Mục lục
Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Sao tự nhiên lại muốn chuyển trường?" Diêm Hàn hỏi.
Thật ra cậu muốn hỏi vì sao phải tới nói cho cậu một tiếng cơ, hình như bọn họ cũng không thân đến vậy, thậm chí còn chưa đến mức bạn học bình thường.
Nhưng cậu thấy người ta sắp phải đi rồi, hỏi như vậy thì lạnh lùng quá, vì thế đành nhịn xuống, khô khan mà nhìn cậu ta, chờ cậu ta nói.
Nhưng mà có vẻ Ngụy Ninh Hâm nhìn thấu cậu rồi, nói "Tôi với cậu không có phương thức liên hệ nào cả, cậu còn chẳng thèm thêm WeChat của tôi, không tới tìm thì nói với cậu bằng gì đây."
Diêm Hàn "..."
Nói đến đây Ngụy Ninh Hâm lại giận "Cậu có biết bao nhiêu người đến cửa xin WeChat của tôi còn không có không, cậu là đặc biệt rồi đấy."
"..."
Diêm Hàn tiếp tục trầm mặc.
Ngụy Ninh Hâm nói tiếp "Thật ra cũng không có gì, tôi vốn là học sinh thể dục, tuy Lộc Trạch là trường giỏi, nhưng thể dục thể thao ở đây không có con đường nào đẹp cả, ở lại cũng như không."
Diêm Hàn "À."
"Đương nhiên, còn có một chút là vì ở đây tôi bị thất tình, phải rời khỏi đây tìm chỗ chữa lành vết thương thôi."
"...! Anh bạn, cậu phải kiên cường lên." Đột nhiên nhớ ra khoảng thời gian trước Ngụy Ninh Hâm bị Cung Ngọc Tuyết làm cho suy sụp không ít, Diêm Hàn an ủi cậu ta một chút "Con người mà, quan trọng nhất chính là cầm lên được phải thả xuống được, huống chi là chuyện tình cảm, không sao đâu."
Ngụy Ninh Hâm kỳ quái nhìn cậu "...!Tôi không sao, không cần an ủi tôi đâu."
"Không sao là tốt rồi.

Yên tâm đi, cậu ta không thích cậu vẫn luôn có người khác sẽ thích cậu, trời đất bao la thiếu gì gái."
Ngụy Ninh Hâm "..."
Ngụy Ninh Hâm vốn đang cà lơ phất phơ đứng đó, hút thuốc.
Nghe cậu nói xong hơi thở toàn thân đều thay đổi, cứ như thú hoang phát hiện nguy hiểm, ánh mắt lăng lăng nhìn thẳng Diêm Hàn.
Tự nhiên bị người này nhìn, Diêm Hàn không thể không chớp mắt, vô tội hỏi cậu ta "Làm sao vậy."

Ngụy Ninh Hâm vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cậu nửa ngày, cuối cùng táo bạo văng tục, hỏi Diêm Hàn "Cái gì mà cậu ta không thích tôi, cậu ta là đứa nào? Cậu đang nói ai vậy?"
"Cung Ngọc Tuyết đó."
Lúc này Diêm Hàn càng ngớ người, nhớ tới bạn học Cung kia từng vũ nhục tổn thương cậu ta như thế nào, Diêm Hàn cảm thấy nếu chuyện này xảy ra với mình cậu cũng nhịn không nổi, huống chi là Ngụy Ninh Hâm còn cục súc hơn mình, bình thường đã không biết phân phải trái.
Ăn cục khổ lớn như vậy, chắc lâu lắm mới tiêu tan được...
Mà anh bạn này còn là người sĩ diện, bị cậu với Lâm Kiến Lộc cậu ta bị người khác đùa bỡn tình cảm, không muốn ở lại trường nữa cũng bình thường.
Diêm Hàn nghĩ vậy đấy.
Nhưng không ngờ lần này cậu nghĩ sai rồi.
Ngụy Ninh Hâm lúc nãy đến lớp mười tìm cậu còn ra hình ra dáng, bây giờ lại không nén được cơn điên "Cậu ta là cục cớt, chẳng lẽ dẫm cục cớt thôi mà cũng phải chuyển trường à?"
Diêm Hàn "..."
Chờ đã, so sánh kiểu này...!Sao mà thô tục quá vậy...
Ngụy Ninh Hâm đang nóng máu đối diện với đôi mắt trong suốt, lại mơ màng không hiểu gì, trực tiếp lên cơn điên "Chưa thấy ai đầu đất như cậu đấy! Ông đây có đi cũng phải đi vì cậu, không liên quan gì tới cậu ta hết, có biết chưa!"
"...?"
"Cái tên Lâm Kiến Lộc kia...!Sao tôi lại để cậu ta nhanh chân chiếm trước chứ..." Ngụy Ninh Hâm hãy còn lẩm bẩm lầm bầm, cuối cùng lại nói "Ê Nhan Hàm, hay cậu làm bạn gái tôi đi."
"..." Diêm Hàn "Biến."
"Cậu làm bạn gái tôi đi, tôi không chuyển trường nữa."
Diêm Hàn xua tay với cậu ta "Đi thong thả không tiễn nha."
Nói xong liền không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Ngụy Ninh Hâm không thể không níu cậu lại "Cậu nóng vậy làm gì, trên đời sao lại có người như cậu nhỉ."
"...!Cậu đàng hoàng lại cho tôi."
"Tôi nói thật, hay là cậu hẹn hò với tôi đi, Lâm Kiến Lộc có cái gì tốt đâu, hai người có chung chủ đề để nói không?"
"Cậu ấy chỗ nào cũng tốt." Diêm Hàn "Mặt mũi đẹp trai, dáng người tốt, lại còn thông minh."

Vừa nói vừa dùng ánh mắt lia Ngụy Ninh Hâm từ trên xuống dưới, ý chính là —— Chỗ nào cũng hơn cậu cả.
Giây tiếp theo, Diêm Hàn không kiên nhẫn đẩy cái tay đang níu cậu của Ngụy Ninh Hâm ra.
Ngụy Ninh Hâm không để ý động tác của cậu, trông có vẻ quan tâm nội dung cậu nói hơn "Ý cậu là tôi vĩnh viễn kém hơn cậu ta?"
"Chậc." Diêm Hàn nói "Mỗi người là một cá thể riêng, ai cũng có điểm sáng, cậu cứ so với người ta làm gì?"
"Má nó, ai so với cậu ta." Điểm này Ngụy Ninh Hâm kiên quyết không nhận "Nếu ông đây so với cậu ta thật thì đã tìm cách cướp cậu đi rồi, còn lặng lẽ bỏ đi như thế này à?"
"Cậu kêu cái này là lặng lẽ bỏ đi hả?" Diêm Hàn có hơi bất đắc dĩ, trước khi đi còn cố ý tới báo cho cậu một tiếng, cái "lặng lẽ" này thật là thiếu lặng lẽ.
"Tôi tới tìm là muốn nói cho cậu biết, nếu có một ngày hai người chia tay, thì cậu cứ tới tìm tôi, hai ta thử một lần."
Diêm Hàn "..."
Thiệt là phụt phụt phụt, lần nữa cảm thấy không thể giao lưu với thành phần lậm yêu đương.
Chắc có lẽ tên này nghĩ cậu với Lâm Kiến Lộc chỉ là quen biết nhau sớm hơn, cho nên tình cảm cũng tốt hơn.

