Phải nói là chàng trai này có phần đẹp hơn cả con gái nữa đấy. Da trắng bóc giống nó, môi đỏ y chang con gái luôn, mắt xanh lá hiếm thấy này, mái tóc vàngg mượt như tơ nữa. Còn khuôn mặt của chàng trai này nữa, quá baby và cute, hai má hông hồng, phúng phính y nó luôn.
Nếu ko phải nó mắt đỏ, anh ta mắt xanh lá thì chắc có lẽ nhằm là anh em rồi đấy.
" Má ơi, đẹp trai quá " - Suy nghĩ của cô, nhỏ
" Người đó là gì của Phương Nhi nhỉ? " - 3 đứa con trai.
- Tiểu Nhi, em gặp lại anh? Không vui sao? - anh ta cất giọng nói ngọt ngào nhưng thăng trầm lên, cắt đứa suy nghĩ của cả bọn.
- Anh nực cười thật? Vui? Ừ thì vui lắm đấy! - Nó cười lạnh, dùng chất giọng xa lạ khiến ngươi khác đau đớn nhất.
- Em, dù gì ta cũng đã từng yêu nhau 3 năm mà.. - Anh ta khẽ nói, niềm xót xa dâng trào lên đôi mắt.
" Yêu? " - suy nghĩ chung của 5 người kia
- Anh cho tôi xin đi! Tôi và anh chia tay 2 năm rồi đấy - Nó khẽ thì thầm.
" Chia tay ư? " - lại suy nghĩ chung.
- Nhưng..Ta chưa quên được nhau mà.. Phai không?? - Anh ta khẽ ôm chầm lấy nó.
- Anh..buồn cười thật!!! - nó cười khẩy, lấy tay đẩy ra nhưng lực ôm quá chặt quá mạnh nên ko.
- Chuyện đó.. là hiểu..lầm..anh thật sự ko biết cô ta... Em tha thứ cho anh được ko?.. - Anh ta khẽ thều thào, giọng nói xót xa lẫn bi thương ở trong ấy.
- Nhưng! Chúng ta chia tay quá lâu rồi. - Nó nói, giọng nói nhẹ tênh, như gió thoảng qua.
- Ta có thể làm lại từ đầu mà.. được không em? - anh ta khẽ cười, nói
- E..em..em - Nó ngỡ ngàng, lấp bấp nói.
- Không thể được - cả đám đập bàn nói.
- Các người là? - anh ta nhíu mày.
- Chúng tôi là bạn của cô ấy - đồng thanh
- Anh! Em cần suy nghĩ lại. - Nó.
- Được! Anh đợi em! - Anh ta hun nhẹ vào má nó rôi bước đi.
Nó đứa mắt nhìn bóng dáng đang khuất dần ấy mà tim lại nhói lên một nhịp. Đảo mắt sang đống đồ ăn thì bắt gặp ánh nhìn dò xét của mấy đứa bạn.
- Các cậu nhìn gì? Không ăn à? - Nó.
- Ờ..hả? Ăn chứ!!
- Hừ - nó nhấp một ngụm capuchino cuối cùng trong tách rồi đứng dậy bước đi.
Nó cứ đi, mà ko hay đám bạn của mình đang ngầm trao đổi nhỏ với nhau và một người đi theo mình.
- Nè nè, mấy ngươi có thấy gì lạ lạ hăm? chứ tui là tui thấy Nhi Nhi bảo bổi của tui lạ lắm á nha - nhỏ.
- đúng đó, tui cũng thấy Nhi lạ lạ - cậu hùa theo.
- A? đúng rồi. Thằng đó là người.......Người gì nhỉ? - anh.
- Ngươi yêu cũ - đồng thanh
- Tớ có nghe Tiểu Nhi nói về ng này! - anh xoa cằm.
- Ừ đúng rồi, tại cai thằng đó mà Nhi Nhi nạnh nùng gơn á. Chứ trước kia nó ấm áp lắm luôn - cô buồn rầu nói.
- Haiss - cả đám thở dài thườn thượt ( - hắn đi theo nó rồi)
Hăn lang thang theo nó tới tận khu vườn phía sau trường học mà ko hề hay biết một tí nào. Được một lúc thì mất dấu nó. Hắn khẽ thở dài, nó đi nhann quá đi mất, sao tìm kịp đây. Nhưng trong cái rủi cũng cơ cái may, hắn lại nhận ra đây là khu vườn mình hay đến mỗi khi cúp học.
Không tìm được nó thì đành chịu, hắn ngủ vậy, cúp học cung được, chả sao!
Nhưng may mắn là hắn lại tìm được nó..Ngay gốc cây anh đàooo - chỗ mà hắn thường hay ngủ.
Hắn ngây ngốc nhìn nó thật lâu. Khuôn mặt nó ngủ thật bình yên, không giống như vẻ bình thường thấy, thật cao ngạo và lạnh lùng. Đôi mi cong vút màu xám khẽ nhắm lại, lâu lâu lại rung lên. Lông mày thanh tú cong hình nguyệt, màu nâu, hai hàng lông khẽ nhíu lại. Từng cánh hoa anh đào rơi nhẹ nhè rủ xuống quanh nó tạo nên một hình ảnh đẹp đến mê người, có thể rung động tất thảy mọi con trai và trong đó...có hắn?!!
Hắn từng bước tiến thật chậm về phía nó, cố gắng làm cho cô gái của hắn không bị thức giấc!
! ( Của hắn? Của hắn? Là saooo? Why? Của ta mà, ta là chồng nó.. khụ khụ..ta nhầm..ta là người tạo ra nó mà? Sao ta lại không biết? Whyyyyyyyy? Huhuhuhuhu)
Khẽ cúi xuống thật nhẹ nhàng, định bụng là hôn nó một cái! Chỉ ĐỊNH thôi nhé! Trời tính không bằng trời tính! Hắn chỉ còn cách 20cm nữa thôi! Cách một chút xí nữa thôi là môi hắn chạn cánh môi đỏ mọng ấy rồi! Vậy tại sao? Tại sao đôi mắt mê hồn ấy lại mở ra ngay lúc này chứ!!!!! Whyyyyyyyyyy?!!!! Chưa bao giờ hắn hận đôi mắt đó như lúc này! Chưa bao giờ. Nếu mà ko phải đôi mắt của HOÀNG PHƯƠNG NHI thì hắn đã móc mà quăng cho chó ăn rồi:))
- Anh thích tôi sao? - nó khẽ nói, giọng nói trong veo nhưng băng lãnh.
- Đúng! Tôi thật sự đã rung động trước em, cô bé lạnh lùng ạ! - Hắn nhẹ nhàng nói.
- Tôi nghĩ anh nên bỏ cuộc trước khi thất bại:) - nó cười nhạt.
- Tôi-sẽ-không-bỏ-cuộc-khi-chưa-cố-gắng - Hắn chậm rãi nhã ra từng chữ một.
- Mà em cứ cười thường xuyên nhé! Đừng cười nhạt! Thật sự nụ cười của em rất rất đẹp đấy bé con ạ! - hắn hôn phớt qua trán nó rồi bỏ đi.
Có lẽ cả đời này hắn cũng chưa từng biết và có lẽ KHÔNG BAO GIỜ biết được rằng. Khi hắn bỏ đi,hai giọt nước trong veo từ mắt nó đã chảy xuống.. Đôi môi ấy, đã mấp máy những từ ko thanh lời và những tiếng nấc nhẹ nhè vang lên " Khoa à! Cậu đừng cố gắng. Vô ích thôi..Tim tôi đã hoá đá từ lâu rồi.. "