Nó ngồi tựa lưng vào tường, một chân duỗi thẳng, một chân co lại, một tay gác thẳng lên đầu gối và tay còn lại để trên đùi.
Dáng vẻ của nó suy tư vô cùng, đầy vẻ cô đơn và buồn bã..
Nếu nói nó không thương Sky nữa thì có lẽ không đúng?
Có thương, có yêu nhưng yêu thương quá hoá hận.
Trong tình cảm?!! Nó Thất Bại quá!!!
Nó thua thê thảm quá. Thật thảm hại...
Hoá ra? Từ bỏ chỉ cần một người, tình yêu cũng chỉ cần một người.. Hoá ra là vậy. Trước giờ nó đã sai, sai rất nhiều.
Sai khi đã yêu Sky, sai khi đã tin Sky...Nó đã sai trong 12 tháng, 365 ngày... Thất bại quá! Thảm hại quá! Nó thua ròii..Nó chẳng bao giờ thắng trong tình yêu cả. Chưa bao giờ.
Người ta đến với nó chỉ vì tiền. Tiền và tiền?!!!! Tại sao thế!!! Tại sao nó chả bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn..
" Xột...Xoạt "
Tiếng giầy va chạm trên nền cỏ xanh mát truyền đến tai nó. Một đôi giày bata trăng và đôi búp bê đỏ di chuyển về phía nó. Khỏi nhìn cũng biết đó là ai, ngoài 2 cô bạn thân thương của nó thì chẳng đó đứa nào rảnh rỗi mà lết xác ra tận đấy đâu!
- Nhi Nhi..!
Tiếng nói trong trẻo, nhẹ nhàng thốt ra khỏi cánh môi hồng thanh khiết. Người nói nó như cố tình đễ nó dễ nghe, như một miếng thuỷ tinh, nó dễ vỡ. Tiếng nói như. hoà tan vào không khí, vào gió, vào mây, vào nguồn nắng tươi mới.
- Bảo Bối..!!
Lại một tiếng kêu phát ra từ bờ môi cam nồng thắm. Người nói nó cũng cố tình cho nó dễ nghe hơn bình thường. Tiếng kêu ko trong trẻo như tiếng trước, nó cũng ki dễ vỡ. Nó chứa sự tinh nghịch nhưng ngỗn ngang cảm xúc, nó chứa sự vui vẻ nhưng cũng có nỗi buồn sâu thẳm trong đấy.
- Tớ thua rồi?!! Thua thật thảm!!
Nó nhẹ nhàng mở lời, giọng thều thào đến bi thương, tiếng nói khàn khàn do đã khóc nhiều, trong đấy, bạn có thể nghe thấy những tiếng nấc nhẹ nhẹ ở trỏng..
- Tớ biết, tớ biết. Nhưng cậu đừng buồn? Ròii sẽ có một người khác yêu cậu hơn mà?!
Cô cố kìm nươc mắt, mở giọng dịu dàng nói.
- Không, muộn rồi..
Nó thều thào, nhẹ nói.
- Nhi Nhi, tất cả đều ch muộn?
Nhỏ cũng buồn theo, bình thường. Có lẽ nhỏ là một cô gái năng động, tinh nghịch luôn cười. Nhưng ai biết được? Nhỏ cũng là người. Cũng buồn, cung vui, cũng có cảm xúc. Chứ đâu phải một con ng ko biết buồn chứ?..
- Tớ thua thảm quá?!! Đến với tớ chỉ vì tiền!! Chỉ vì sắc!! Tệ thật! Thảm quá! Haha
Nó cười to, nhưng hình như chả cười được. Không phải! Cười như không cười mơi đúng, cười mà như khóc mới đúng.
- Không, Nhi Nhi à!!!
Cô nghẹn ngào nói.
- Hic..tớ thảm quá?!!!
Nó gào to lên..
- Tớ là một ng lạnh lùng mà? Sao lại luỵ vì tình thế này?!!!..Thật tôi tệ..
Đúng! Nó là một con người lạnh lùng, cả lúc yêu Sky, nó hay cười nhưng vẫn lạnh lùng như thường.
Hoàng Ngọc Phương Nhi - một con người lạnh lùng, tàn nhẫn, sắc bén, kiên định! Giờ lại luỵ vì tình?!! Nghe mà nực cười quá đi mất!!! Nhưng dù g? Nhi cũng là con gái? Mà con gái thì rất yếu đuối..Dù có lạnh đến đâu đi nữa thì nó vẫn biết buồn-khóc-đau-vui chưs?..
- Cậu khóc đi! Khóc đã đi! Rồi hãy quên! Xem nó như một kí ức ngủ say đi!
Nhỏ nhẹ nhàng mở lời.
- Đúng đấy! Cậu còn tụi tớ bên cạnh mà? Phải không?..
Cô nói, cố kèm lại những giọt nước mắt long lanh đang cố chảy ra từ đôi mắt phiếm hồng.
Hơn ai khác. Ngoài ba mẹ nó ra, người hiểu nó nhaat chính là cô. Từ nhỏ, cô đã có nhiệm vụ là làm bảo mẫu kiêm chăm sóc cho nó. Cô cũng là một người chị hay là một người bâu bạn tâm sự những đêm khuya, tìm ra lời khuyên ình. Còn nhỏ? Ừ thì cũng hiểu nó nhưng chỉ thua cô. Vì từ bé, Ngọc đã rất hiếu động nên đại khái là chả quan tâm đến núi băng tảng ngỗn ngang cảm xúc nó đâu. Hay những lần nó gọi Ngọc tâm sự đều bị cười chê hay là chọc cươif, đại khái là thế đó.
End chap:)
Thật xin lỗi vì chap mới ngắn như thế, nhưng thật sự thì tiêu đề và cốt chuyện của chap này phải liên quan đến nhau nên ta hăm thể nào mà thêm nhiều nhiềuvao được. Nên gomen gomen nah. Ta thành thật xin lỗi..:(