Đao đã rời vỏ.
Bởi vì Trùng Chúa kích động, những quả trứng rơi từ cánh của nó xuống cũng trở nên hung hang hơn.
Chúng duy trì trạng thái nửa rắn nửa lỏng, tính công kích lại tăng cao, một vài con đã bám vào cơ giáp còn biến thành hình dạng vô cùng gớm ghiếc, tăng cường độ ăn mòn, điên cuồng chui vào trong khe hở, dường như thèm khát cắn nuốt gì đó. Dị biến tới đột ngột khiến các binh sĩ tinh thần vốn đã căng cứng càng thêm sợ hãi chửi rủa.
Bọn họ đã biết vận mệnh tương lai của mình, đã sẵn sàng để hi sinh. Nhưng tâm lý dù vững chắc đến mấy thì lúc này cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Mồ hôi đổ xuống.
Mắt đỏ bừng.
Răng nghiến chặt, tiết ra chút thở dốc và tiếng kêu sợ hãi.
Những con quái vật dị hợm sắp chui được vào phòng điều khiển rồi, lại có ánh bạc lướt qua. Giống loại vũ khí quang năng đặc biệt nào đó mới được nghiên cứu, nơi ánh sáng ấy bao trùm, tất cả trứng trùng biến mất. Cứ đột ngột biến mất như vậy.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, họ sẽ thấy chúng bị nghiền thành tro bụi vũ trụ, bay đi trong không khí.
Chỉ một chiêu đã bị đánh tan tác.
An toàn rồi.
Nhưng nhóm binh sĩ lại chìm trong đờ đẫn.
Điều đầu tiên họ nghĩ tới là, ủa từ khi nào mà họ đã nghiên cứu ra được chiêu sát thủ như vậy, nháy mắt tiêu diệt lũ quái vật khiến người ta rùng mình kia.
Sự tò mò mãnh liệt và thắc mắc khiến họ cũng giống tổng chỉ huy của mình, chú ý tới hai người đột nhiên xuất hiện trong hang.
Lúc này, Nguyên Dục Tuyết đang cầm trong tay Phá Hồng Mông thường dùng.
Vỏ đao Hồng Mông có màu đen nhánh, chỉ khi ở tình cảnh cực kì khắc nhiệt, phải gánh chịu năng lượng của Nguyên Dục Tuyết thẩm thấu vào, thì cái màu đen nguyên bản đó mới giống vết máu khô cạn, trở nên đỏ sẫm, là dấu hiệu khi Yêu đao uống đủ máu.
Năng lượng hiện tại của Nguyên Dục Tuyết không quá dồi dào, nhưng vẫn còn khoảng gần 50%, nên cậu có thể dùng vài chiêu tiêu hao nhiều năng lượng hơn. Ví dụ như một chém vừa rồi.
Như xé rách vật chất kì dị nào đó, khoảnh khắc lưỡi đao rời vỏ vung về phía Trùng Chúa, những quả trứng trùng cũng bị nghiền thành tro bụi li ti. Lúc mới vào hang Nguyên Dục Tuyết cũng làm vậy.
Trong chớp mắt, quá nửa trứng trùng điên cuồng muốn xâm nhập vào cơ giáp đã chết như vậy.
Nguyên Dục Tuyết cầm đao, trông hơi khác so với mọi ngày.
Nét mặt cậu vẫn bình thản hờ hững, nhưng khí chất dần lạnh như băng.
Giống như thép được rửa bằng nước tuyết tan, hay là vàng đá được tôi luyện giữa khe núi tuyết, lạnh thấu xương, và cũng tỏa ra sự bén nhọn tận xương.
Lưỡi đao vẽ một đường cong sắc bén, rơi về phía Trùng Chúa.
Nguyên Dục Tuyết như vậy khiến Giới Chu Diễn không thể dời mắt.
Lồng ngực hắn bắt đầu kịch liệt rung lên, đồng thời lại cảm thấy chút... Xót xa.
Cổ tay mềm mại duỗi ra khỏi tay áo, càng thêm nhợt nhạt nhỏ gầy.
Làn da trắng đến trong suốt, thấy được cả gân mạch xanh. Hết lần này tới lần khác, cổ tay khẳng khiu ấy lại sở hữu sức mạnh lớn không thể tưởng tượng được, có thể dễ dàng khiến cả hang động này sụp đổ.
Sắc mặt Nguyên Dục Tuyết lúc này có phần nhợt nhạt, mất đi sự hồng hào, chỉ còn yếu đuối bệnh tật.
Tiêu hao nhiều năng lượng là một gánh nặng với người máy chiến đấu.
Nhưng đợt vừa rồi, nhờ việc liên tục lấy trứng trùng trong cơ thể người tránh để lại di chứng, Nguyên Dục Tuyết đã quen với kiểu vận chuyển năng lượng liên tục này.
Tuy là tiêu hao như vậy sẽ khung máy thể hiện vài dấu hiệu tiêu cực. Nhưng trên thực tế thì mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Nguyên Dục Tuyết, cậu biết giới hạn của mình ở đâu.
Không dùng dư lấy một phần năng lượng, đao khí vô cùng hoàn hảo, tiêu diệt bầy trứng trùng đang có sự uy hiếp lớn nhất.
"Đại, đại ca?!" Tai nghe dự phòng vang lên giọng nói ngỡ ngàng của Khỉ Ốm: "Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại ở đây? Cậu ta phải ở trên tinh hạm mới đúng chứ? Em nhớ là danh sách quân xuất chinh lần này không có tên cậu ta mà."
Đâu chỉ là ở trên tinh hạm.
Đáng lẽ lúc này Nguyên Dục Tuyết phải ở trên phi thuyền vệ tinh bay xa khỏi đây rồi mới đúng.
Tay gã tê rần.
Tai nghe rung rung, khiến vành tai ngứa ngáy, vẻ mặt A Viêm lúc này có phần mờ mịt.
Đến giờ, gã mới hoảng hốt nhận ra.
Đây không phải là... Ảo giác.
Khi đã loại bỏ cả trăm kết luận, cái cuối cùng còn lại, dù hoang đường, nhưng vẫn sẽ là sự thật.
Lúc này gã mới bừng tỉnh, chẳng lẽ người trước mắt thật sự là... Nguyên Dục Tuyết?
Cậu ấy không đi.
Sau khi được đưa lên phi thuyền cứu hộ đó, cậu vẫn trở lại đây.
Có thứ gì đó tanh nồng chảy ra từ kẽ răng.
Dù đứng trước cái chết, A Viêm cũng chưa từng lui bước. Nhưng bây giờ nhìn bóng dáng Nguyên Dục Tuyết, bàn tay chực khởi động chìa khóa gen lại bắt đầu run rẩy.
Hình như là lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi.
Tại sao lại trở lại?
Tại sao lại quay về đây?
Tại sao lại... Đứng trước mặt họ như vậy.
Nguyên Dục Tuyết không mang theo bất cứ vũ khí cao cấp nào, thậm chí trang phục phòng hộ cũng không mặc. Cậu chỉ cầm một món vũ khí quái lạ, bàn tay nắm vỏ đao đen nhánh càng thêm nổi bật, ánh đao bàng bạc như tuyết lướt qua vai. Có điều một cây đao sắc bén như vậy lại không hề hợp với hình tượng của Nguyên Dục Tuyết.
Theo như tư liệu xưa, họ biết đó là vũ khí lạnh đã bị đào thải rất lâu trong văn hóa cổ của hành tinh mẹ.
Nhưng món vũ khí lạnh đó nằm trong tay Nguyên Dục Tuyết, lại phát huy uy lực mà họ thật sự không tưởng tượng nổi.
Nó giống như "thần binh" đã thất lạc được ghi lại trong điển tích, trong truyền thuyết.
Nếu nói sự xuất hiện của Nguyên Dục Tuyết khiến họ rơi vào hoảng loạn khó hiểu, thì cảnh tượng xảy ra sau đó đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức.
Tại sao cái vũ khí lạc hậu rất vô dụng chỉ được cái đẹp kia, lại có thể chém đâu đứt đấy, khiến chính họ cũng cảm thấy ngột ngạt đáng sợ?
Hệ thống đo lường trên cơ giáp còn đo được chỉ số năng lượng vượt xa mức an toàn, khiến họ hoài nghi thứ Nguyên Dục Tuyết đang cầm là vũ khí nguy hiểm cỡ lớn.
Nếu số lượng không thể miêu tả sự rung động này, vậy cảnh tượng trước mắt chỉ có thể dùng quần ma loạn vũ để hình dung. (Editor: Tự dưng nghĩ do em nó xử lý nhanh quá nên mắt thường chỉ thấy ẻm cầm đao khua khoắng thì đúng là không khác gì biểu diễn múa đao nghệ thuật =)))))))))))))))))))))))
Bọn họ phát hiện đống trứng muốn chui vào trong cơ giáp đã biến mất, còn chưa ý thức được chuyện này có liên quan gì tới Nguyên Dục Tuyết đột nhiên xuất hiện, đã lại được chứng kiến lịch sử tái hiện.
Nguyên Dục Tuyết đang giải quyết lũ trứng trùng.
Thay vì là hưng phấn khi có tiếp viện siêu mạnh, hay là tim đập nhanh vì được sống tiếp, đoàn quân chỉ thấy ngỡ ngàng ---
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Trong đội quân xuất chinh này có rất nhiều người là quân khởi nghĩa theo chân A Viêm phản kháng tầng trên, trước đó họ chỉ là những công dân ở tầng 7 đáy chót.
Là người tầng 7, họ không biết nhiều nhân vật mang tính tiêu chí lắm, Nguyên Dục Tuyết trước đó từng vươn tay giúp họ, vừa hay là một người trong số đó.
Nhưng bây giờ, kể cả khi biết Nguyên Dục Tuyết đã từng một mình xử lý Trùng tộc xâm nhập vào tinh hạm để tránh họ rơi vào kết cục bi thảm làm mồi nhử, tận mắt thấy Nguyên Dục Tuyết chiến đấu, sự kinh ngạc vẫn lấn át toàn bộ lí trí.
Phải biết trước đó là ở trong tinh hạm, nhưng giờ họ đang ở một hành tinh xa lạ, chỉ riêng việc làm quen với từ trường thay đổi đã khó rồi. Tại sao Nguyên Dục Tuyết không cần bất cứ thiết bị gì đã có thể nhẹ nhàng bay nhảy giết quái vật, không bị ảnh hưởng như thế?
Mà kì quái nhất là, dù không có cả mớ vũ khí cao cấp, một mình cậu còn mạnh hơn cả đội quân chật vật hiện giờ.
Một con người, thật sự có thể mạnh tới vậy sao?
Nhóm lính xuất phát từ tầng trên thì có tư tưởng thẳng thắn hơn nhiều.
Họ nhanh chóng tiếp nhận sự thật là Nguyên Dục Tuyết ở đây, sau đó bắt đầu hoài nghi, tại sao Nguyên Dục Tuyết không có cả dụng cụ phòng thủ cơ bản nhất. Rồi tức thì cho ra kết luận ---
Chắc chắn là lũ tầng dưới chết tiệt kia nhằm vào ngài ấy!
Bắt Nguyên Dục Tuyết tới đây làm nhiệm vụ gian khổ như vậy, còn không mở quyền cho ngài ấy sử dụng vật phẩm quân đội.
Tư duy của đám người tầng trên luôn là vậy.
Tuy họ tạm thời chấp nhận A Viêm là lãnh đạo của mình, tham gia tuyển chọn quân viễn chinh, nhưng mâu thuẫn chưa từng biến mất, chỉ là đứng trước kẻ địch chung nên nhẫn nại. Lối mòn tư duy thực tế vẫn là dùng những ý nghĩ đê hèn nhất để phỏng đoán người tầng dưới.
Mà Nguyên Dục Tuyết được coi là đại diện cho tầng trên, đương nhiên sẽ phải chịu những đối đãi không công bằng, bị hãm hại.
Bắt người ta tới đây chấp hành nhiệm vụ, còn sợ mạnh quá, không phân vũ khí trang bị cho. Thủ lĩnh tầng 7 quả nhiên là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bình thường trông khoan dung độ lượng lắm, hóa ra vẫn âm thầm gây khó dễ như vậy!
Cũng có vài người thiếu ốc vít trong đầu, hoặc có thể là do hệ thống tiếp nhận thông tin bị tắc nghẽn, họ đau đầu suy nghĩ.
Tại sao thầy Nguyên lại ở đây?
Thầy ấy là nhân viên kỹ thuật cơ mà?
Kể cả gia nhập quân viễn chinh thì cũng phải là ở trên tinh hạm cải tạo hệ thống do thám, vũ khí chứ ---
Bộ phận còn lại thì có ý nghĩ hoàn toàn khác với những nhóm trên.
Vài người chơi khó khăn điều khiển cơ giáp, nhìn bóng dáng Nguyên Dục Tuyết đằng trước, cuối cùng trong đầu cũng hiện lên một ý tưởng đáng sợ.
Có lẽ là cư dân ở thế giới này thấy Nguyên Dục Tuyết chiến đấu đều sẽ hoài nghi năng lực dị biệt của cậu, cho rằng cậu không phải người.
Nhưng với những "kẻ ngoại lai" chân chính như họ, có một lời giải thích rất phù hợp.
Có khi nào...
Nguyên Dục Tuyết thật sự không phải người ở đây, mà là người chơi cao cấp?