ tiếp nhận chỉ huy mọi người khai hoang cày bừa, rất nhanh, đỉnh núi hoang, bãi bùn đất cát ngày xưa đã bị khai khẩn chỉnh lý đàng hoàng. Những lao động do Trương Xảo chọn đều là người ổn định giỏi giang trong thôn, bọn họ đồng ý làm, Trưởng Tôn Ngưng cũng không chút keo kiệt, cơm trưa mỗi ngày đều có ba món mặn một món canh, quan tâm đầy đủ. Đều là bà con ở quê nhà, Trưởng Tôn Ngưng không để ý chút thức ăn này, chỉ cần mấy người họ làm việc thật tốt, so với bất kì cái gì cũng đều tốt hơn, hơn nữa về sau còn phải thu nhận rất nhiều công nhân địa phương, dùng người địa phương ổn định hơn.
Cây chặt xuống từ trên núi, những thân cây trưởng thành to lớn thì lưu trữ dự phòng, còn những chạc cây khác giữ lại một phần nhóm lửa cho nhà mình, còn lại nhận lời người trong thôn, trong nhà ai không củi lửa có thể tự mình kéo về. Củi lửa không phải cái gì hiếm lạ, nhưng thông qua việc nhỏ này mọi người đều nhìn thấy tính tình Trưởng Tôn Ngưng rộng rãi lại biết cảm thông, thái độ đối với người một nhà bọn họ bắt đầu chuyển biến từ từ. Trước kia Trưởng Tôn Thục Nhã đi trong thôn không ai muốn để ý bà, hiện tại cách rất xa đã chào hỏi, ngay cả hai người già Trưởng Tôn Thu đều cười hề hề chạy tới nơi này mỗi ngày.
Thời gian nhoáng lên một cái, học kỳ mới sắp khai giảng rồi.
Trưởng Tôn Ngưng bàn giao mọi chuyện trong nhà cho Tần Ngũ với Trưởng Tôn Thục Nhã, xe cũng để lại cho bọn họ, đưa Trưởng Tôn Mặc đi thành phố Tân Hải trước, bởi vì một ngày trước nhận được điện thoại của cửa hàng 4S, một chiếc xe khác của cô đã được đưa đến rồi, gọi cô đi lấy xe. Biểu hiện trong khoảng thời gian này của Trưởng Tôn Ngưng đã sớm trở thành người trụ cột trong nhà, Trưởng Tôn Thục Nhã cũng không dặn dò hết lần này tới lần khác giống thường ngày nữa, chỉ đưa bọn họ lên xe, đã vội vàng trở về rồi.
Trước kia, vì trong nhà khó khăn, chân Trưởng Tôn Mặc cũng không thuận tiện, thành phố X là đô thị duy nhất cậu từng tới. Lần này, Trưởng Tôn Ngưng đồng ý đến cửa hàng 4S lấy xe, chính là muốn mang cậu đi tham quan một chút, khai thác tầm nhìn, làm giàu thêm hiểu biết. Em trai của cô, dù cả đời đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn, cũng nhất định phải là thiếu niên ngồi xe lăn ưu tú nhất.
Sau khi đến lấy xe xong, Trưởng Tôn Ngưng chở Trưởng Tôn Mặc đi đến trước biển lớn, đại dương vô biên vô hạn, một đường chân trời, bọt sóng cuồn cuộn, giống như thoáng cái cuồn cuộn đến trong lòng cậu, kích động một hồi lâu không thôi. Phía Bắc bốn mùa rõ ràng, lúc này hoa cỏ cây cối vẫn còn chưa trổ cành đâm chồi, Trưởng Tôn Ngưng hỏi thăm, Trưởng Tôn Mặc quyết định đi thế giới dưới đáy biển, "Quốc gia" thần bí mà cậu vẫn tha thiết ước mơ.
Thời gian hai ngày nhàn rỗi trước khi vào học nhanh chóng trôi qua trong quãn thời gian vui vẻ của hai người. Trưa hôm khai giảng đó, hai người mới chạy về thành phố X, khoan thai đến chậm. Chị em hai người sớm đã là "Danh nhân" của trường học. Vừa vào cửa lớn, học sinh lui tới, hoặc là cha mẹ đưa học sinh đến đã bắt đầu nghị luận nhao nhao, có tiếc hận, có đồng tình, có tán thưởng, có hèn mọn, cũng có không quan tâm...
Nếu là Trưởng Tôn Ngưng trước kia, gặp phải loại tình hình này đã sớm đẩy Trưởng Tôn Mặc trốn vào trong góc, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, ngược lại Trưởng Tôn Mặc còn trấn định thoải mái hơn so với cô, luôn luôn an ủi khuyên bảo cô. Nhưng hiện tại cô đã không còn là Trưởng Tôn Ngưng ngày trước, đẩy xe lăn, lững thững bước vào, trong sự nhàn nhã còn mang theo tự tin, vừa nói vừa cười với Trưởng Tôn Mặc, giống như hoàn toàn không để toàn bộ mấy người chung quanh vào mắt, không hề ảnh hưởng tới hai người các cô chút nào.
Trưởng Tôn Mặc mặc áo lông ngắn tay màu trắng, trên đùi phủ chăn lông màu xám bạc, khăn quàng cổ màu đỏ, nón len nhỏ kiểu Hàn màu xám đậm, thời thượng mới lạ. Trên người Trưởng Tôn Ngưng mặc áo khoác ngắn màu vàng nhạt, dễ thấy nhất trong đám người, bên trong là áo màu phớt hồng màu dài qua mông, quần ôm, giày bó tới gối màu đen. Hoàn toàn phá vỡ hình tượng quê mùa của bọn họ trước kia, nam tràn đầy tinh thần phấn chấn, nữ thanh thuần xinh đẹp, so với minh tinh trên TV còn mốt hơn, thậm chí rất nhiều người không thể tin được hai mắt của mình, không ngừng xoa mắt.
“Tiểu Ngưng? Tiểu Mặc? Thật sự là các cậu hả!” Liễu Diệp đột nhiên nhảy ra, dọa hai người nhảy dựng, “Trời ạ! Quả thực không dám nhận, hình tượng hai các cậu thay đổi giống như trời long lở đất vậy, chậc chậc..., thiếu chút nữa chói lòa đôi mắt bạch kim lấp lánh của bà cô này.”
“Thế nào? Không phải cậu đang hâm mộ ghen ghét à?” Trưởng Tôn Mặc ngẩng đầu lên nói, ánh mắt sáng quắc lóng lánh ấm áp lòng người, hai người bọn họ thích nhất là cãi nhau, chính là oan gia vui vẻ trong truyền thuyết, nói mười câu không tranh cãi với nhau thì cả người lại không được tự nhiên. Bởi vậy tình cảm của Liễu Diệp với Trưởng Tôn Mặc còn sâu đậm hơn so với với Trưởng Tôn Ngưng, hơn phân nửa là bởi vì trước kia Trưởng Tôn Ngưng không thích nói chuyện.
“Đúng vậy, hâm mộ, ghen tị, hận đủ kiểu....” Kéo âm "Hận" ra dài thật là dài, nếu không sợ người khác nói cô ức hiếp người tàn tật, nhất định phải chà đạp khuôn mặt đẹp trai của cậu ta một trận mới thôi.
Trưởng Tôn Ngưng ở bên cạnh hé miệng cười, nói chuyện với cô, Trưởng Tôn Mặc luôn luôn hết sức biết điều, thân thể nguyên nhân tránh anh mất đi rất nhiều kết giao bạn bè cơ hội, trước mắt nghịch ngợm, toàn thân tràn ngập sức chiến đấu tiểu tử, mới đúng này tuổi tác sẽ có tình cảm mãnh liệt, cô cũng cảm thấy vui mừng vì có bạn bè thật lòng như Liễu Diệp vậy.
“Sao các cậu lại đến trễ như vậy? Sách giáo khoa đều phát xong rồi. Nhưng mà, yên tâm, mình đã giúp các cậu lĩnh, Tiểu Ngưng vết thương tốt lên chưa?”
“Đã sớm tốt hơn rồi, cám ơn cậu nhé, Diệp Tử.” Trưởng Tôn Ngưng mở miệng, tiếng cảm ơn này, không chỉ vì việc nhận sách cho bọn họ hôm nay, còn là lời cảm ơn đối với sự trợ giúp vô tư của cô ấy trước kia.
Trên mặt Liễu Diệp nở một nụ cười thoáng qua, cũng không khách sáo từ chối nữa, lần trước chia tay vội vàng ở bệnh viện, trong lòng vẫn lo lắng. Khi đó cô đã cảm thấy Trưởng Tôn Ngưng trở nên khác trước, hiện tại gặp mặt, càng thêm chắc chắn, không chỉ có hình tượng thay đổi, mà khí chất phát ra từ bên trong càng lộ ra sự tự tin thanh nhã không gì sánh kịp. Đôi mắt trong suốt tinh khiết giống như giọt sương sớm, khiến người say mê, lại giống như giếng cổ như sâu thẳm, khiến người ta bị cuốn sâu vào đó. Diễn đàn Lê quý đôn. Cô sẽ không xoắn xuýt xem vì sao cô ấy thay đổi, thay đổi như vậy rất tốt, cô thật lòng thật dạ mừng thay cho bọn họ.
“Ha ha, không cần cảm tạ, chỉ cần để cho mình tiếp tục đùa giỡn tên nhóc này là được rồi.”
“Tránh qua một bên đi, hủ nữ.” Gần đây Trưởng Tôn Mặc học không ít từ thịnh hành với Trưởng Tôn Ngưng, đẩy ma trảo đang duỗi đến của Liễu Diệp ra, vội vã nói sang chuyện khác, “Chị, không phải chị nói mời nữ hán tử * này ăn cơm sao, nhanh lên đi, bằng không sự trong sạch của em trai chị khó giữ được rồi.”
*: Chỉ một cô gái có tính tình mạnh mẽ táo bạo giống như đàn ông (vì hiện chưa tìm được từ thuần việt tương đương nên mình tạm để nguyên vậy nhé.”
“Dựa vào! Cậu dám nói bà đây là nữ hán tử!” hai tay Liễu Diệp chống eo, trừng mắt Trưởng Tôn Mặc, rất có tư thế nói thêm câu nữa sẽ xé xác cậu. Nháy mắt mấy cái, lại nghi ngờ hỏi: “Nữ hán tử là thứ gì?”
“Nữ hán tử không phải một thứ đồ.” Diễn đàn - Lãnh Nguyệt Dạ
Vẻ mặt Trưởng Tôn Mặc cười hết sức gian trá, Liễu Diệp lập tức phản ứng kịp, “Tôi mới không phải một thứ đồ.” Lúc trước nói cô là nữ hán tử, lại nói Tomboy không phải thứ đồ, rõ ràng đang mắng cô. Dựa vào, tên nhóc này càng ngày càng khó chơi, thực sự chơi không vui.
“Vậy cậu là một thứ đồ, được chưa.” Xem đi, tôi hào phóng bao nhiêu, dù sao vẫn nhường cậu, Trưởng Tôn Mặc biểu đạt bằng ánh mắt.
“Cậu....” Lần đầu tiên, Liễu Diệp bị Trưởng Tôn Mặc làm nghẹn phải ngậm miệng, căm giận trực tiếp dậm chân.
Phải biết rằng, nói lời ác độc chính là bản lĩnh số một không hai của Trưởng Tôn Ngưng, không bạo phát thì thôi, vừa bạo phát sẽ kinh người. Có một lần thi hành nhiệm vụ, mục tiêu nhiệm vụ là ám sát người đứng đầu tổ chức buôn bán súng ống đạn được quốc tế, người kia chỉ số thông minh cao, năng lực mạnh mẽ, tính tình dầu muối không vào, làm việc lại hết sức cẩn thận. Bao nhiêu nước phái đặc công đi ám sát, đều chỉ có thể chấm dứt bằng kết cục thất bại, hơn nữa người sau chết thảm hơn người trước. Như vậy có thể nói trìm xã hội đen không chê vào đâu được, cuối cùng lại bị Trưởng Tôn Ngưng đường hoàng chọc tức giận đến mức lửa giận tràn tới tim, đột phát bệnh tim, cộng thêm xuất huyết não, nấc nghẹn ở trụ sở chính.
Trong khoảng thời gian này được Trưởng Tôn Ngưng mưa dầm thấm đất, công lực nói lời ác độc của Trưởng Tôn Mặc lên như diều gặp gió, làm sao Liễu Diệp có thể là đối thủ?
“Được, hiện tại là thời gian đình chiến, hai người phải cư xử hòa bình.” Trưởng Tôn Ngưng vung tay lên, giống như quan thẩm phán đưa ra quyết định, “Diệp Tử, muốn ăn cái gì mình mời khách, coi như để cảm ơn cậu.”
“Khỏi cần khách sáo với mình, mình mời khách, các cậu muốn ăn cái gì?” Liễu Diệp cũng hiểu biết ít nhiều tình huống nhà Trưởng Tôn Ngưng, sao có thể đồng ý để cho cô mời khách?
“Bữa này mình nhất định phải mời, lần tới đảm bảo không tranh với cậu, huống hồ lúc này không giống ngày xưa, vài bữa cơm mình vẫn mời nổi, muốn ăn cái gì cứ việc mở miệng.” Giọng điệu của Trưởng Tôn Ngưng rất nhẹ nhàng, nhưng lại không cho phép từ chối.
“Trăm ngàn lần đừng chống lại chị của mình, bằng không chị ấy sẽ nóng nảy với cậu đó.”
Liễu Diệp nhíu mi, nhìn Trưởng Tôn Mặc, lại nhìn Trưởng Tôn Ngưng, hai người đều cực kì nhiệt tình, hơn nữa vẻ mặt cũng hết sức chân thành, nữa kết hợp hai người trên người biến hóa nghiêng trời lệch đất cẩn thận ngẫm lại. Đều nói phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bọn họ ba được là đổi vận, lập tức không tái so đo những cái này hạt mè hạt đậu việc nhỏ Nhi.”Ừ, vậy tôi ngẫm lại?”
“Cậu từ từ nghĩ, với Tiểu Mặc đi trước cửa trường học, em đi tính xe.” Nói xong, Trưởng Tôn Ngưng thẳng đến bãi đỗ xe.
Trưởng Tôn Ngưng lái xe vào ngoài trường tụ họp lại với bọn họ, Liễu Diệp Giật nảy mình, thiếu chút nữa nhéo eo thon của mình xem có nằm mơ không. Ôi mẹ nó, cô bạn này không chỉ có có xe, còn có thể lái xe, cô còn chưa có bằng lái đâu, ai có thể nói cho cô, có phải thế giới quá huyền ảo rồi hay không.
“Các cậu trúng thưởng lớn sao?” Ngồi vào trong xe, sau khi kinh ngạc một hồi lâu mới kìm nén buông một câu như vậy.
“Bị cậu đoán đúng rồi.” Trưởng Tôn Ngưng không giải thích nhiều, dù sao khoản tiền đầu tiên của cô của cô cũng không kém trúng thưởng là bao, “Muốn ăn món gì ngon?” Cô thật sự đói bụng, buổi sáng không ăn bữa sáng đã vội vã chạy về, hiện tại ngực đã dán vào lưng.
“Ặc..., đi "Thực Phủ" đi, mới mở tiệc đứng, hương vị đặc biệt tốt, mình sẽ nhờ mẹ đặt bàn giúp.”
Ba người tới Thực Phủ, chật ních, mùi hương thức ăn ngon lượn lờ, rất nhiều người cầm số thứ tự trên tay kiên nhẫn chờ đợi. Liễu Diệp được mẹ giúp đỡ đặt chỗ ngồi, cho nên bọ họ không cần chờ, đang muốn đi khu dùng cơm, lại nghe thấy một âm thanh chói tai, cực kì không hài hòa.
“Trưởng Tôn Ngưng, cái đồ hạ tiện không biết xấu hổ.”