Căn bản không nghĩ tới ràng buộc giữa cậu với anh Đại Lâm sâu sắc cực kỳ, điểm này đại ca rất có niềm tin, cậu với Lâm Kiến Lộc không thể chia tay.
Bên kia Ngụy Ninh Hâm vẫn nói năng không thèm ngại "Cậu nhìn đi, tôi rõ ràng không có ý đấu đá với Lâm Kiến Lộc, tôi chỉ đứng phía sau lặng lẽ chờ cậu thôi, đây không phải là tình yêu đích thực à?"
Có lẽ bộ dáng hoa hoa công tử của hắn đã bén rễ quá sâu, nghe xong lời này vậy mà thấy hơi có lý, nhưng lời có lý đến đâu qua miệng cậu ta cũng biến chất hoàn toàn, làm người ta nghe xong lại cảm thấy cậu ta lại bắt đầu không đứng đắn.
Diêm Hàn không thèm khách sáo nữa, đưa câu chuyện đến hồi kết "Muốn tạm biệt thì tạm biệt đàng hoàng, muốn bị đánh thì cứ nói thẳng."
Lúc này cậu không có giơ nắm đấm, chỉ là giọng nói lộ ra tàn bạo cùng chấn nhiếp làm người ta không thể ngó lơ.
Ngay cả Ngụy Ninh Hâm cũng không thể không thu hồi động tác của mình, nhưng ngoài miệng lại không chịu cho qua "Cậu biết không? Tôi thích cậu hung hãn như vậy đấy."
"Nhưng sao tôi thấy cậu không giống kiểu thích tìm ngược nhỉ." Diêm Hàn nói.
"Ai tìm ngược?" Chưa nói hai câu đã cọc "Tôi chỉ thấy vô cùng tò mò, cảm thấy con người cậu rất thú vị, tôi lớn như vậy rồi lần đầu tiên gặp người thú vị như vậy đấy...!Mà cậu còn đẹp như vậy, cậu nói đi, tôi có thể không thích cậu được hay sao?"
"Cảm ơn đã thích, tôi cũng thích tôi lắm."

"..."
Ngụy Ninh Hâm lại bị cậu làm cho câm nín, lúc này nghẹn nửa buổi, mới hộc ra câu chửi tục.
Diêm Hàn cười hì hì với cậu ta "Hình như sân vận động giải tán rồi, không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé."
"...!Đậu xanh, cậu cũng vô tình quá đi, tới giờ phút này vẫn không chịu cho tôi số điện thoại à?"
"Có duyên gặp lại." Diêm Hàn xua xua tay, nói đi là đi thật.
Nếu là trước đây có lẽ cậu không ngại trao đổi số điện thoại đâu, dù sao cậu cùng Ngụy Ninh Hâm cũng có giao tình từng chơi bóng rổ với nhau, nhiều bạn nhiều đường mà.
Nhưng bây giờ...
Xuyên qua cánh cửa nhỏ đi vào sân vận động, quả nhiên bên trong đã giải tán, bắt đầu nghỉ trưa.
Mà trước cửa nhỏ, một bóng người cao gầy đứng ở đó, lẳng lặng mà chờ cậu.
Diêm Hàn đi thẳng về phía bóng người kia "Cậu đứng đây từ bao giờ đấy?"
"Vừa đến không lâu." Lâm Kiến Lộc nói "Đi ăn trưa?"
Bận rộn cả buổi sáng, giờ khắc này hắn vẫn mang đồng phục hợp quy tắc, eo lưng thẳng tắp đứng nơi đó, đĩnh bạc như cây tùng.
Diêm Hàn cũng không lập tức đồng ý, mà đem gương mặt tươi cười đối diện với hắn, lại hỏi "Tôi nói chuyện với Ngụy Ninh Hâm cậu nghe được bao nhiêu rồi?"
"..." Lâm Kiến Lộc tạm dừng một lát, vẫn thành thành thật thật mà trả lời "Bắt đầu nghe từ lúc cậu ta nói nếu có một ngày hai người chia tay, thì cậu cứ tới tìm tôi."
Diêm Hàn "..."
Này...!Anh Đại Lâm cậu có cần phải thật thà vậy không, tôi chỉ hỏi đại thôi mà!
Hơn nữa lúc nói chuyện với Ngụy Ninh Hâm cậu cũng không đàng hoàng được bao nhiêu, chỉ là quen tính cậu tới tôi đi, trên cơ bản đều nói chuyện theo hình thức chọc cười, nói xàm nói nhảm, chứ thật ra Diêm Hàn không nhớ rõ ràng mình đã nói cái gì, cũng không nhớ tỉ mỉ nội dung đối thoại với Ngụy Ninh Hâm.
Vậy nên...!Lâm Kiến Lộc nghe thấy cái gì rồi?
Sau khi trả lời câu hỏi của cậu Lâm Kiến Lộc không nói gì cả, bộ dáng rũ mắt trầm mặc của anh Đại Lâm có chút dọa người, bởi vì không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
Đặc biệt là khi hai phiến môi mỏng mím lại với nhau —— Mấy ngày nay Diêm Hàn phát hiện, mỗi khi Lâm Kiến Lộc tự hỏi đều sẽ làm động tác mím môi.
Mà trình độ mím môi còn thể hiện độ khó vấn đề hắn đang suy nghĩ.
Mím tới cỡ này...!Cảm giác có vẻ hơi nghiêm trọng?!
Nghĩ nghĩ, Diêm Hàn vẫn hỏi thẳng "Không lẽ cậu tưởng tôi với Ngụy Ninh Hâm có cái gì hả?"
"Ngụy Ninh Hâm thích cậu." Lâm Kiến Lộc nói.

Diêm Hàn "???"
Lúc này đại ca hơi ngu người.
Thật ra không cần biết người khác thấy như thế nào, thậm chí là chính Ngụy Ninh Hâm nói gì, cho đến tận bây giờ Diêm Hàn cũng không cho rằng đối phương thích mình.
Cậu ta đã từng xảy ra chuyện với Cung Ngọc Tuyết, cái này quá hồn khiên mộng nhiễu*, bây giờ không phải nói buông là buông được.

(Edit: *hồn khiên mộng nhiễu: việc làm cho người ta ngày đêm không yên.)
Đời trước tốt xấu gì cũng đã lăn lộn ngoài xã hội, tuy rằng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng loại hoa hoa công tử này Diêm Hàn đã gặp nhiều.
Kiểu người này khi thích một người sẽ rất mãnh liệt, nhưng nói không thích là không thích, bản chất của họ chính là thích những thứ mình không thể có được.
Bởi vì không có được mới đáng quý, cầm trong tay rồi lại không quý trọng nữa.
Nói Ngụy Ninh Hâm thích cậu, không bằng nói cậu ta thích sự thật mình sẽ không bao giờ thích cậu ta thì đúng hơn.
Cho nên đối phương nói cái gì Diêm Hàn cũng không để trong lòng.
Mà làm Diêm Hàm kinh ngạc nhất là Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay không hiểu tình cảm lại dùng giọng khẳng định mà nói câu này.
"Sao cậu thấy được?" Diêm Hàn thử hỏi.
Lâm Kiến Lộc tiếp tục mím môi nhìn cậu, thế mà hỏi ngược lại "Cậu ta thích ai không quan trọng, quan trọng là cậu có thích cậu ta không?"
"Này..."
Diêm Hàn ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ Lâm Kiến Lộc lại rối rắm vấn đề này đấy!
Nhớ lại khi xưa, cũng chính là trước khi tỏ tình với cậu, anh Đại Lâm từng hỏi câu tương tự.
Câu đó là gì ấy nhỉ...
À, cũng không phải hỏi, chỉ là cảm thấy thôi —— Nguyên văn câu nói của anh Đại Lâm là —— "Ngụy Ninh Hâm rất phù hợp với kiểu người cậu thích"...
Nhưng lúc ấy cậu lại sợ Lâm Kiến Lộc biết mình là gay, bèn chuyển đề tài đi, chỉ nói với thân phận của mình bây giờ, không thể nói thích với bất kỳ ai.
Sau đó Lâm Kiến Lộc tỏ tình với cậu, toàn thân cậu choáng váng, nào còn nghĩ đến chuyện Ngụy Ninh Hâm nữa chứ...
Sau đó đáp ứng hẹn hò với Lâm Kiến Lộc, vấn đề Ngụy Ninh Hâm dứt khoát bị cậu ném ra sau đầu, không nhắc tới nữa, chẳng lẽ...!Từ đó đến giờ, anh Đại Lâm vẫn còn ghen à?!
Mà hình như trước nay cậu chưa từng nói rõ, cậu không có chút cảm giác nào với Ngụy Ninh Hâm?!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK