Nói về ngày hôm ấy, đó là ngày số má nhất cuộc đời Phương Nhi.
Vừa nhục nhã vừa đau đớn.
Tệ hơn cả chữ tệ. May là nó cũng thuộc dạng lạnh lùng vô tư, chứ kiểu để ý thì chắc hẳn bọn kia đã bị nó dày vò tới mức không còn gì để nói rồi.
Mà chủ nhật cuối tuần này cũng được xem là ngày tệ thứ mười của Nhi rồi.
'Alo Như hả?'
'Sao bé yêuu?'
'Đi mua sắm không mày?'
'Bà xã tôi đang đi chơi với chồng yêu là tôi rồi hahaa.'
Nói xong liền cúp máy, cậu bên kia nhìn vào điện thoại vừa lẩm bẩm 'Tôi mới không ngu để cô xử lần nữa.'
Nó thở dài.
Bạn có bồ thì bỏ chạy theo tình, bỏ Nhi một mình cô độc đáng thương.
Ngẫm nghĩ lại chắc nhỏ cũng không tệ đến nỗi bỏ nó và vượt qua sự cám dỗ của đồ ăn đâu ha?
Vừa gọi cho nhỏ nó vừa chọn quần áo cho bản thân và những vật cần thiết để mang theo nữa.
'Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận đánh cờ cùng Chu Công. Yêu cầu để lại lời nhắn và gọi lại sau.'
'TMD, biết mấy giờ rồi không?'
'Mày là ai?'
'Tao là bà nội chuẩn bị xử trảm mày đây.'
'Đùa không vui tẹo nào hết. Bỗn công chúa đích thân gọi tới có gì căn dặn ạ?'
'Ngươi có muốn đi ăn khong..' Nó vừa nói vừa kéo dài âm điệu ra. Đồ ăn là thứ nho chưa bao giờ cưỡng lại được.
'Công chúa cho tại hạ 45 phút ạ.'
Tiếp đó là tràn tiếng động vui tai bên đầu dây. Nó khẽ cười nhạt, mồi nhử này chưa bao giờ thất bại.
Đúng 25 phút sau, nó từ trong phòng tắm bước ra. Hương thơm levender tự nhiên toát ra từ người Nhi, không nồng như nước hoa cũng không quá khó ngửi. Nhẹ nhàng làm người ta đắm say.
Vừa đi vừa rủ rủ mái tóc còn ẩm ướt, nó bước xuống phòng khách.
Tíng toong.
Đang nhâm nhi tách trà thì tiếng chuông cửa vang lên. Nó nghĩ thấy lạ lạ, bọn này có chìa khóa của mình hết rồi thì bấm chuông làm quái gì?
Mang thắc mắc trong lòng, nó ấn điếu khiển từ xa mở cổng. Ngay lập tức một chiếc SH phóng ngay vào sân nhà.
Nó dựa vào sô pha kem nhắm hai mắt xinh đẹp lại, đôi môi nhếch len một độ cong hoàn hảo.
'Cô kia?'
Tiếng giày cao gót vang dội và tiếng nói chanh chua vang lên.
'Gọi tôi?'
Nó lạnh lùng nơi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh giá khiến người khác rét run.
Trước mặt Nhi là người con gái có dáng người nóngg bỏng, khuôn mặt đẹp sắc sảo được trang điểm che khuyết điểm.
Mà người kia cũng thầm quan sát Phương Nhi.
Cô ta công nhận, người con gái này rất rất đẹp. Khuôn mặt trắng trẻo lớn hơn bàn tay một tí, đôi mắt nâu sáng linh động nhưng mang theo một cảm giác lạnh lẽo, lông mi như bàn chải nhỏ cong vút, mày tĩa được chăm sóc vô cùng cẩn thận, mà đôi môi kia chính là điểm quyến rũ nhất. Đỏ hồng bóng loáng một cách tự nhiên, nhìn như viên kẹo ngọt hấp dẫn người khác nếm thử.
Vóc dáng có lồi có lõm hoàn hảo đến bất ngờ được bao bọc trong chiếc váy ren trắng, đem những đường cong lung linh phát thảo một cách triệt để.
Mà con người kia, dù tùy tiện ngồi nhưng khí chất vẫn cao sang, lạnh lẽo khiến người khác kính sợ.
Cô ta không can tâm!
'Tìm tôi làm gì?' Nó lười nhác nói.
'Tao muốn mày buông tha cho Vĩnh Khoa. Anh ấy là của tao!' Người phụ nữ kia nghiến răng nói.
'Chậc chậc, xem bà cô như chị già thế nào mà xưng anh xưng em ngọt sớt vậy nha.' Liếc mắt nhìn đối phương đầy chăm chọc.
'Tao có già bao nhiêu thì mặc xác tao, mày phải nhường anh Khoa cho tao!'
'Lí do gì tôi phải nhường cho bà cô chứ? Già xấu xí như vậy, có tư cách gì mà giành với tôi?' Nó lạnh lùng lên tiếng, giọng nói âm trầm đánh mạnh vào tâm lí.
'Bởi vì tao mang thai con của anh ấy.' Người kia hất tóc cao ngạo nói.
'Rụng tóc kìa bà già.' Nó nhếch môi phun ra một câu.
'Đâu cơ.. ' Người đàn bà vội vã sờ mái tóc khô như cỏ của mình rồi lại nhìn xuống sàn nhà.
'Con ư?' Nó khoanh tay đứng trước mặt chỉ vào cái bụng bó sát trong cái váy đỏ của bà ta.
'Phải tao mang con của anh Khoa.'
'Để tôi nói cho bà già như chị nghe. Làm gái ở quán bar đứng đường biết bao lâu sao không thấy bà mang thai? Câu được con rùa vàng rồi mồi chài vậy sao bà cô của tôi?' Nó khinh miệt nói tiếp.
'Đã làm gái thì đừng mong bước chân vào gia tộc lớn. Cho dù bước vào thì bà già như bà lấy gì để so với tiểu thư như tôi? Nghề làm gái của bà mỗi ngày kiếm vài trăm làm sao sánh được với chúng tôi chứ? Bà nghĩ bà già như bà là cái thá gì, cho dù có cốt nhục cũng không có cửa bước qua Phương Nhi này đâu, bà Tú Liên!'
'Tôi nhắc lại cho bà nhớ. Đồ của tôi vĩnh viễn là của tôi. Động vào cẩn thận cái mạng chó dơ của bà cô nhé. Đồ mà tôi thích, động vào xem như số bà tàn tật suốt đời đây bà giàaaa.'
'Nghiệt chủng này nhà họ Trương không nhận và con dâu như tôi củng không có nhu cầu tuyển vợ hai làm gái cho anh chồng của tôi. À mà quên, một đêm bà ngủ với không biết bao nhiêu thằng, cốt nhục khốn kiếp này thì làm sao của chồng tôi được?'
'Vĩnh Khoa lạnh lùng chưa từng gần nữ sắc ngoài tôi thì làm quái gì chơi gái bên ngoài. Bà già, con rùa vàng này thuộc về tôi và vĩnh viễn cũng là của tôi!.'
'Mày..mày'
'Mày cái con mẹ gì, biến ngay cho khuất mắt tôi. Đứng đây nửa tôi sợ đứa cave như bà sẽ không có chỗ dung thân đâu.'
'Biến đi, bà già.'
'Mày nhớ đó.'
Bị khí thế cùng sự lạnh lẽo của nó rung sợ. Tú Liên nhanh chóng bỏ của chạy lấy nguời, cả chiếc SH cũ kĩ cũng không mang đi.
Phải. Nó nói đúng, đứa con này không có thật và có cũng càng không phải của anh chàng Vĩnh Khoa lạnh lùng đó.
Cái bà ta không ngờ, cô gái kia giọng nói lại sắc bén lạnh nhạt cùng bình tĩnh như thế.
Chạy nhanh trên đường, bà ta lơ mơ liền cầm đôi cao gót vơ trúng xe nhỏ. Xem số bà nay tận rồi.
'Mẹ kiếp, bà già khốn, mặt mũi nếp nhăn mắt không rõ thì đừng chạy ra đường chứ.' Nhỏ hung dữ la toáng lên, nắm tóc bà ta hung hăng kéo.
'Tôi tôi..'
'Tôi cái đầu ông cố nội cha nhà bà già khốn. Bà ngon thì móc tiền ra đền cho tôi, không thì hôm nay bà tàn đời rồi.' Bàn tay trắng tăng lực đem tóc bà ta kéo mạnh.
'Tôi khôngg có tiền..'
'Làm gái mà khong có tiền, bà cũng giả vờ hay thật. Muốn diễn tôi diễn với bà.'
Đem thảy bà ta xuống đất. Nhỏ lấy kéo trong túi ra cắt mái tóc xoăn đỏ lờm mặc cho tiếng khóc cầu xin của Tú Liên.
Tiếp theo như chưa đủ thoã mãn, nhỏ cắt phăng chiếc váy bà ta ra làm hai. Một nửa vải trên ngực bị nhỏ xé tan ra để lộ bộ ngực đồ xộ. Ác chưa đủ còn lấy tấm bảng treo vào cổ bà ta, xích chân bà ta vô cây cột gần đó rồi quăng chìa khóa ra xa.
Trên bảng ghi 'Gái miễn phí xin dùng thử.'
Nó và nhỏ cặp này cũng quá hung hăng đi. Nhưng chắc số bà Tú Liên xui, đụng ngay nó bực bội thì thôi lại chạm ngay em xe mới rinh của nhỏ nữa.
'Chưa cho bà vô động 'sói' là may mắn rồi nhé.' Nhỏ hất mặt giậm giày cao gót bỏ đi. Để lại Tú Liên mới cơ thể trần truồng..