Mục lục
Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Hả??"
Lý Hồng Khinh vừa nãy đang nói chuyện với bartender, được bartender nhắc nhở bên kia có soái ca tới còn định tự mình đi qua nhìn, không ngờ bị Diêm Hàn tát cho một cái quay về.
Vừa nghe nói Lâm Kiến Lộc tới, trong nháy mắt còn nghi ngờ mình nghe lầm, sau đó thì ngu người luôn.
Còn Diêm Hàn, hiện tại cậu chỉ dám đưa lưng về phía lâm Kiến Lộc, đến ngẩng đầu cũng không dám ngẩng lên, miễn bàn tới việc quay đầu lại nhìn xem tình hình nó như thế nào.
Thẳng đến khi bên tai toàn là tiếng cảm thán bình luận "anh công chất lượng cao", "chời má ở đây mà có anh công ngon nghẻ quá ta", Diêm Hàn mới đột nhiên ý thức được —— đúng nha, hơn nửa đêm, Lâm Kiến Lộc tới gay bar làm gì?
Cái suy nghĩ này giống như bị nhốt giữa biển người nhảy nhót dưới ánh đèn vậy đó, nháy mắt đầu óc Diêm Hàn tỉnh táo lại.
—— Đúng đúng đúng là cái suy nghĩ này, so với Lâm Kiến Lộc, thân phận bây giờ của mình là nữ sinh nha, con gái đến gay bar chơi với bạn, lấy chút kiến thức là chuyện vô cùng bình thường, điểm này nhìn mấy cô gái xung quanh đây là biết rồi đấy thôi.
Nhưng Lâm Kiến Lộc là con trai!
Đêm hôm hắn tách khỏi bọn Ôn Giác Vinh rồi chạy tới đây...!Chẳng lẽ hắn là gay?!
...!Mặc kệ hắn là cái gì, tóm lại mình không phải là đứa phải cảm thấy xấu hổ!
Suy nghĩ cẩn thận, eo Diêm Hàn cũng thẳng lại, cái tay dùng để che mặt Lý Hồng Khinh cũng buông xuống.
Ngược lại là Lý Hồng Khinh cứ y như con chim nhỏ, vùi đầu trốn, cảm giác được Diêm Hàn buông tay, anh ta còn max hoang mang lo sợ hỏi "Cậu ta tránh ra chưa? Nguy cơ giải trừ? Cậu nhận sai người?"
Diêm Hàn có chút cạn lời "Anh là giáo viên, cậu ta là học sinh, tới chỗ này bị anh bắt gặp cậu ta mới là người phải trốn chứ, không phải sợ."
Lý Hồng Khinh "Đúng đúng đúng ha, đúng là cái lý này...!Nhưng mà không đúng, má nó chớ bây giờ anh mang đồ nữ!"
Nếu như bị nhận ra thì xấu hổ lắm!
Huống chi gặp học sinh của mình ở hộp đêm, hình như cũng không hay lắm, tuy rằng chỉ là giáo viên y tế, nghiêm khắc mà nói cũng không tính là giáo viên, nhưng ở trường Lý Hồng Khinh quen thói giả vờ đến nhân mô cẩu dạng.
Còn có một cái nguyên nhân thâm sâu nữa chính là...!Lâm Kiến Lộc không có giống mấy học sinh khác!

Diêm hàn cuối cùng cũng nhớ vì sao phản ứng đầu tiên của mình lại là không cho Lý Hồng Khinh quay đầu lại.
Cậu hơi nhíu mày, nhìn anh ta từ trên xuống dưới một vòng "Anh mang váy tới đây hả?"
"Đương nhiên không rồi, đêm hôm người ta không có bạn bè đi chung, mang đẹp quá lỡ trên đường về nhà bị bắt cóc theo dõi biết làm sao...!Túi của anh để ở lầu hai."
"Vậy anh đi thay đồ đi." Diêm Hàn khôi phục bình tĩnh mà nói.
"Bây giờ á?...!Được, bây giờ anh đi ngay!"
Bị Diêm Hàn dùng ánh mắt thế còn chờ tới khi nào nhìn, Lý Hồng Khinh nháy mắt héo hon.
Cũng may cầu thang đi lên lầu hai nằm ở sau quầy bar, anh ta vẫn duy trì hướng cũ, trực tiếp bước qua lên lầu là được.
Anh bartender cường 1 kia hình như không hiểu hai người bọn họ đang làm cái gì, lúc kinh lúc rống, còn tiến tới ý đồ tiếp cận Diêm Hàn "Các em quen mấy cậu trai vừa mới vào à? Trông đẹp trai lắm đấy."
Đáng tiếc lúc này tâm tư Diêm Hàn không đặt ở đây, dù có là cường 1 cũng không phản ứng người ta, chỉ tùy tiện có lệ đáp hai câu.
Bên kia, Lâm Kiến Lộc một đường đi tới ghế dài, mặt lạnh mà ngồi xuống, quanh thân cứ như chứa khí lạnh, lạnh như một tòa băng sơn.
Mà lần đầu tiên tới những nơi như thế này, Tô Lâm Bồi cũng bị dọa tới choáng váng —— chỉ thấy rất nhiều người trông giống nữ trang đại lão mặc váy, trang điểm quỷ dị, nhưng cũng có người không biết là nam hay nữ như châu chấu bu sang bên này.
Cũng may bọn họ đều bị khí tràng của lão đại làm cho khiếp hồn, dọa trở về không dám tới gần nữa.
Trước nay không tiếp xúc với gay, không biết chuyện một công khó câu đã khiến bao nhiêu người nghẹn điên, Tô Lâm Bồi hoàn toàn rơi vào mê mang.
Lão đại nhà cậu ta đẹp trai, nhưng có đến mức như vậy không?
Lâm Kiến Lộc không nói lời nào, tầm mắt dừng ở một điểm xa xa, nhưng Tô Lâm Bồi nhìn qua, dưới ánh đèn lóa mắt ngoại trừ da thịt trắng bóng vặn vẹo thì không thấy được tên tuổi gì, nên cũng không hiểu nguyên nhân.
May mắn rất nhanh đã có nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, hỏi bọn họ muốn uống gì.
"Nước trái cây." Lâm Kiến Lộc nói.
"Tôi muốn nước ép táo cà rốt." Có kinh nghiệm đi quán bar lần trước, Tô Lâm Bồi lúc này thành thạo hơn nhiều, chỉ chỉ Lâm Kiến Lộc, thay hắn nói "Cậu ấy giống tôi là được."

"Vâng." Nhân viên phục vụ lưu luyến nhìn Lâm Kiến Lộc một cái rồi mới rời đi, chỗ ghế dài lần nữa trở nên trống rỗng, lúc này đột nhiên có một người ăn mặc lộ liễu, váy bao mông...!đi tới đây, không chút khách khí ngồi bên người Lâm Kiến Lộc, hỏi hắn "Anh đẹp trai, anh là gay à?"
...!Vừa mở miệng chính là giọng nam tục tằng, người này kỳ thật cũng coi như tinh xảo, đặc biệt là dáng người quá mức gầy, mang loại váy này trông cũng có vẻ thon thả, trông cũng giống mỹ nữ.
Thế nhưng giọng nói thật sự rất làm người ta muốn quỳ, làm Tô Lâm Bồi sợ tới mức thân thể nho nhỏ cũng run lên.
Thế nhưng không chỉ cậu ta không được tự nhiên, người đàn ông mặc váy mang tóc giả kia cũng không được tự nhiên nốt.
Trời biết anh ta ngồi đây áp lực tới chừng nào!
Anh ta cũng coi như là tay câu trai già đời trong hộp đêm, thật vất vả mới thấy được người có khí tràng mạnh mẽ như vậy, còn là anh đẹp trai, vừa nhìn là biết cường 1, đương nhiên anh ta không muốn bỏ lỡ.
Nhưng anh đẹp trai làm người ta thấy lạnh quá.
Vừa nãy là t*ng trùng thượng não mới có dũng khí, nhưng từ khi ngồi ở đây, anh ta chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, da gà nổi hết cả lên, không dám nhích gần anh đẹp trai kia thêm chút nào nữa!
Nếu không phải đánh cược với đám chị em, anh ta hận không thể rời đi ngay bây giờ!
Lâm Kiến Lộc không nói gì.
Tô Lâm Bồi trừng lớn mắt nhìn tới nhìn lui hai người, không dám nói gì.
Người đàn ông kia tự cảm thấy không vui, lẩm bẩm một câu "Xía, tới hộp đêm đứng đắn nghiêm túc thế làm gì." Rồi đi luôn, xem như anh ta tự tìm được cho mình cái bậc thang.
Kỳ thật Tô Lâm Bồi cũng có câu hỏi y chang.
Vừa nãy lúc mọi người tách ra, cậu ta vốn là muốn tiện đường về chung với Lâm Kiến Lộc, không ngờ lão đại bọn nọ nói còn có chuyện phải đi trước.
Làm đàn em đã bị lão đại dùng năng lực thuần phục, Tô Lầm Bồi quyết tâm đi theo lão đại lăn lộn từ lâu, lần này đương nhiên không muốn buông tha cơ hội để "từng trải", ngang ngược mà đi theo.
Nhưng cậu ta không ngờ tới chỗ này...!Có hơi đặc biệt.


Tô Lâm Bồi không có ý kiến gì với gay, nhưng từng nghe đủ loại tin đồn về gay bar, làm cậu ta theo bản năng mà cảm thấy nơi đây toàn là hổ sói.
Lạm giao, hỗn loạn, không hạn chế tuổi tác giới tính, giống như người sói biên thân đêm trăng tròn vậy, cậu ta nghe nói người mọi ngày vô cùng bình thường mà tới đây sẽ lộ ra bản tính...!Đối với hộp đêm thế này, đứa nhỏ Tô Lâm Bồi vẫn sẽ kháng cự theo bản năng.
Mà vừa vào cửa đã có một đám người xông tới, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu ta...!Không, hẳn là hận không thể ăn tươi nuốt sống lão đại của cậu ta mới đúng, Tô Lâm Bồi bị dọa sợ rồi.
...!May mắn khí tràng của lão đại vẫn còn hold được.
Thế nhưng từ khi đi vào đây, tâm tình lão đại không được tốt lắm thì phải...!Tuy rằng người đàn ông vừa rồi trang điểm đến vô cùng thiếu đánh, vừa tới liền hỏi người ta có phải gay không cũng rất không lễ phép, nhưng dựa theo hàm dưỡng thường ngày của lão đại, sẽ không mặt lạnh không nói gì còn không để ý tới người ta như thế.
Tô Lâm Bồi cũng không biết đây là cảm giác gì, chỉ là thấy Lâm Kiến Lộc có chút...!khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Vậy nên, là công việc gì mà phải chạy tới quán bar để nói?!
Vấn đề này Tô Lâm Bồi rất tò mò.
Chẳng qua tò mò của cậu ta còn chưa có đáp án, lão đại đã đột nhiên đứng lên khỏi vị trí, cùng lúc đó một phía khác của quán bar truyền đến tiếng rối loạn, âm nhạc bên trong quán bar cũng không có dừng lại, nhưng Tô Lâm Bồi nghe thấy có tiếng đồ đạc đập vào nhau, còn nghe có người kêu "Có người đánh nhau!"
Cậu ta quay đầu lại, chỉ thấy vị trí quầy bar loạn thành một cục, rồi thấy Lâm Kiến Lộc bước chân ra, đi qua phía bên kia.
"...!Lão đại?"
......
Diêm Hàn ngồi bên cạnh quầy bar, một hơi uống xong ly nước trái cây của mình, đang định tranh thủ lúc Lý Hồng Khinh đi thay quần áo cũng đổi quần áo của mình về, không ngờ chưa kịp đứng dậy, đã thấy vài người hấp tấp đi đến trước quầy bar, trong miệng hùng hùng hổ hổ, trong số đó có một người hỏi "Người đâu?"
"Xem camera chắc là đi lên lầu hai."
"Tên tiện nhân kia dám câu dẫn cả đàn ông của chị Mầm! Chẳng lẽ biết chúng ta tới nên chạy rồi? Đi! Chúng ta đi lên..."
"Lầu hai là chỗ tư nhân của ông chủ, chúng ta đi lên không thích hợp lắm."
"...!Má, chẳng lẽ giờ lại để nó chạy?"
"Chúng ta đứng đây chờ, thằng nhóc kia lát nữa nhất định phải đi xuống, nó cũng không mọc cánh bay đi được."
Mấy người trang điểm đến hoa hòe lòe loẹt, không mặc quần da lộ bẹn đùi thì chính là quần áo da báo, nước hoa trên người cách gần chút đã có thể ngửi thấy, mặc dù dưới bầu không khí của quán bar cũng giấu không được.
Tuy rằng nói thì có chút tàn nhẫn, nhưng lời nói cử chỉ của mấy người này có chút xấu hổ, nũng nịu ẻo lả, thậm chí còn giả vờ.

Nhưng không cần biết như thế nào đều có thể nhìn ra —— mấy người này đều là đàn ông.
Hai trong số bọn họ dứt khoát canh ở cửa thang lầu, những người khác vây quanh quầy bar tiếp tục mắng.
Thế nhưng từ khi vào quầy bar, những người này đều chú ý đến Diêm Hàn, trong đó có một người mang quần áo phong cách Gothic, trang điểm cũng xem là yêu diễm nhẫn, thậm chí lúc chợt nhìn thấy cậu còn sửng sốt một chút, ngay sau đó lỗ mũi hướng lên trời hừ một tiếng, cố ý biểu hiện ra vẻ không để Diêm Hàn vào mắt.
Diêm Hàn cũng không đi vào trong, ánh mắt như vậy đêm nay cậu gặp không ít, tùy tiện mà thu hoạch giá trị kinh diễm từ chỗ đối phương, còn chuyện khác đại ca không để bụng.
Cậu cũng không rảnh lo mấy người này, quán bar phát sinh tình huống cọ xát rất bình thường, dù đây là gay bar cũng không ngoại lệ.
Đứng lên muốn đi về phía nhà vệ sinh, trùng hợp Lý Hồng Khinh vừa thay quần áo xong cộp cộp cộp mà chạy từ trên lầu xuống, ánh mắt đầu tiên anh ta nhìn thấy Diêm Hàn, liền kêu quan quác "Sao rồi, cậu ta có phát hiện cậu không..."
Nhưng vừa chạy được một nửa, bước chân Lý Hồng Khinh đột nhiên dừng lại, ngay lúc này hai người đàn ông canh ở cửa thang lầu đứng thẳng lên "...!Chị Mầm, nó xuống rồi!"
Người đàn ông vẽ mắt Gothic cũng nghe thấy giọng Lý Hồng Khinh, bọn họ động tác cực nhanh, lập tức vây kín mít thang lầu.
Lý Hồng Khinh hiển nhiên không nghĩ tới dưới thang lầu không chỉ có mình Diêm Hàn đợi anh ta, phút chốc trợn tròn mắt, thân mình cứng đờ bất động.
Mà thấy một màn này, Diêm Hàn thầm "đậu má" trong lòng một cái.
Cậu biết những người đó tới để đánh người.
Nhưng cậu trăm triệu không ngờ người trung thực như Lý Hồng Khinh lại là người bị đánh!
"Má nó, tiện nhân, lúc này bị tao bắt được rồi chứ gì!" Người đàn ông vẽ mắt Gothic thấy Lý Hồng Khinh đứng một mình ở bậc thang, không cần người chỉ huy, nhấc chân muốn xông lên đẩy anh ta xuống.
Lý Hồng Khinh...!vạn vạn không dự đoán được chuyện đã qua lâu như vậy, vốn tưởng rằng sóng êm biển lặng, nào ngờ đám người này còn chưa buông tha cho anh.
Ngày thường anh múa mép khua môi còn được, chứ đánh nhau thật anh ta nào nổi, vốn đã bị cảnh tượng thình lình dọa cho choáng váng, lúc này đến chạy cũng quên, chỉ biết ngơ ngốc mà đứng đó, theo bản năng mà bảo vệ mặt mình.
Chẳng qua buồn mất nửa ngày, đau đớn thể xác trong dự đoán cũng không có phát sinh.
Anh cảm thấy không thích hợp, lúc này vừa lúc thang lầu rung động, anh theo bản năng mà ngẩng đầu, chỉ thấy căn bản không có ai vọt lên đây cả!
—— Hai người muốn chạy lên bắt anh không biết vì sao mà, đều bị Diêm Hàn đem xuống dưới thang lầu rồi.
Thứ anh có thể thấy, chỉ có bóng lưng khí phách, làn váy nhẹ nhàng đong đưa, phần phật sinh động của đối phương..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK