Đón tia sáng lóe lên từ sườn núi, Trưởng Tôn Ngưng đứng gác tay sau lưng, bên tai chim tước vui vẻ ca hót, một hồi bay sang Đông, một hồi bay sang Tây, líu ríu không ngừng, vào buổi sáng sớm nông thôn an tĩnh có vẻ đặc biệt náo nhiệt, giống như có việc mừng sắp phát sinh.
“Chị, chị đang nhìn cái gì vậy?” Trưởng Tôn Mặc tự mình lăn xe lăn từ hang động ra, liền thấy Trưởng Tôn Ngưng nhìn đỉnh núi hoang sạch sẽ tuyết đọng chưa tan cười yếu ớt một mình.
“Địa bàn.” Cô đang nhìn địa bàn của chính mình.
“Đúng đó! Chị em hiện tại chính là bà địa chủ rồi.” Cậu nói xong cũng cười lên, tầm mắt song song nhìn về phương xa với Trưởng Tôn Ngưng, chẳng qua, một cặp mắt ở trên, một ở dưới.
“Sai! Mười phần sai!”
“Hả? Sai chỗ nào vậy?” Rõ ràng không sai mà? Ngồi ôm 3000 mẫu đất vẫn còn chưa gọi là bà địa chủ, chẳng lẽ gọi là viên ngoại (từ cổ đại dùng để chỉ người giàu có, nhiều đất đai) hay sao? Nhưng mà, có vẻ như cũng không quy định nói không thể kêu phụ nữ là viên ngoại mà, chỉ là có chút quê mùa, ha ha...
“Bà địa chủ, bà địa chủ, khó nghe chết đi được. Nhớ kỹ, chị của em đây hiện tại chính là nữ vương chiếm núi hàng thật giá thật!”Nữ vương chiếm núi! Nhìn một cái xem xưng hô này khí phách bao nhiêu, mà còn hợp thời, tiếp qua tám năm mười năm nữa cũng không lỗi thời.
Thôn Vĩnh An là thôn lớn, cách thôn lân cận khá xa, đất bằng ít, ba mặt bị núi vây quanh. Ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi nhà mình, ngẩng đầu chính là đỉnh núi chập trùng nhấp nhô. Tuy phần nhiều là đồi trọc, nhưng xét đến cùng vẫn là núi, cho nên cô cảm thấy, xưng hô nữ vương chiếm núi này rất chuẩn xác. Khóe miệng cô chứa nụ cười, có chút vừa lòng, ai ngờ Trưởng Tôn Mặc vừa nghe đã cười lên ha hả.
“Cười cái rắm!”
Bắt lấy nắm đấm sắp sửa rơi vào đỉnh đầu mình, Trưởng Tôn Mặc liều mạng nhịn cười giải thích, “Làm sao... Có cô gái nào... Lại gọi mình như vậy? Đại Vương chiếm núi, nữ thổ phỉ, ha ha ha ha, cười chết em rồi.”
“Cười, cười, còn nữa cười, cẩn thận cằm rơi xuống đất đó.” Dám cười nhạo cô, nào có lí đó!
“Ặc... Khụ....” Trưởng Tôn Ngưng làm bộ hắng giọng một cái, nghiêm mặt, ai oán nói: “Có chị nào rủa em trai mình như vậy à?”
“Tự chuốc lấy, oán người nào?”
“....” Cậu làm sao quên, chị gái hiện giờ không chỉ miệng đồng răng sắt, mà còn chuyên môn dùng lời nói ác độc. “Khụ..., vậy chị định dùng đất hoang này làm gì?” Vội vàng nói sang chuyện khác.
“Khu sinh thái, có đề nghị gì cứ việc nói.” Cùng học nông nghiệp, Trưởng Tôn Mặc tự nhiên cũng có hiểu biết.
Hiện tại thôn Vĩnh An lấy sông Thanh Thủy làm ranh giới Phía Nam, Bắc đến chân núi sườn núi Ô Lan, Đông vượt 40 dặm ngoài Đao Phong Lĩnh (Giống như khi dựng đứng nhiều thanh đại đao lên, những lưng núi dốc đứng, giống như bức thành thiên nhiên che chở), giao giới Phía tây tới Huyện Thanh Sơn, tất cả đều là địa bàn riêng của cô.
Đúng lúc này, Trưởng Tôn Thục Nhã kêu bọn họ đi ăn cơm. Cơm nước xong, Trưởng Tôn Ngưng gọi Trưởng Tôn Thục Nhã đi vào trong thôn làm việc với cô, Trưởng Tôn Mặc ở nhà một mình. Khai phá sử dụng hết 3000 mẫu đất, không phải chuyện một sớm một chiều là xong, cũng cần nhiều sức lao động, Trưởng Tôn Ngưng định tìm những người giỏi giang kiên trì ngay tại thôn Vĩnh An. Dùng yên tâm hơn, cũng có lợi cho việc cải thiện điều kiện đời sống trong thôn. Quan trọng nhất là thuê nhà cho Tần Ngũ ở.
Trên đường nghe Trưởng Tôn Thục Nhã nói, ba tên lưu manh Hoàng Thế Lương ngày lập xuân đó tiến đến cùng ăn lẩu chung, không biết cháy làm sao, không ai cứu, kết quả đều bị chết cháy tại chỗ. Thực sự ứng với câu nói kia, tự gây nghiệt, không thể sống mà!
Hai người lái xe trực tiếp đi đến nhà thím Phì, ở trong thôn quan hệ của thím với mọi người rất tốt, thuận tiện làm việc. Hơn nữa những người có ân với nhà mình, bọn họ sẽ không bạc đãi.
Mới vừa vào cửa lớn, Trương Xảo đã cười tít mắt ra đón. “Thục Nhã, Tiểu Ngưng, vẫn đang nói hai người đó, hai người đã tới rồi, mau vào nhà đi.”
“Ừ? Thím Phì đang nói chúng tôi cái gì vậy?”
“Nói cháu giỏi giang, thôn trường nói cháu nhận thầu 3000 mẫu đất, có phải không?” Trương Xảo mang một bụng lời nói, không nhịn được gặp mặt liền hỏi.
A! Tin tức cũng truyền rất nhanh đó chứ, không đợi cô nói, đã có người cướp đằng trước rồi. Trưởng Tôn Ngưng gật đầu, không phủ nhận, “Đúng vậy.”
“Là chuyện thật đó! Thục Nhã cô xem, nhìn xem Tiểu Ngưng có tiền đồ bao nhiêu.” Hai mắt Trương Xảo mỉm cười, giống hệt như đang kiêu ngạo cho con cái mình vậy.
“Con bé đã quyết định làm, tôi cũng làm không thay đổi được bao nhiêu, đành theo nó.”
Khi đang nói chuyện, ba người đã vào đến nhà. Trên giường đất trừ người trong nhà Trương Xảo ra, ông ngoại cô Trưởng Tôn Thu, thím Kiều, còn có mấy người người đàn ông trung niên lạ. Trưởng Tôn Thục Nhã lần lượt chào hỏi với bọn họ, thì ra ngồi kề bên Trưởng Tôn Thu, người đàn ông gầy giống như cây gậy trúc chính là thôn trường Mã Gia Sinh. Khó trách ánh mắt của ông ta nhìn cô có vẻ đấu tranh giai cấp, nhất định là cô quá không coi người ta như cán bộ rồi.
“Người trong nhà Phì thím đông đúc như vậy, là có chuyện vui lớn gì sao?” Từ lúc hai mẹ con cô vào nhà, mọi người tựa như đang ngắm con khỉ trong vườn bách thú vậy, loại ánh mắt gì cũng đều có, dù là Trưởng Tôn Ngưng cũng bị nhìn đến mức không được tự nhiên.
“Việc vui gì đâu! Mọi người rảnh rỗi tán gẫu thôi.” Nhị Ngưu đáp lời nói.
Nhị Ngưu vừa nói chuyện, còn đặc biệt tìm đến hai cái đệm dày, nhiệt tình ân cần đưa cho cô. “Cảm ơn.” Trưởng Tôn Ngưng lễ phép nói lời cảm tạ, khiến cậu ta cảm giác không quen, xấu hổ cười cười, nhưng đây là thói quen của cô.
“Tôi nói cậu Nhị Ngưu nè, Trưởng Tôn Ngưng người ta ngay cả xe đều có người tặng, sao cậu vẫn còn chưa hết hy vọng vậy kìa! Hiện tại người ta chính là bà địa chủ có 3000 mẫu đất, không bao lâu nữa chính là phú bà, chúng ta ở trong mắt người ta ngay cả ăn xin cũng không bằng, cậu trèo cao với được sao?” Thím Kiều không vừa mắt nói, bà ta vốn là người keo kiệt, lúc trước bị Trưởng Tôn Ngưng nói nghẹn á khẩu không trả lời được, trong lòng vẫn ghi hận. Con trai của mình không chiếm được, bà ta cũng sẽ làm người khác không thoải mái trong lòng.
“Nhị Ngưu nhà chúng tôi thích làm bạn bè với Tiểu Ngưng cản trở chuyện gì của cô à, đừng ăn không được nho nói nho còn xanh.” Trong lòng Trương Xảo vốn rất hi vọng Trưởng Tôn Ngưng làm con dâu mình, nhưng mà cũng không phải không thể không có, khi thấy cô ấy lúc qua năm mới, lại cảm thấy cô đã thay đổi, về sau chắc chắn không thuộc về vung núi nhỏ này, đã sớm không còn ý nghĩ như vậy nữa rồi.
Thím Kiều bĩu môi, nhanh chóng khinh thường nói: “Nằm mơ! Người ta sớm thả tiếng, nhất định phải tìm người đàn ông....” Cái gì nhỉ? Tròng mắt thím Kiều đổi tới đổi lui, cố gắng nhớ lại nói lời của Trưởng Tôn Ngưng ngày đó, giống như đã tới bên miệng, nhưng làm sao cũng không nói ra được.
Khóe môi Trưởng Tôn Ngưng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, thấy bộ dạng vò đầu bứt tai của bà ta, bèn nhắc nhở: “Văn có thể nhấc bút an bang, võ thể giữ vững Càn Khôn.”
Thím Kiều vội vàng gật đầu như giã tỏi, chính là ý này, chờ bà ta hoàn hồn, mới phát hiện là Trưởng Tôn Ngưng nói, vẫn đang cười như không cười nhìn mình, không khỏi cảm giác sợ hãi trong lòng, bĩu môi, ánh mắt liếc về một bên.
“Tiểu Ngưng, cháu thực sự từng nói lời này sao?”
“Ông ngoại cảm thấy không được sao?”
“Không có không có.” Trưởng Tôn Thu hoảng sợ, mới đầu ông nghe người ta nghị luận sau lưng, không chú ý, hôm nay chính tai nghe được, không thể không tin. Không nghĩ tới trong lòng cô cháu gái nhỏ có khí phách như vậy, không biết là tốt hay là xấu nữa?
Thím Kiều cũng không cố ý muốn hại người, chính là ích kỷ, keo kiệt, thích chiếm lợi, Trưởng Tôn Ngưng không chấp nhặt với bà ta, cô cũng không phải là người thích cãi nhau với mấy người phụ nữ nông thôn.
“Thôn trưởng Mã, dường như chú có thành kiến đối với Tiểu Ngưng thì phải?”
“Không dám.” Mã Gia Sinh lạnh nhạt hừ một tiếng, cố ý không nhìn Trưởng Tôn Ngưng.
Trưởng Tôn Ngưng cười, tiếng cười trong trẻo, làm sao cô có thể không biết suy nghĩ trong lòng Mã Gia Sinh? “Chuyện thuê đất lần này không dám phiền toái thôn trường, thật sự là vì số lượng quá nhiều, báo cáo từng bước tốn thời gian quá dài, sợ chậm trễ cày bừa vụ xuân. Hi vọng thôn trưởng Mã đừng so đo việc Tiểu Ngưng đi quá giới hạn, sau này vẫn còn rất nhiều chỗ cần dựa vào.” Cô hết sức khách khí, khiêm tốn, đã chủ động đưa lên bậc thang, vừa giữ mặt mũi, vài ba câu lập tức trấn an con sư tử hờn dỗi trong lòng ông ta lại.
Mã Gia Sinh hiển nhiên hết sức hưởng thụ, ừm một tiếng, sắc mặt rõ ràng đẹp hơn nhiều, thậm chí có chút đắc ý lắc lắc đầu.
“Đúng rồi, thím Phì, hôm nay có việc nhờ thím giúp đỡ.”
“Với thím thì khách sáo làm gì, nói xem chuyện gì nào?”
“Con nghĩ muốn nhờ Phì thím giúp đỡ hỏi thăm một phen, bên ngoài có nhà ai cho thuê phòng không, đểvài ngày nữa trợ thủ cháu mời đến ở.”
“Còn có trợ thủ à!” Trương Xảo không quá hiểu được trợ thủ là ỵ́ gì, híp mắt cười đảm bảo, “Được, nếu mà không ai cho thuê, thím Phì sẽ nhường một căn phòng nhà mình ra là được mà, một người thôi phải không?”
“Trước mắt là vậy. Ngoài ra cháu sắp mướn những người này, thừa dịp chưa tới lúc cày xông đất chỉnh lý núi hoang trước, tiền công một ngày 15 nguyên, quản cơm buổi trưa....”
Trưởng Tôn Ngưng vẫn đang đưa lưng về phía cửa, nói xong yêu cầu của mình, trong phút chốc không phát hiện ngoài phòng có người đang tiến vào.
“Trưởng Tôn Ngưng.”
Oa? Giọng nói rất quen thuộc, ảo giác, nhất định là ảo giác, làm sao anh ấy có thể tới nơi này.
“Trưởng Tôn Ngưng.”
Giọng nói này, chân thật như thế. Đâu! Sai lầm rồi, hết thảy đều có khả năng.
“Đến đây!”