Sau khi cầm bộ đồ trong tay, Diêm Hàn mới phát hiện nó cũng không có nát như cậu nghĩ.
—— Váy tuy rằng ngắn, nhưng cũng không đơn thuần chỉ là váy, là loại thiết kế ngoài váy trong quần, nghiêm khắc mà nói thì giống cái quần xà lỏn hơn.
Nhưng như vậy cũng không cứu vớt được tâm hồn sắp chết tươi của đại ca!
Thế nhưng lúc này nói cũng không được gì.
Nhà trường mở cuộc thi bóng rổ, mong muốn ban đầu chỉ đơn giản là tăng tình hữu nghị giữa bạn học cùng lớp vói nhau, nhưng mà vì nhân số điều động khá tích cực, thực lực trung bình của các lớp cách xa nhau, để cho lớp không am hiểu thể thao chút công bằng, đội cổ động phải cập nhật điểm cho lớp mỗi ngày
Điểm của lớp không chỉ móc nối với tiền thưởng của giáo viên chủ nhiệm, mà còn đề cập tới vấn đề vinh dự, những lớp đạt được hạng cao cuối kỳ còn được phát thưởng, tóm lại là mỗi lớp đều phải cạnh tranh để giành lấy vinh quang.
Đối với chuyện thành lập đội cổ động, bởi vì lớp không có ai giỏi ca múa, cũng không có bạn học nào thích nhảy thích hát, chỉnh thể của mọi người đều vô cùng sơ sài, cho nên kế hoạch ban đầu của hai lớp trưởng chỉ là không cầu tốt nhất chỉ cầu tốt hơn, không cầu thêm rất nhiều điểm, nhưng ít ra vụ này cũng không được bị trừ điểm.
Tiền đề không trừ điểm chính là gom đủ sáu người lên sân khấu.
Thời gian đã không còn nhiều lắm, dáng người tốt của lớp bọn họ hầu như đều có trong đội cả, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không chọn được ai khác.
Mà bộ đồ tặng kèm kia số khá nhỏ, đương nhiên loại quần áo giá rẻ thế này cũng không có cách chia số đo, chỉ có dáng người rất gầy, đùi cũng rất nhỏ mới có thể mang được.
Quan trọng hơn nữa là, bạn học này bây giờ phải mang giày thể thao trắng.
......
Diêm Hàn cúi đầu nhìn giày thể thao mình mang trên chân, trong lòng đột nhiên hơi hơi đau đớn, hoài nghi liệu có phải ông trời chơi cậu không.
Lúc này quần áo cũng đã đặt trong tay cậu, Diêm Hàn không biết phải từ chối làm sao, bộ dáng ôm đồng phục trông có chút ngốc.
Nhưng dưới ánh mắt tha thiết và "di nguyện" cuối cùng của Phương Vũ Phỉ, Diêm Hàn chỉ có thể thỏa hiệp.
Dù sao thì lúc tập luyện, lớp trưởng cảm thấy cậu phải chuẩn bị cho trận đấu của các học bá, nên không miễn cưỡng cậu ra sân.
Nhưng bây giờ lớp có chuyện, cậu cũng không thể ngồi xem mặc kệ.
Trùng hợp lúc này Lý Hồng Khinh cùng một giáo viên y tế khác chạy tới, xem xét tình huống của Phương Vũ Phỉ —— Nhà trưởng tổ chức đấu bóng rổ cũng sợ có người bị thương, trong quá trình thi đấu bọn họ cũng phải theo sát.
Diêm Hàn liền ôm quần áo của mình, cũng không cho người khác theo cùng, nhanh như chớp phi tới nhà vệ sinh hẻo lánh nhất sân vận động, vào phòng hóa trang thay quần áo.
Cởi đồng phục còn mang chưa nóng ra, Diêm Hàn đứng trước gương mang bộ đồ cổ động viên lên người.
...!Bộ đồ này thật sự rất nhỏ, mang vào xong vạt áo cũng chỉ dài tới rốn cậu, vừa ưỡn ngực là lộ rốn.
Hơn nữa quần cũng rất ngắn, làn váy dùng để trang trí cũng chỉ che được nửa đùi của cậu, dư lại một đoạn đùi cùng phần cẳng chân dưới đầu gối, thẳng tắp xuất hiện trước mặt gương, sau đó Diêm Hàn nhìn thế nào cũng thấy sai sai.
...!Váy quá ngắn, làm chân cậu trông có vẻ quá dài! Tuy đẹp thì đẹp thật, nhưng cái thứ này lộ nhiều như vậy...!Học sinh cao trung có mang được không đây?!
[Bên kia còn vớ ống mà anh, mang vào thử xem.] Tiểu Ngũ mở miệng nhắc nhở trong đầu.
"À đúng đúng." Diêm Hàn nghe vậy liền cởi vớ mình đang mang ra, tròng lên đôi vớ màu trắng có hai sọc ngang màu xanh lá.
Không biết có phải do giá quá rẻ hay không, vớ không có tí co dãn nào, cũng không đủ dài, chỉ miễn cưỡng che được đầu gối, trông vẫn kỳ như cũ.
Nhưng ít ra chỗ lộ thịt không nhiều như vậy nữa, chỉ có một khoảng giữa váy và vớ, cái này Diêm Hàn có thể nhịn được.
Mang giày lại cẩn thận, lại nhìn quanh phòng thay quần áo, nếu sớm biết cuối cùng mình cũng phải gia nhập đội cổ động, cậu càng có xu hướng muốn mang quần áo trong phòng hóa trang hơn.
Ít ra còn kiếm được giá trị kinh diễm!
Bây giờ đến "đồ lộ thịt" cũng mang, váy ngắn cũng mang, mà chút xíu điểm cũng không có.
...!Quá đáng ghê á!
Phòng hóa trang không phải không có áo váy thế này, nhưng kiểu dáng cùng chất lượng hoàn toàn không cùng cấp bậc, sẽ khiến người ta liếc mắt một cái là phát hiện ngay chỗ không giống, đến lúc đó cậu cũng không có cách giải thích quần áo này đến từ đâu, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Diêm Hàn ôm hận dịch chuyển ra khỏi phòng thay đồ, vừa trở lại hành lang kia, liền thấy bóng Tần Tư Du vội vàng chạy tới.
"Anh Nhan nhanh lên, năm hai bên kia sắp đánh xong rồi, tới chúng ta...!Tới, chúng ta...!lên sân khấu..."
Tần Tư Du từ xa chạy tới, lúc nhìn thấy rõ thân ảnh của cậu thì đột nhiên khựng lại, vất vả lắm mới kéo thẳng đầu lưỡi lại, nói ra một câu hoàn chỉnh.
"..." Diêm Hàn sống không còn gì luyến tiếc mà gãi gãi đầu, cậu cũng không chú ý đến biểu tình khiếp sợ của Tần Tư Du, chỉ lo lắng mà nói "Nhanh như vậy đã đến phiên chúng ta rồi? Tôi không cần phải tập trước với mọi người một lần sao?"
"Không, không cần..." Tần Tư Du nuốt nước miếng một cái, miễn cưỡng nói "Động tác của chúng mình rất đơn giản, lại còn dùng bông tua màu sắc rực rỡ, lúc lên sân khấu nhớ kỹ trình tự đong đưa cánh tay là được rồi, trình tự là trên dưới trái phải khép khép mở mở..."
Diêm Hàn "..."
Sao nghe nhỏ tự thuật cứ có cảm giác ngu ngốc thế nào ấy nhỉ.
Tần Tư Du "Rồi lặp lại miết, tới kết thúc luôn."
"..."
Thêm một lần, đại ca thấy hối hận.
Thế nhưng ngẩn người xong, Tần Tư Du nhớ ra mình tới đây để tìm người, lập tức khôi phục bộ dáng thường ngày, lúc này trực tiếp túm cậu chạy tới hậu trường thông với sân bóng.
Cửa hậu trường, đội cổ động lớp bọn họ, các cầu thủ, còn có Phương Vũ Phỉ bị thương cùng một vài bạn học "căng bãi" nhón chân mong chờ, chỉ chờ Diêm Hàn thay quần áo xong, đội cổ động lên sân khấu.
"Ấy, tới rồi!"
Chờ bóng hai người Diêm Hàn cùng Tần Tư Du xuất hiện, không biết là ai mở miệng trước, mà phản ứng sau đó của mọi người cũng khá là đồng điệu, không trợn tròn mắt thì cũng há miệng to như quả trứng, tóm lại chính là truyền cho bên ngoài một tính hiệu —— Bọn họ bây giờ rất là khiếp sợ.
Hình ảnh phía đối diện cứ như bị đứng lại, tình cảnh này nếu là trước kia, có khi đại ca còn biết khó xử.
Nhưng bây giờ...
Diêm Hàn đĩnh đạc xuất hiện trước mặt đám đồng bọn, nhìn bạn học nữ cầm hai bộ bông tua nhiều màu đang ngu người, hỏi mấy nhỏ "Cái này phải múa thế nào đây?"
"Thì, thì, thì vầy..."
Nhóm cổ động viên nháy mắt không còn gì để nói, đầy đầu mấy nhỏ bây giờ chỉ có: Có anh Nhan vào đội của mình, nào chỉ có không trừ điểm là được, này chắc chắn phải được cộng điểm! Ít nhất phải hạ gục được đội cổ động lớp ba!
Qua vài giây, nữ sinh đứng đối diện với Diêm Hàn khó khăn hoàn hồn, không biết vì sao mình lại bị một người cùng giới làm cho hết hồn, nhưng nhỏ vẫn nhịn không được mà nói "Trời má Nhan Hàm, cậu mang cái này sexy thật đấy!"
"Cái gì cái gì?" Diêm Hàn mê man chớp mắt, cái từ tiếng Anh kia hình như cậu chưa học thì phải, một chốc cũng không nhớ được là nghĩa gì.
"Sexy! Gợi cảm!" Mấy nữ sinh hiển nhiên còn phấn khích hơn cả mấy nam sinh trong đội bóng rổ, mồm năm miệng mười mà nói tiếp "Không hổ là anh Nhan! Chân dài, chân dài mang vớ mới có ngon, gợi cảm quá đi!"
Diêm Hàn "Gì ngon cơ?"
Diêm Hàn trừng mắt chết lặng, cậu không chỉ là thằng cục tính, mà còn là thằng chỉ thích cơ thể phái nam.
Là một gay thiếu tiêu chuẩn, cho nên nếu nói về thẩm mỹ, trình độ thậm chí còn không bằng trai thẳng, cách ăn mặc của con gái cậu thật sự dốt đặc cán mai.
Vốn còn cho rằng mang vớ ống để che bớt da thịt, nhưng bây giờ xem ra, hình như...!Cũng không đơn thuần như cậu nghĩ?!
Từ trong bảy bảy tám tám tiếng khen, Diêm Hàn mới hiểu được sơ sơ: Hình như mang vớ ống gợi cảm hơn để chân bình thường.
"..."
Tiền đề là người mang phải trắng, phải đẹp, phải có chân dài.
"..."
Có nhiều cách nói vậy sao?!
Trong cơn chết lặng của Diêm Hàn, trên sân bóng đã bắt đầu thúc giục đội cổ động viên lên sân khấu.
Tần Tư Du chạy nhanh vỗ tay, kéo lực lực chú ý của mọi người, chỉ cho Diêm Hàn vị trí của cậu trong đội hình, rồi lại trình bày một loạt động tác bọn họ cần làm.
"Trên dưới trái phải khép khép mở mở đúng không, tôi nhớ rồi." Diêm Hàn nói.
Vóc người cậu cao, bị xếp ở hàng hai, dù không nhớ được cũng có thể xem động tác của nữ sinh đằng trước, hẳn sẽ không đến mức theo không kịp...! Nhỉ?
Chuyện đội cổ động viên bị đánh sau cánh gà làm cho Phương Vũ Phỉ bị thương lớp trưởng cũng đã báo cho giáo viên, bên nhà trường cũng đã biết, nhưng vì chuyện vẫn còn trong giai đoạn điều tra nên hoạt động vẫn tiếp tục như bình thường.
Năm hai thi đấu xong, nghỉ ngơi giữa trận sẽ để hai đội cổ động năm nhất biểu diễn một đoạn nhảy múa để sinh động bầu không khí.
Lớp mười bốn vốn phải lên biểu diễn trước, nhưng vì Phương Vũ Phỉ bị thương cùng Diêm Hàn đi thay quần áo làm mất một chút thời gian, cho nên nhà trường để đội cổ động lớp ba lên trước.
Lúc này lớp ba đã biểu diễn xong, giáo viên thể dục làm MC đã thúc giục bọn họ lên sân khấu, Diêm Hàn cùng mấy bạn học nữ xếp đội hình, sau khi cầm bông tua rực rỡ màu sắc vào tay liền chạy chậm tới vị trí đối diện hàng ghế chủ tịch.
......
Có vài người chỉ cần xuất hiện tự nhiên sẽ trở thành sự tồn tại hút mắt nhất.
Mà có vài người không chỉ hút mắt, chỉ cần người nọ xuất hiện đã khiến người ta nháy mắt nghĩ đến thân phận của người đó.
—— Lớp mười bốn, không, cả trường này ngoại trừ người tên Nham Hàm ra, còn có nữ sinh nào có dung mạo hay dáng người như thế này không?!
Thấy đội cổ động, những người ngồi ở hàng đầu không khỏi hít khí lạnh, mà cao trung Lộc Trạch quanh năm suốt tháng chỉ có mấy hạng mục hoạt động như vậy, rất nhiều người đã chuẩn bị kính viễn vọng để xem thi đấu, thế cho nên nhiều bạn học ngồi hàng đằng sau cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu.
Rất nhanh, nhạc nền vang lên, lúc mọi người chưa kịp cảm thán, nhóm cổ động viên dưới đài đã nhốn nháo hẳn lên.
Giây tiếp theo giữa sân phát ra tiếng nghị luận nhiệt liệt nhất hôm nay!
Có người đơn thuần là khen ngợi Diêm Hàn, có người khó hiểu vì sao cậu đã mặc đồng phục đánh bóng vào rồi, cuối cùng lại làm cổ động viên, còn có người nghe tin ban nãy đám con gái lớp ba với lớp mười bốn xung đột ngoài hành lang, đang miêu tả sinh động như thật, cũng thuận tiện khen tình cảnh "bi tráng" bạn học Nhan Hàm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, dứt khoát kiên quyết thay trang phục cổ động viên ra múa thay bạn học bị thương.
"Mấy đứa con gái lớp ba có mặt mũi cười nhan sắc đội cổ động lớp mười bốn chắc, lớp mấy nhỏ một người giữ trận cũng không có, lớp mười bốn có cả giáo hoa lẫn giáo thảo đấy!"
"Chắc là lúc trước nghe nói Nhan Hàm không tham gia đội cổ động nên tưởng mình thắng được, rồi đi nổ, tôi nói mà, không ngu thì đâu có chết, giờ thì hay rồi, thua sướng luôn!"
"Người ta là dự bị hay cổ động viên thì liên quan gì đến bọn họ nhỉ, làm tốt việc của mình không phải xong rồi à."
Không để ý người giữa sân đánh giá thế nào, nhưng đội cổ động viên lớp mười bốn không cần nghĩ cùng biết mấy nhỏ đã trở thành tiêu điểm lóa mắt nhất hôm nay.
Mấy tiết mục múa may này đã bị rất nhiều bạn học xem chán, bởi vì các lớp đều kẻ tám lạng người nửa cân không có gì mới mẻ, trừ phi có điểm nổi bật hẳn lên.
Mà tiết mục của mấy nhỏ lại có điểm nổi bật ấy.
Cho nên lúc này một đám mấy nhỏ không nhịn được mà ngẩng đầu ưỡn ngực, không nhịn được mà muốn khoe ra một mặt đẹp nhất cho mọi người xem.
Thế nhưng từ trước đến nay không có hứng thú hay nhận thức gì về việc được chú ý, Diêm Hàn cũng không ý thức được mọi người trên khán đài sôi trào vì mình.
Ngoại trừ động tác tay cố định thì còn một vài động tác chân, cần phải di chuyển xung quanh, cho nên âm nhạc vừa vang lên, đại ca bắt đầu cố gắng hết sức làm theo rồi ghi nhớ động tác của bạn nữ đứng đằng trước.
Cảm giác này không khác lúc chơi máy nhảy lắm.
Diêm Hàn vốn sợ mình theo không kịp, cường ngạnh ép ra một thân đầy mồ hôi, bây giờ lại nghĩ thế đấy.
Thế nhưng sau đó cậu quen dần, lại cảm thấy mấy động tác đó thật sự rất đơn giản, phối hợp với động tác chân trông cũng không ngu ngốc như vậy, ít nhất Diêm Hàn nhìn bóng lưng bạn nữ phía trước là như vậy.
Trên khán đài, không nói đến bạn học lớp ba vì chuyện cổ động viên lớp mình đánh nhau với lớp người ta mà cảm thấy ngại, đến Cung Ngọc Tuyết vốn chỉ đến xem thi đấu, nghe tiếng khen cùng tiếng thảo luận không dứt bên tai cũng không khỏi siết chặt tay.
Ca khúc nhảy được một nửa nhỏ đã nhịn không được mà đứng lên, vòng ra phía sau khán đài, đi về phía hành lang mà nhóm cổ động viên dùng để tập luyện lúc nãy.
Nơi đó, vài người trong đội cổ động lớp ba còn đang thấp thỏm sợ hãi vì mình vừa đẩy người ta xuống cầu thang, lúc này thấy Cung Ngọc Tuyết tới, nam sinh ẻo lả kia thở phào nhẹ nhõm, tha thiết kêu một tiếng "Chị Tuyết...".
Danh Sách Chương: