Hôm nay nàng đặc biệt vận y phục rất đơn giản, một bộ khúc cư hồng nhạt, phần tay áo hẹp dễ dàng hoạt động. Nàng ngồi trước gương đồng, Cầm Nhi đứng sau lưng nghiêm túc chải tóc cho nàng.
“Ngươi không cần búi tóc cầu kỳ đâu, làm sao cho gọn gàng là được.”
Cầm Nhi không khỏi thắc mắc: “Thái tử phi hôm nay ăn mặc đơn giản quá. Người định làm gì sao?”
“Ta gả vào Đông Cung đã một năm, điện hạ luôn đối đãi với ta rất tốt, ta lại chưa làm được gì cho chàng. Lúc trước sức khỏe không tốt lắm, chỉ có thể quanh quẩn trong điện, hiện giờ đã khỏe rồi thì nên làm tròn bổn phận của một thê tử.”
Cảnh Như Đình thay y phục xong thì đi thẳng đến ngự thiện phòng. Hạ nhân bên trong đang lui tới chuẩn bị cho bữa ăn, vừa thấy nàng đến lập tức cúi đầu hành lễ:
“Thái tử phi, người đến đây không biết là có điều gì cần căn dặn?”
Nàng mỉm cười nói với ngự trù: “Hôm nay ta đến là muốn nhờ cậy ngươi một chuyện.”
Đối phương kinh ngạc nhất thời không biết nói gì, miệng lắp bắp: “Thái tử phi muốn nhờ cậy chuyện gì, tiểu nhân chắc chắn sẽ không từ chối.”
Hạ nhân hầu hạ trong Đông Cung rất nhiều, nhưng nàng hiếm khi lộ diện nên trước nay nàng chỉ nằm trong sự tưởng tượng của những hạ nhân làm việc ở nơi xa xôi như Ngự thiện phòng. Hôm nay gặp được, Thái tử phi của bọn họ không phải người cao ngạo chỉ biết ra lệnh cho người hầu kẻ hạ, ngược lại còn rất dễ gần, ăn vận giản dị không khoe khoang.
“Ta muốn tự tay chuẩn bị bữa cho điện hạ, có điều tài nghệ nấu nướng của ta không giỏi cho lắm nên muốn đến đây thỉnh giáo ngươi một chút. Ta nghe Cầm Nhi nói, người là ngự trù giỏi nhất của Đông Cung.”
Người kia nghe vậy, dĩ nhiên không từ chối. Dẫu vậy, những chuyện như học hỏi kinh nghiệm dĩ nhiên không phải một lần là được, nhất là với người còn chưa từng đụng đến bếp núc như nàng.
Lúc Đường Thiên Hàn trở về, nô tỳ trong cung đi qua đi lại rất vội vã, dường như đang gấp gáp làm gì. Có hai cung nữ đi qua trông thấy hắn, hành lễ nhanh chóng rồi rời đi thì bị hắn gọi lại hỏi chuyện.
“Các người làm gì mà gấp thế? Phải rồi, Thái tử phi đâu?”
Hai cung nữ kia liếc mắt nhìn nhau rồi lại thu ánh mắt về, cúi đầu chần chừ nửa ngày mới chịu lên tiếng:
“Điện hạ, Thái tử phi đang ở Ngự thiện phòng ạ.”
“Nàng ấy tới đó làm gì?”
Một người quyết định thẳng thắn tường thuật lại toàn bộ sự việc: “Thái tử phi muốn đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa ăn cho điện hạ, có điều dường như không thuận lợi cho lắm.”
“Bản cung biết rồi, các ngươi mau lui xuống hết đi.”
Nếu phải nói cuộc đời nàng xấu hổ nhất lúc nào, nàng sẽ khẳng định ngay là hôm nay.
Cảnh Như Đình đứng đối diện Đường Thiên Hàn, cả người đều ám mùi khói bếp, mặt mũi và y phục đều lem nhem chỗ đen chỗ trắng, dĩ nhiên là đen của nhọ nồi và trắng của bột, tóc tai nàng cũng rối loạn cả, khác hoàn toàn với nữ tử ăn mặc gọn gàng lúc mới đến Ngự thiện phòng.
Đường Thiên Hàn nhìn nàng một hồi, không nhịn được bật cười thành tiếng. Nàng ngước mắt lên, thanh âm lý nhí:
“Điện hạ còn cười thiếp.”
Nàng nói rất bé, nhưng trong phòng chỉ có hai người nên hắn vẫn nghe được rất rõ.
Hắn cao giọng nói: “Ta nghe hạ nhân nói nàng muốn xuống bếp chuẩn bị bữa cho ta, không ngờ mình nàng lại có thể khiến Ngự thiện phòng trở thành bừa bộn thế này, cả bản thân cũng nhem nhuốc.”
Cảnh Như Đình ngó nghiêng một hồi, cả phòng bếp đều phủ đầy bột trắng xóa, nguyên liệu mỗi nơi vương vãi một chút, quả thực bừa bộn vô cùng. Gương mặt thiếu nữ nóng ran lên, hai vành tai cũng ửng đỏ, nàng bẽn lẽn chôn chân một chỗ, hạ thấp tầm mắt không dám nhìn thẳng Đường Thiên Hàn.
“Được rồi, ta không cười nàng nữa. Nếu nàng không giỏi chuyện bếp núc thì không cần cố quá làm gì, cứ để ngự trù làm như trước đi.” Hắn lấy một chiếc khăn trắng tinh từ trong người ra, dịu dàng lau đi mấy vết đen trên mặt nàng: “Dính hết lên mặt rồi này.”
Lau xong vết bẩn trên mặt nàng, Đường Thiên Hàn dang tay ôm nàng vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể hắn ấm áp, mang cho nàng cảm giác bình yên lạ thường. Nàng tựa vào lồng ngực hắn như sự đáp lại, dù không đưa tay ôm hắn.
Bên tai nghe tiếng nam nhân vang lên: “Nhưng nàng biết không, Khi nghe hạ nhân
nói nàng vì ta mà muốn đích thân xuống bếp ta đã rất vui mừng. Nàng đã quan tâm ta rồi.”
Mấy câu này của hắn làm Cảnh Như Đình bối rối. Nàng nghe xong không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Đường Thiên Hàn là trượng phu của nàng, là người sẽ sống cùng nàng đến suốt phần đời sau này. Nàng thân là chính phi của hắn, lại không hiểu rõ về chuyện quản lý Đông Cung, hơn nữa Đông Cung rộng lớn này chỉ có nàng, nàng đối với trách nhiệm của một Thái tử phi cũng không quá nặng nhọc. Vậy nên nàng muốn hoàn thành tốt vai trò của một người thê tử đứng sau làm hậu phương cho phu quân.
Nàng tuy vụng về, chuyện gì cũng không quá giỏi giang, nhưng nàng có thể học.
Nàng sẽ học từ từ dần dần, nàng không muốn nhận lấy quá nhiều sự bao dung của hắn mà bản thân chẳng làm gì.
Hơn hết, nàng đã động tấm chân tình, nàng thực sự muốn ở bên hắn.