A Ly chưa dứt lời, nàng đã lên tiếng trấn an. “Không sao! Đường Thiên Hàn hắn không làm gì ta cả. Ta rất ổn!”
Lúc đó, chính nàng đã chấp thuận để một nữ nhân khác đóng giả thành bản thân cùng A Ly hồi phủ, là tránh lời bán tán của thiên hạ, cũng là để tránh làm kinh động đến những tai mắt quanh nàng và hắn. A Ly mặc dù không yên tâm khi nàng một mình ở lại Đông Cung nhưng vì là lời của nàng nên chỉ đành nghe theo.
Ngay khi về đến phủ công chúa, A Ly lập tức chuẩn bị tươm tất nội vụ rồi ngóng trông cả một đêm không ngủ đợi nàng trở về. Trời vừa tờ mờ sáng, bóng dáng thân thuộc hiện lên có chút mờ ảo, rồi dần dần rõ nét hơn, trong đôi mắt của tiểu nữ tỳ vừa hiện lên hình ảnh ấy bỗng chốc sáng bừng lên, biểu cảm vừa mừng vừa lo.
Cả Thiên Ninh này, cũng chỉ có nơi này cho nàng sự ấm áp mà nàng luôn mong nhớ. Sau mấy tháng đến nơi đây, trừ bỏ khoảng thời gian đầu nàng phải cất công loại trừ tay trong của hoàng cung Thiên Ninh, phủ công chúa là nơi duy nhất nàng có thể sống là chính mình, mỗi một hành động cũng không phải quá mức thận trọng, dè dặt.
Trong phòng tắm hơi nước bốc lên, lại thêm vào hương thơm nhè nhẹ của hoa hồng, khiến nàng thực thoải mái, dường như những mệt mỏi đều được trút bỏ. Ngâm mình trong một hồ tắm lớn, xen kẽ với làn nước trong vắt là những cánh hoa hồng đỏ rực rỡ, làn da trắng trẻo, mịn màng của nàng lại càng nổi bật.
Tựa mình vào thành hồ, nàng bắt đầu nghĩ về những sự việc xảy ra ở Đông Cung. Nhớ đến ánh mắt của Đường Thiên Hàn nhìn nàng khi ấy, trái tim nhỏ bé lại không nghe lời mà dường như đập nhanh hơn. Nàng không thể phủ nhận rằng, khoảnh khắc đó, nàng giống như không còn nghe lời tâm trí mình nữa, biểu cảm cùng hành động dần nằm ngoài tầm kiểm soát.
Nàng rốt cuộc là sao vậy chứ? Trước giờ mọi cử chỉ vẫn luôn nằm trong tính toán, duy chỉ có ngày hôm qua ở Đông Cung là nàng theo cảm tính mà hành động.
Lý trí vẫn luôn nhắc nhở nàng hết mức, rằng nàng không bao giờ được phép quên nhiệm vụ của hoàng huynh giao cho, và Đường Thiên Hàn từ trước đến giờ tiếp cận nàng là có mục đích. Hai điều này, đến cả trong mơ, nàng cũng không thể quên.
Khi nàng vẫn đang tựa đầu vào thành hồ tận hưởng khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi, bên ngoài bất ngờ có tiếng Tiểu Lan truyền vào.
“Công chúa, có quý nhân ghé tới!”
Quý nhân? Trong lòng nàng không khỏi bất ngờ, mới sáng sớm đã có quý nhân ghé thăm nàng, hôm nay cũng không phải dịp đặc biệt gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không đoán được. Nàng đứng dậy, rời khỏi hồ tắm, nhẹ nhàng lau khô thân mình rồi cầm lấy y phục được đặt ở ngay cạnh nhanh chóng mặc vào.
Bước từng bước trên đoạn đường ngắn ngủi quen thuộc, nàng vừa đi vừa chỉnh trang lại mái tóc, tùy tiện cuộn thành một búi rồi cài trâm vào để cố định búi tóc. Y phục mặc vội vàng, búi tóc cũng qua loa, hoa tai hay lắc tay đều không đeo nhưng vẫn toát lên vẻ thanh nhã, thoát tục, khó lòng khiến người ta rời mắt.
Đến đại sảnh, nữ tử một thân y phục diễm lệ, trên người đầy những vòng vàng, trâm ngọc hết sức quý giá đã đợi nàng từ trước. Phủ công chúa này vẫn là lần đầu tiên có nữ nhân đến thăm, trước giờ quanh quẩn chỉ có Đường Thiên Hàn và có một lần Hàn Vương Đường Thiên Khải lui tới mà thôi.
“Tam công chúa đột ngột ghé thăm, Thanh Nghi không kịp chuẩn bị, nếu như tiếp đón không được chu đáo, mong tam công chúa bỏ qua!”
Đường Tĩnh Nhạn nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, gương mặt khả ái cùng đôi môi đỏ thoáng nở nụ cười, nhã nhặn đáp lại,
“Đông Lương công chúa quá lời rồi! Ta đột ngột ghé đến như vậy, người trong phủ lại tiếp đãi ta rất chu toàn, ta nên cảm kích mới phải.”
A Ly nhanh chóng dâng trà lên, nàng cùng Đường Tĩnh Nhạn ngồi lại nói chuyện. Đường Tĩnh Nhạn đưa tách trà lên trước miệng nhấm một chút, liền cảm thán,
“Ta từng thử qua các loại trà ở Thiên Ninh, nhưng trà này có vị ngọt, còn có thoang thoảng hương thơm nhẹ thực khiến người ta dễ chịu, màu sắc nước trà xanh biếc, ta chưa từng được thử qua trước đây.”
Nàng ngồi đối diện Đường Tĩnh Nhạn, khẽ mỉm cười, nữ tử này vậy mà cũng rất am hiểu về trà đạo, nếm một chút liền biết trà này không có ở Thiên Ninh. Nàng điểm tĩnh nói,
“Đây là Hách Sát Nhân hương, loại trà rất đặc trưng của Đông Lương. Lá trà của Hách Sát Nhân hương là lá non được hái vào lúc sáng sớm của tiết trời xuân, bởi vậy nên màu nước trà mới có màu xanh biếc nhàn nhạt như trong tách trà này. Nếu tam công chúa thích, ta sẽ cho người mang đến tận La phủ tặng công chúa.”
Đường Tĩnh Nhạn đôi mắt sáng ngời, hào hứng đồng ý, “Đa tạ công chúa!”
Nữ nhân này chẳng giống với Đường Thiên Hàn tâm cơ khó lường, cũng không giống Đường Thiên Phong ý vị thâm trường, thế nhưng lại đều là con của Thiên Ninh hoàng hậu. Mà vị mẫu nghi thiên hạ kia, nàng mới gặp qua vài lần, chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều, nàng vẫn cảm thấy người này không tốt đẹp cho lắm, không có được phẩm hạnh mà một hoàng hậu cần có. Ấy vậy nhưng nàng đối với
Đường Tĩnh Nhạn lại thân thiết lạ thường. Từ ngày đến Thiên Ninh, chỉ có nữ nhân này là nàng không phòng bị gì mà thôi.
Đường Tĩnh Nhạn thấp giọng, “Công chúa sống ở phủ công chúa cũng hơn ba tháng rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa biết hôn phu là ai. Nghĩ cũng thật lạ, phụ hoàng vì sao vẫn chưa chọn ra đối tượng hòa thân cho công chúa chứ?”
Nàng cười khổ, “Ta mang thân phận là công chúa hòa thân, từ nơi xa xôi đến đây, cũng chỉ có thể nghe theo Thiên Ninh bệ hạ chỉ định thôi. Hôn sự này dù sao cũng là đại diện cho mối giao hảo của hai nước, đương nhiên không thể qua loa được.”
Nàng nhấm nháp chút trà rồi lại tiếp tục, “Ngược lại ta càng ngưỡng mộ công chúa và La phò mã phu thê ân ái biết bao.”