Nhưng trên thực tế, thời gian bên nhau vui sướng này chỉ e không kéo dài được lâu.
Nguyên Dục Tuyết cần phải kịp thời theo dõi tình huống bên ngoài --- Để tránh không biết lúc nào đồng đội của cậu sẽ đánh ra kết cục BE.
Nhưng bị nhốt trong không gian khép kín tuyệt đối này, việc có thể làm thật sự quá ít. Cho dù là Nguyên Dục Tuyết cũng không định lãng phí năng lượng vào các thí nghiệm vô dụng.
Có lẽ cậu có thể đợi cho tới khi sức mạnh không gian này suy yếu, sẽ dễ tìm được sơ hở điểm yếu để đột phá hơn. Nhưng hiện giờ, không gian đang ở thời kì đỉnh cao mạnh nhất, làm gì cũng có vẻ phí công sức.
Thế là Nguyên Dục Tuyết tạm thời vứt bỏ điểm này, bắt đầu cân nhắc một vấn đề khác quan trọng hơn.
Liên quan tới nhiệm vụ của cậu.
Nguyên Dục Tuyết không hiểu nhân tình thế sự, nhưng có tin tức do Tiểu La tiết lộ, cậu đã chú ý tới một vấn đề có thể rất vô nghĩa.
Tại sao trong phần miêu tả bối cảnh của phó bản này, lại có một đoạn liên quan tới việc chủ nhà mới phải gấp gáp bán biệt thự đi?
Nếu là nhà ma bình thường, ai xui xẻo mua phải muốn trao tay bán gấp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng thông qua Tiểu La có thể thấy, căn biệt thự này với loại người như họ, không những không phải nguyền rủa đáng sợ, mà còn là nơi ngăn cản họ dị hóa, nơi che chở cho họ trốn tránh trừng phạt.
Về phần ở trong đó có thể bị trả thù, hoặc phải trả giá, so ra vẫn là vấn đề vô cùng bé nhỏ.
Thế nên mỗi đời chủ nhà hẳn là rất trân trọng biệt thự này, hận không thể ngày nào cũng ở đây, tại sao lại muốn chuyển tay bán nó ra ngoài.
Mà chỗ này lại xuất hiện một điểm mâu thuẫn mới:
Gần như mỗi đời chủ nhà đều không được chết tử tế.
Một số người trong đó có thể là do người chơi làm nhiệm vụ thất bại, bị tế phẩm hóa thành ác quỷ giết chết. Nhưng dù vậy, tốc độ đổi chủ cũng không khỏi quá nhanh, không thể có chuyện mỗi lượt người chơi đều sẽ thất bại được.
Nếu vậy thì kiểu chết còn lại rất dễ đoán, bọn họ chưa chắc đã bị ác quỷ giết chết, mà là bị những con người ở thế giới này "giết chết".
Mà rắc rối ở phương diện này, đương nhiên không do người chơi chịu trách nhiệm.
Nói thẳng ra, chẳng lẽ chủ nhà đạt thành giao dịch với "thần" chỉ có một?
Hay là dị hóa sẽ lần lượt xảy đến với từng người?
Không.
Khi những tên ác nhân bị trả thù kia chịu dị hóa, vô cùng đau đớn dần tiến tới cái chết, chúng hoàn thành giao dịch với "thần". Chúng biết mình chỉ cần vào ở biệt thự, trở thành chủ nhà thì sẽ tránh được việc dị hóa.
Nhưng chủ nhà chỉ có một vị trí. Nếu không phải chủ nhà, vào đây ở sẽ bị ác quỷ sinh ra trong biệt thự tấn công.
Vé lên tàu Noah chỉ có một.
Đây là vị trí duy nhất, vô cùng quý giá.
Những tên chủ nhà trước đó bị thay đổi, thay vì nói là quỷ quái hại chết, hay chịu nguyền rủa của biệt thự, bị vận mệnh để mắt, chi bằng nói là chúng bị "chủ nhà" đời kế tiếp để mắt tới, bị ép, không thể không giao ra vị trí này.
Hoặc là chết, hoặc là phá sản, tóm lại sau khi mất quyền sở hữu biệt thự, chúng chỉ còn con ngõ cụt.
Ông chủ Từ, vị chủ nhà hiện giờ, đại khái cũng chịu áp lực tương tự. Gã không thể không cố ý thả ra tin tức mình bán biệt thự để trấn an những kẻ đang chằm chằm dõi theo.
Nhưng đến cuối, chắc chắn gã sẽ không kí vào hợp đồng chuyển nhượng biệt thự, vì làm vậy không khác nào nhận giấy báo tử.
Có điều Nguyên Dục Tuyết không có hứng thú với nội bộ dây dưa của những kẻ này, suy luận ra sự thật chỉ là cách cậu chứng minh một mệnh đề.
Đó là vị trí chủ nhà, có thể bị cướp đoạt.
Nếu con người ở thế giới này có thể tiến hành giao dịch với biệt thự, vậy Nguyên Dục Tuyết là người chơi tạm thời đến đây... Tại sao lại không thể?. Ra chươ𝘯g 𝘯ha𝘯h 𝘯hất tại # Tr𝑈𝒎 Tru𝘆ệ𝘯.V𝘕 #
Ý tưởng này thật sự rất gan dạ.
Cũng phù hợp với đặc tính vì hoàn thành nhiệm vụ mà không từ thủ đoạn của người máy.
Tuy nhiên, mặc dù Nguyên Dục Tuyết có ý tưởng và nắm được điều lệ, tình huống cậu đang gặp phải vẫn tương đối khó giải quyết.
Vấn đề lại về chỗ cũ, cậu đang bị giam trong "phòng tối", còn không thể liên lạc với bên ngoài, Nguyên Dục Tuyết phải làm thế nào để tiến hành việc "di dời tài sản".
Khi Giới Chu Diễn nhìn thấy hàng mi rủ xuống của Nguyên Dục Tuyết, như đang buồn phiền vì chuyện này, hắn cũng cảm thấy đau xót không thể hiểu được. Cảm xúc như lan ra từ trái tim, truyền khắp toàn thân.
Đây cũng là một loại cảm giác rất kỳ quái.
Cậu khiến Giới Chu Diễn cảm nhận được sự khó chịu hiếm hoi và "cảm giác bất lực" gần như không thể tồn tại trong lòng mình.
Đến mức dù Giới Chu Diễn rất muốn ở lại đây nghỉ ngơi thêm một thời gian với Nguyên Dục Tuyết, cơ thể lại thành thật làm ra lựa chọn.
... Hắn hi vọng Nguyên Dục Tuyết không phải buồn phiền khó chịu.
Thế là Giới Chu Diễn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng cắn nuốt lõi của thế giới này. Tuy sẽ khá phiền toái, nhưng chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, bảo vệ Nguyên Dục Tuyết cũng không phải chuyện gì khó.
Cũng may loại ý nghĩ đáng sợ đó không thực hiện được, vì ngay trước khi Giới Chu Diễn chuẩn bị tiến hành, Nguyên Dục Tuyết đã nghĩ xong. Cậu im lặng bật lên con mắt điện tử luôn lơ lửng cạnh mình, thứ có độ hiện diện vô cùng thấp, như thể không tồn tại.
Nguyên Dục Tuyết mở phát sóng.
Thế mà có thể livestream ở đây.
Ở trong không gian ngăn cách mọi vật chất, kể cả ánh sáng, thậm chí là thời gian, thế mà phòng phát sóng lại không bị ảnh hưởng, thật đúng là một hiện tượng khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết cũng biết rõ, lí do lớn nhất cho việc phòng phát sóng vẫn hoạt động, là vì nó có "khán giả đặc biệt", chiếm một địa vị hết sức đặc thù.
Ánh mắt cậu rơi trên con số chầm chậm tăng trưởng, chứng minh càng lúc càng có đông người tới xem phát sóng.
Trước đó Nguyên Dục Tuyết đã suy luận thân phận cụ thể của những vị khán giả này, nhưng cũng từ miệng Tiểu La, cậu mới chính thức xác nhận lai lịch của họ.
Quỷ quái sinh ra trong biệt thự, sinh ra từ những oán khí âm khí, đương nhiên sẽ không có bất cứ ngăn cách nào với mảnh đất chúng sinh ra. Bất kể là thời gian hay hình thức, bọn chúng mới là "khách ở" đời thứ nhất, trung thành nhất của nơi này.
Không biết tại sao, thời gian phát sóng của Nguyên Dục Tuyết luôn rất ngắn, đáng lẽ không có mấy người muốn xem cậu mới đúng. Nhưng khán giả luôn có các loại sở thích kì lạ, sẵn sàng chạy tới canh buổi livestream đầy qua loa của Nguyên Dục Tuyết, cứ như bị dạy ra thói quen đáng sợ.
Có điều thái độ của họ, chưa từng thân thiện.
Màn đạn cười hi hi ha ha, trào phúng rất nhiều.
Khán giả thấy rõ vị trí của Nguyên Dục Tuyết, thật ra còn có chút kinh ngạc ---
"Tội ghê, thế mà bị nhốt ở đây."
"Chắc chắn là cổ giận lắm mới nhốt cậu vào đây."
"Thương thế nhỉ, đừng mơ ra ngoài nữa nhé. Có khi lúc cổ nhớ tới mi cũng già luôn rồi."
"Hì hì hì, đừng đánh giá cao con người thế chứ, cậu ta không sống được tới lúc đó đâu."
"Quá tốt rồi, để tôi gọi những người khác tới xem!!"
Nói thật, quỷ quái vẫn còn chầu chực ở phòng phát sóng của Nguyên Dục Tuyết, ít nhiều đều có thuộc tính M, còn chỉ có "hận" chứ không có "yêu".
Nguyên Dục Tuyết không quen bị theo dõi, thế nên thái độ phát sóng luôn rất qua loa. Khán giả chỉ có thể dùng từ "phách lối" để hình dung, cứ đến đoạn hay là đóng máy quay, hoặc chỉ cho họ nhìn không khí, không biết bao nhiêu lần rồi.
Lại thêm Nguyên Dục Tuyết tiết lộ bí mật của phòng phát sóng, ngay cả những người chơi đàng hoàng khác cũng không chịu khó mở phát sóng nữa, hoạt động giải trí giảm mạnh càng khiến khán giả hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng lần này, Nguyên Dục Tuyết ở trong bóng tối, thoáng rủ mắt, điều chỉnh vị trí của camera.
Đối diện với cậu.
Thái độ nghiêm túc hiếm thấy.
Trước lúc này, Nguyên Dục Tuyết chưa từng có bất cứ tri thức nào liên quan tới phát sóng trực tiếp, nhiều ngày livestream như vậy đều là quay đại. Nhưng vì muốn chiếm được tình cảm của những người xem này, vừa rồi cậu vẫn cố ý đi tìm trong kho dữ liệu các kinh nghiệm liên quan tới livestream, cuối cùng cũng biết nó khác với "giám thị". Cũng miễn cưỡng biết một "streamer" đủ tiêu chuẩn là như thế nào.
Quy tắc ngầm đứng đầu tiên --- Nghe nói streamer lộ mặt sẽ thu hút được nhiều người xem hơn.
Có rất nhiều streamer không lộ mặt, thậm chí còn dùng "lộ mặt" như phần thưởng nếu đạt tới số lượng fan nhất định.
Để nhận được nhiều ủng hộ hơn, Nguyên Dục Tuyết cũng chỉnh đốn lại thái độ của mình. Sau một hồi do dự, cậu bèn gỡ mặt nạ xuống.
Với Nguyên Dục Tuyết mà nói, tuy cậu phải tuân thủ quy tắc "Vì để tránh cho xảy ra bất trắc trong lúc chấp hành nhiệm vụ, phòng ngừa ảnh hưởng tới ý chí chiến đấu của người đồng hành, người máy chiến tranh đời thứ nhất luôn phải đeo mặt nạ". Nhưng cái này là do phòng thí nghiệm đặt ra, khả năng hạn chế gần như không có, mức độ ưu tiên cũng nằm dưới hoàn thành nhiệm vụ.
Huống hồ Nguyên Dục Tuyết đã rời khỏi phòng thí nghiệm, bị bán tới một "tổ chức" khác, tuân thủ quy tắc chỉ là thói quen của cậu mà thôi.
Mà sau khi Nguyên Dục Tuyết tháo mặt nạ, màn đạn vốn đang nhiệt liệt trào phúng bỗng im tịt, như thể tất cả người xem đồng thời rớt mạng.
Nếu không phải con số bên góc phải đang tăng với tốc độ chóng mặt, thậm chí người ta khó mà ý thức được, số người xem vào giây phút đó đã vọt tới đỉnh cao.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục điều chỉnh vị trí con mắt điện tử.
Cậu thật sự không có tài năng gì về mặt này, chỉ nghiêm chỉnh đứng trước nó, cúi đầu rủ mắt.
Mặt Nguyên Dục Tuyết cách camera ở khoảng cách rất gần, nếu đây là tiết mục livestream thông thường, vậy cái này đại khái sẽ khiến khuôn mặt hiện lên to bự ở góc độ tử vong. Nhưng mặt Nguyên Dục Tuyết thật sự quá đẹp, cậu làm động tác như vậy đã khiến góc độ trở nên tử vong cực độ --- Chẳng qua lần này là người xem tử vong.
Nước da trắng muốt như tuyết mịn, ở khoảng cách gần còn thấy được rõ rệt làn da không có bất cứ khuyết điểm nào, nhẵn mịn tinh tế. Nguyên Dục Tuyết không biết chỉnh góc, thậm chí còn áp sát quá gần, khiến camera chỉ quay được nửa mặt.
Nhưng nửa khuôn mặt đó đã đủ để miêu tả, cái gì gọi là đẹp tới mức điên đảo chúng sinh.
Hàng mi cong dài rủ xuống, con mắt tĩnh lặng xinh đẹp như đầm nước dưới vực sâu. Đương nhiên, còn có thể trông thấy cánh môi đỏ thắm, như tô điểm lên mọi sắc màu diễm lệ nhất của thế gian.
Đây là một khuôn mặt tụ hội của lạnh lẽo và kiều diễm.
Đường nét trên khuôn mặt cậu rất lạnh, nhưng đuôi mắt lại có một nốt ruồi son, trong cái xa cách ngàn dặm lại như chứa đựng giấc mộng mỹ lệ khiến người ta rung động nhất.
Những con quỷ trong phòng phát sóng, chúng không chỉ là quỷ, chúng là tạo vật sinh ra từ quỷ khí và oán khí của con người. Tuy không có bộ phận thuộc về con người, chúng lại giống người hơn tất cả. Chúng hấp thụ thống khổ và oán hận của con người, đương nhiên cũng có dục vọng của con người --- Và thẩm mỹ.
Mà người có nét đẹp đỉnh nhất mà mỗi con trong số chúng có thể tưởng tượng được đang đứng ngay ngắn ngay trước mặt chúng, dùng thái độ ôn hòa trước nay chưa từng có, nói chuyện với chúng thông qua phòng phát sóng.
"Các cậu có thể kết nối với mạng lưới bên ngoài đúng không?"
"Vậy." Nguyên Dục Tuyết thoáng rủ mắt, sửa sang lại lợi ích có thể cung cấp cho chúng: "... Có thể giúp tôi làm một chuyện không?"
Nguyên Dục Tuyết đương nhiên biết cậu sẽ phải đối mặt với khiêu khích và trào phúng từ quỷ quái, thế nên thái độ rất thành khẩn, sẵn lòng nói hết kế hoạch của mình. Cậu tin tưởng trao đổi ích lợi như vậy, đối phương sẽ cảm thấy hứng thú với thứ cậu có thể cung cấp.
Là "khách ở" lâu dài của biệt thự, đương nhiên chúng sẽ muốn trở thành chủ nhân.
Chỉ là tài ăn nói ở mảng thuyết phục của Nguyên Dục Tuyết không quá tốt, nên chuyện này chỉ có thể tính là phương án dự phòng.
Nhưng trước khi Nguyên Dục Tuyết kịp đưa ra những lợi ích cậu có thể cung cấp, màn đạn đã bùng nổ.
"Được!"
"Việc nghĩa chẳng từ!!"
"Bọn bay cút đi, tôi đứng đây trước!!!"
Tác giả có lời muốn nói:
Bận rộn một ngày, Tuyết Tuyết quyết định đi trên con đường dùng mặt kiếm cơm (nồ!)