“Lục muội của ta, quả nhiên là vì hắn mà thay đổi ý định rồi.”
Khang Hựu là thuộc hạ trung thành của Liễu Ngôn Thành, đi theo hắn từ ngày hắn còn là trữ quân, nhiều năm như vậy, sớm đã thấu từng tâm tư của hắn. Am hiểu về hắn, dù là thái hậu hay lục công chúa cũng không sánh bằng.
Khang Hựu vừa nghe qua đã hiểu ý Liễu Ngôn Thành, nói “Bệ hạ sớm đã đoán được công chúa sẽ viết lá thư này, vậy hẳn là bệ hạ sẽ có cách để đối phó rồi.”
Liễu Ngôn Thành chắp hai tay sau lưng, ung dung bước đến văn khố, “Nếu đây là điều muội ấy tự mình lựa chọn, vậy sau này không thể trách trẫm được.”
Lúc này ở Thiên Ninh, nàng lại tới Thiên Hoa lầu thưởng trà. Lúc trước tới đây trà lầu này vì tiếp đón Đường Thiên Hân mà không đón khách, lần này nàng mới có cơ hội chứng kiến Thiên Hoa lầu đông khách đến mức nào. Khách nhân lui tới đều là văn sĩ quan lại, những kẻ có học thức, đến đây cũng là để thưởng thức cái thú tao nhã của thế gian, nên mới nổi tiếng như vậy.
“Khách nhân, mời đi theo lối này.”
Nàng được dẫn đến một gian phòng trống ở tầng hai, vừa định bước vào thì nghe thấy dưới lầu có bóng dáng rất quen thuộc.
“Vị khách nhân này, tiếc quá, Thiên Hương lầu hôm nay không còn phòng trống nào nữa rồi. Đành phải hẹn khách nhân ngày khác vậy.”
Nàng nhanh chóng bước xuống, nhẹ nhàng nói, “Vị này là bằng hữu của ta, hãy cho vào.”
Nam nhân tướng mạo nho nhã, gương mặt tuấn mỹ bất phàm, mặc một bộ y phục lục nhạt, ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn nàng, chưa từng rời đi, cứ như vậy theo nàng đến gian phòng ở tầng hai.
Sau khi người đi hết, hắn mới lên tiếng, “Bổn vương không nghĩ tới, công chúa cũng có hứng thú lui tới nơi này. Công chúa xem ra cũng rất giống tam tỷ của bổn vương, yêu thích trà đạo.”
Nàng nhìn bàn trà bánh ở trước mắt, cẩn trọng đáp lời, “Thanh Nghi chỉ là có tìm hiểu đôi chút về trà đạo, không dám sánh bằng tam công chúa am hiểu mọi loại trà, chỉ cần một hương thơm thoảng qua liền biết là loại trà nào. Nhưng bản thân Thanh Nghi cũng rất bất ngờ khi điện hạ là một vị tướng võ nơi chiến trường cũng có sở thích tao nhã này.”
Nam nhân này, thực sự là văn võ song toàn, trên chiến trường thì anh dũng uy mãnh, bỏ đi lớp áo giáp lại nho nhã, am hiểu thơ văn, trà đạo. Người như vậy, Vương phi của hắn phải là người như thế nào chứ?
Cảnh trắc phi kia hẳn không phải kẻ tầm thường mới có thể được hắn sủng ái đến một mình làm chủ cả vương phủ. Nàng thầm đoán trong lòng, Cảnh thị đó có lẽ là vì mang thân phận thứ nữ nên chỉ gả vào làm trắc phi, nếu không, nàng ta nhất định sẽ là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.
Nàng đưa chén trà lên trước mắt, nước trà có màu lục nhạt hơi ánh vàng, hương trà khá nồng, nhấm nháp một chút lại thấy có vị ngọt, liền đoán ra “Là trà Long Tỉnh sao?”
Lại nhìn thấy đĩa bánh phía trước, nàng liền đưa tay lấy một chiếc ăn thử, vô tình để lộ vết bỏng ở tay trái, Đường Thiên Phong cũng đã nhìn thấy, nhưng lại im lặng không thắc mắc. Dù vậy, đôi mắt hắn vẫn luôn chăm chú với vết bỏng đó, cho đến khi nàng lên tiếng hắn mới đưa mắt nhìn nàng.
;
“Thanh Nghi cảm thấy thật tò mò, vì sao Thiên Hoa lầu này lại đông khách như vậy? Trà Long Tỉnh có vị ngọt hơi bùi, quả là hương vị đặc sắc hơn hẳn những nơi khác. Quế hoa cao nhân hạt dẻ mềm xốp, hạt dẻ thơm bùi, tay nghề người làm không tồi chút nào. Chỉ là, nếu dùng trà rồi dùng bánh, vị trà sẽ át đi vị bánh; dùng bánh rồi mới dùng trà, vị trà cũng khó mà cảm nhận được.”
Đường Thiên Hàn nghe nhận xét của nàng cũng thử một chút, cũng gật đầu đồng tình, “Công chúa nói không sai. Thiên Hoa lầu cũng chỉ như này thôi, vậy mà bao năm qua vẫn đông đúc khách nhân lui tới, đến bản cung cũng thiếu chút nữa uổng phí chuyến đi này rồi.”
Cả cuộc nói chuyện của nàng và hắn, không hề nhắc đến chuyện trên triều, cũng không có nửa điều liên quan đến hôn sự của nàng. Thâm tâm nàng nghi hoặc, hắn sẽ không hiểu tâm ý nàng đến vậy chứ? Nàng gần đây ít nhiều có những phiền muộn đối với việc hòa thân, vì trong cung đang có không ít lời đồn rằng Thiên Ninh hoàng đế đã lựa chọn được đối tượng hòa thân cho nàng rồi.
Nhưng hoàng huynh vẫn chưa hồi âm mật thư mà nàng đã gửi đi, nàng vẫn đang rối bời trong lòng. Nữ tử kiêu ngạo như nàng, ở lại đây ba tháng, dường như yếu mềm hơn rất nhiều so với ở Đông Lương. Bởi lẽ nơi này không phải là Đông Lương, không ai che chở nàng, không có ai để nàng dựa dẫm, nàng cũng không có người để tâm sự, tất cả đều chỉ có thể để trong lòng.
Qua vài ngày, Đường Thiên Phong lại bí mật đến một y quán. Nô dịch trong y quán này dường như cũng rất quen thuộc với hắn, vừa nhìn thấy hắn liền nhanh nhẹn tiếp đón.
“Công tử đã tới, Tề công tử đang nghỉ ngơi ở trong.”
Hắn theo sự chỉ dẫn đi đến nơi mà người được gọi là “Tề công tử” kia đang nghỉ ngơi. Nam nhân họ Tề một thân bạch y, đang ngồi xem xét các loại bệnh trong thư trai. Vừa trông thấy Đường Thiên Phong, hắn liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục công việc đang làm. Đường Thiên Phong tự nhiên rót một chén trà, thong thả nhâm nhi, uống cạn một chén rồi mới bắt đầu nói,
“Thiên Khả, huynh nói xem, rõ ràng là hai người khác nhau, sẽ không trùng hợp mà giống nhau dung mạo, đến cả vật tùy thân hay vị trí vết thương trên người cũng giống nhau chứ?”
Tề Thiên Khả vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách trước mắt, điềm nhiên trả lời, “Trừ phi là cùng một người.”
Đường Thiên Phong vốn định rót tiếp ly trà thứ hai, nhưng bị lời nói của Tề Thiên Khả đâm trúng vào tâm sự trong lòng, hành động kia cùng vì lẽ đó mà chững lại. Hắn đã sớm có được đáp án của riêng mình, nhưng chỉ khi Tề Thiên Khả nói thẳng ra, hắn mới thực sự dám tin.
Hắn nghe được đáp án, không nói lời nào liền bỏ đi.