• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Đường Thiên Hàn nắm tay nàng đỡ lên xe ngựa, nàng mới phát hiện ra cổ tay mình trống rỗng. Ngọc trạc mà nàng thường đeo trên tay từ lúc nào đã biến mất.

Đó là ngọc trạc cực kỳ quý giá mà nàng luôn mang theo, nàng không thể mất nó. Cảnh Như Đình hốt hoảng. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhớ rất rõ trước khi bản thân rời khỏi Đông Cung vẫn còn đeo, cảm thấy có lẽ khi nãy nàng ngã xuống, tiếng rơi lạch cạch đó chính là ngọc trạc của nàng đã rơi ra.

Đường Thiên Hàn trông thấy sắc mặt nàng không tốt liền hỏi: “Nàng sao thế?”

“Có lẽ thiếp đã đánh rơi đồ ở cung trường, điện hạ hãy lên xe ngựa trước, thiếp tìm xong sẽ quay lại luôn.” Cảnh Như Đình buông tay hắn ra, hai tay nhấc hai tà y phục bước xuống.

Đường Thiên Hàn cũng xuống xe ngựa định đi cùng thì bị nàng cản lại: “Điện hạ không cần đi theo đâu, thiếp đi tìm một lát sẽ quay lại luôn.”

Hắn không bước tiếp nữa, đứng lại ở trước xe ngựa.

“Đình Nhi.”

Nghe tiếng hắn gọi nàng lập tức quay lại, chỉ thấy nam nhân mỉm cười ấm áp: “Nàng cứ bình tĩnh tìm thôi, ta ở đây đợi nàng.”

Cái trạc kia thật sự rất quan trọng với nàng. Mẫu thân từng nói đó là món đồ đích thân phụ thân chế tạo nên hết sức độc đáo, dường như không có cái thứ hai trên đời. Nàng cũng cảm thấy nó đặc biệt quan trọng với nàng, không biết có phải do mẫu thân nói như vậy không, chỉ nghĩ rằng nếu đánh mất nó trong lòng nàng sẽ khó chịu vô cùng.

Nàng luôn mang theo nó từ nhỏ đến lớn, gần như không tách rời.

Hiện tại không tìm được nó, bỗng nhiên ruột gan nóng lên lạ kỳ.

Cảnh Như Đình quay lại cung trường, chợt thấy nam tử dáng người cao lớn, phong thái uy nghi lẫm liệt, khuôn mặt nhìn từ xa có vài phần giống với Đường Thiên Hàn.

Nàng biết người đó là Đường Thiên Phong, đệ đệ cùng mẹ của phu quân nàng.

Người này nàng chưa từng tiếp xúc qua, chỉ là có mấy lần cùng tham gia cung yến hay như ở cung trường hôm nay với thấy mặt, hắn không bao giờ cười, ánh mắt lại sâu không thấy đáy, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

Dẫu sao cũng đã bắt gặp ở đây, nàng tự nhiên phải đến chào hỏi một tiếng cho phải lẽ: “Thần Vương điện hạ.”

Hắn nghi hoặc hỏi: “Vị đây là…. Thái tử phi của hoàng huynh?”

Nàng gật đầu nhẹ.

Đối phương cung kính hành lễ nói: “Theo lẽ thì bổn vương phải gọi một tiếng hoàng tẩu.”

Cảnh Như Đình biết đây là phép tắc, hắn gọi không sai. Nhưng nàng vẫn khiêm tốn từ chối: “Thần Vương điện hạ thân phận cao quý, Như Đình không dám nhận một tiếng hoàng tẩu của điện hạ.”

Hắn lại lắc đầu: “Đã là phép tắc thì cần tuân theo. Tẩu có xuất thân thế nào, bổn vương có xuất thân thế nào thì một tiếng hoàng tẩu này vẫn phải gọi. Hơn nữa hiện giờ hoàng tẩu đã là thê tử của hoàng huynh, sao còn để tâm đến xuất thân của mình?”

Cảnh Như Đình ngạc nhiên ngước mắt lên. Đường Thiên Phong vậy mà không hề chê bai xuất thân của nàng. Trong cung cấm này, nàng dù ít xuất hiện nhưng cũng thấy đủ loại khinh miệt chê bai nàng và Cảnh gia, nàng cũng chỉ lặng lẽ chấp nhận, không thể phản kháng, cũng không biết nên phản kháng thế nào.

Nàng đã quen dần với sự phán xét đó, cho đến bây giờ mới gặp được người đầu tiên không coi thường xuất thân của nàng, từ đáy lòng trào dâng lên cảm giác vui mừng.

Nàng có thể nào vẫn chỉ là tiểu cô nương bản tính đơn thuần thế thôi, không mảy may nghi ngờ Đường Thiên Phong có đang lừa gạt mình hay không.

“Điện hạ thật sự không coi thường Như Đình là người Cảnh gia?”

Hắn thấp giọng, từng câu chữ đều đặn không nhấn nhá đặc biệt lời nào: “Tại sao bổn vương phải coi thường xuất thân hoàng tẩu? Cảnh gia là võ tướng nhiều đời, có công lao không nhỏ đối với Thiên Ninh. Bổn vương quanh năm chinh chiến ở nơi biên ải, hiểu rõ nơi đó thế nào, trong lòng chỉ có trọng không có kinh.”

Cảnh Như Đinh nghe xong, không nhịn được bật cười: “Điện hạ nói phải. Như Đình thân là nhi nữ của gia đình tướng võ, thế nhưng không có được lấy nửa phần khí khái anh dũng của cha anh, đúng là đáng trách. Đã để điện hạ chê cười.”

Nam nhân đối với nụ cười của nàng ngây người trong giây lát, sau đó thanh tỉnh rất nhanh chuyển sang chủ đề khác:

“Phải rồi, hoàng tẩu vừa nãy đã đi cùng hoàng huynh về Đông Cung mà, giờ lại xuất hiện ở đây làm gì?”

Lúc này nàng mới sực nhớ ra nguyên do vì sao bản thân quay lại cung trường. Vốn là để tìm lại ngọc trạc đã đánh rơi, nào ngờ lại gặp được Đường Thiên Phong nói chuyện một lúc đã quên đi việc chính.

Đường Thiên Hàn đang đứng chờ nàng nãy giờ, lâu như vậy sợ là hắn đang bắt đầu đi tìm nàng.

Cảnh Như Đình thành thật với Đường Thiên Phong: “Không giấu gì điện hạ, Như Đình đánh rơi một cái trạc nên mới quay lại đây tìm.”

Đáy mắt đối phương lập tức xẹt qua một tia kinh ngạc. Hắn lấy từ trong người ra một chiếc trạc tử mình vừa nhặt được ở chỗ ngồi của các nữ quyến hỏi:

“Trạc tử này là của hoàng tẩu?”

Từ kiểu dáng đến màu sắc đều giống hệt, chỉ có phần chốt là bị lỏng ra, có lẽ do lúc nãy nàng đập vào thành ghế nên chốt đã bị hỏng.

“Chính là nó. Điện hạ đã nhặt được ở đâu thế?”

“Lúc này bổn vương quay lại cung trường, vô tình nhìn thấy nó nằm trên sàn gỗ chỗ mấy nữ quyến đang ngồi. Không ngờ lại là của hoàng tẩu.”

Cảnh Như Đình nhận lấy ngọc trạc, hành lễ tạ ơn: “Đa tạ điện hạ đã nhặt được nó. Không còn sớm nữa, Thái tử điện hạ đang chờ Như Đình. Từ biệt tại đây.”

Nàng đi rồi, cung trường lộng gió chỉ còn lại mình Đường Thiên Phong. Hắn đứng trầm ngâm một chỗ, dường như đang nghĩ ngợi điều gì rất sâu, không còn nghe được tiếng gió nữa.

Mối bận tâm trong lòng hắn, sẽ không phải là thật chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK