Lồng phòng hộ có độ trong suốt siêu cao, gần như không gây ảnh hưởng với thị giác, lại như lạch trời cách trở hai bên.
Bây giờ Nguyên Dục Tuyết có ra tay thì cũng chưa chắc đã phá được cái lồng này trước khi con Trùng Bọ Ngựa đó phá hủy khoang ngủ.
Bỏ lỡ thời cơ, không kịp nữa rồi.
Nhưng cậu vẫn dứt khoát đi lên trước. Người đàn ông nọ thấy động tác như bỏ lại tất cả ở phía sau của Nguyên Dục Tuyết thì hơi kinh ngạc, khẽ gọi "thầy Nguyên", thấy cậu tiếp tục bước lên mấy bước ---
Nguyên Dục Tuyết rất mảnh mai.
Nhưng khoảnh khắc đó, y như thấy được sống lưng cậu căng lên thành một đường thẳng, như mũi tên sắp bắn ra ngoài, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Đến mức gã đàn ông đang chực tiếp tục bắt chuyện cũng ngẩn ngơ, không nói nên lời.
Đấu trường giữa như bị vứt xuống một mồi lửa nóng bỏng, cháy phừng lên bãi dầu nóng, nổ tung thành pháo hoa.
Không khí như được đẩy lên cao trào, tràn ngập ma sát va chạm và mùi máu tươi của bạo lực.
Những "khán giả" cao quý đã đỏ mắt, bên trong như phun trào sát ý mênh mông. Tất cả là nhằm vào con người khiến họ thấy chán ghét kia, vì hắn sắp bị côn trùng phân thây ăn thịt mà hả hê vui sướng.
Giống như là phản kháng lại sự vật mình không thể phản kháng nên thu về chút kích động nhu nhược mà ti tiện.
Trùng tộc đang tấn công khoang ngủ cũng không thẹn với bậc đánh giá cấp S của nó.
Nanh vuốt sắc nhọn như vậy, ngay cả hệ thống phòng vệ chuyên môn cũng không chống cự được lâu, huống hồ là một khoang ngủ chỉ được cung cấp thiết bị hô hấp đơn giản nhất.
Chỉ chớp mắt đã bị Trùng tộc phá vụn, lộ ra mùi hương máu thịt tươi mới bên trong.
Trùng tộc vẫn cảm nhận được sự e sợ khó hiểu kia.
Nhưng nó đã bị tra tấn bởi đói khát quá lâu, lại thêm khí kích thích, hoàn toàn mất lí trí.
Cái chân với lưỡi dao bén nhọn giương lên, chuẩn bị xé toang cơ thể con người, rõ rệt phản chiếu trong mắt Nguyên Dục Tuyết.
Đến mức đuôi mắt cậu lóe lên ánh đỏ.
Nhanh lên, phải nhanh nữa lên.
Đây không phải là chỉ lệnh từ hệ thống cứu viện, mà là... Việc tự cậu muốn làm ở khoảnh khắc đó.
Hồng Mông Đao ngưng tụ năng lượng đã được Nguyên Dục Tuyết nắm trong tay, mũi đao bén nhọn vô cùng chói mắt, như một lớp tuyết mỏng phủ trên lưỡi đao.
Người đàn ông luôn theo sát phía sau Nguyên Dục Tuyết sửng sốt.
Y nhìn đao trong tay cậu, tuy rất ngạc nhiên, nhưng lại chỉ nghĩ --- Tại sao trong tay Nguyên Dục Tuyết lại có đao?
Loại vũ khí này có hơi quá nguy hiểm với cậu ấy, lỡ bị thương thì làm sao?
Nên khi Nguyên Dục Tuyết thể hiện cậu muốn dùng đao phá vỡ lồng phòng hộ, động tác của y còn hơi cứng lại.
Trong mắt hiện lên chút mờ mịt, nhìn cảnh tượng trong lồng.
Con Trùng Bọ Ngựa kia, thế mà ngừng cử động. Như thể thước phim bị nhấn nút tạm dừng, cái chân dao kẹt ở đó như móc câu khiến đám khán giả đang chờ mong tiết mục tàn sát của nó cũng căng thẳng theo, nôn nóng thúc giục.
"Con côn trùng đó đang làm cái quái gì vậy, sao tự dưng đờ ra đó vậy?"
"Nó là Trùng Bọ Ngựa thật à? Trông chẳng mấy đáng sợ."
"Mẹ nó... Sao bình thường đéo thấy lũ côn trùng này ngoan vậy nhỉ..."
Thực tế thì Trùng tộc không phải đột ngột chuyển sang ăn chay như họ tưởng tượng.
Mùi thịt thơm ngon cực kì hấp dẫn nó, dụ dỗ nó tới hấp thụ.
Cái chân dao bén nhọn đó cứng lại, không phải vì nó sẽ có thứ gọi là sự đồng cảm nực cười, chỉ là trong giây phút này, nó khó có thể tiến thêm, vì nó cảm nhận được sự ngột ngạt vô cùng khủng bố.
Trí lực của nó không đủ để duy trì bất cứ cảm giác nào khác ngoài sự đói khát.
Nhưng lúc này, nó thật sự rất sợ, thậm chí cảm thấy đau đớn vô cùng.
Nếu đổi thành cảm xúc của con người, đó hẳn là ---
Sợ hãi.
Hối hận.
Run rẩy.
Nó không nên ra tay với khoang ngủ kia, để giờ bị sự hãi hùng khó có thể lý giải đó đả kích.
Nguyên Dục Tuyết ở gần lồng phòng hộ nhất, trừ cậu ra, không ai dám đứng gần như vậy.
Đáng lẽ hành động của cậu phải rất thu hút sự chú ý, nhưng sự ngưng đọng kì lạ trong đấu trường đã thu hút hết ánh nhìn của mọi người, không ai để ý cậu.
Có lợi thế vị trí, Nguyên Dục Tuyết so với ai khác đều thấy rõ ràng, người đàn ông lẳng lặng nằm trong khoang ngủ kia, người như thể đã đánh mất sinh mệnh, trong khoảnh khắc vừa rồi --- Mở mắt.
Hắn tỉnh lại.
Nguyên Dục Tuyết hơi mím môi, cảm giác kì lạ vừa rồi tan rã, cậu không còn khó chịu nữa.
Người đàn ông đã tỉnh lại, đương nhiên cũng nhìn thấy con côn trùng dị hợm trước mặt.
Giây phút mở mắt ra, trên mặt hắn vẫn còn vẻ mờ mịt.
Gã đàn ông chưa rõ tình trạng của mình, vô thức điều chỉnh cơ thể, đè xuống khí thế kì lạ kia. Cảm giác ngột ngạt khiến người ta run rẩy đó chưa hề biến mất, chỉ là hắn đã che giấu đi.
Nhưng với Trùng tộc đầu óc ngu si, chỉ còn ham muốn giết chóc mà nói, sự uy hiếp biến mất, nó lập tức quên kiêng kị vừa rồi, thậm chí còn bị mùi thịt kích thích cho càng thêm điên cuồng. Nó không do dự nữa, sốt ruột triển khai tiến công.
Với sức mạnh của Trùng tộc cấp S, bất cứ thiết bị phòng ngự nào trước mặt nó đều như trang giấy.
Nên dù người đàn ông kia có mặc trang phục phòng hộ an toàn nhất, cũng sẽ bị cái chân đó dễ dàng xé làm hai nửa, lộ ra máu thịt thơm ngon cho Trùng tộc gặm cắn. Huống hồ là giờ hắn không có bất cứ thiết bị bảo vệ nào, trống trơn.
Giải quyết rất dễ.
Cái chân dao dường như cắm xuyên thứ gì, tiếng động đâm thủng bén nhọn, kích thích những ý nghĩ máu me của đám người thượng đẳng bên ngoài, thậm chí có kẻ đã không chịu được kêu một tiếng hay lắm.
Hành vi rất mất lịch sự.
Nhưng khi lớp bụi mù do động tác tấn công dồn dập của Trùng Bọ Ngựa tạo thành tan đi, họ lại không được như ý nguyện nhìn thấy cảnh mình tưởng tượng. Thứ đập vào mắt họ là chân của con côn trùng kia, bị một bàn tay con người, nắm trong tay, dễ dàng lôi xuống.
"..."
Sau đó những người ở đây, được chứng kiến cảnh tượng nằm ngoài nhận thức của mình.
Trùng Bọ Ngựa cấp S như bị thứ gì kích thích, tuy chỉ là bị xé mất một chân - với Trùng tộc hiếu chiến là tình huống khá thường gặp, tứ chi của chúng có thể tái sinh vô hạn, nên đây không phải vết thương nghiêm trọng - nhưng nó sợ hãi vô cùng, chạy ngược ra ngoài, còn phun cả nọc độc, quăng tới cùng với lưỡi dao bén nhọn. Tất cả đều giống như hành vi hoảng loạn chạy trốn, cố gắng ngăn cản người nọ đuổi theo.
Trái với thường thức bản năng, nó hoàn toàn không muốn ăn nữa, không hiếu chiến nữa, chỉ muốn rời xa khỏi gã đàn ông nọ.
Nhưng người nọ lại không buông tha cho nó.
Động tác của hắn rất nhanh, mắt thường gần như không theo kịp. Khi máy quay một lần nữa bắt được hình bóng hắn, gã đàn ông đã nắm chặt một chi của Trùng Bọ Ngựa.
Bắt đầu từ chi đó, cơ thể nó nhanh chóng xẹp xuống.
Giống như máu, dịch, các loại vật chất tạo thành cơ thể bỗng bốc hơi. Nhưng không thể phá vỡ xác ngoài bóc loáng, nên nội bộ đã bị phá hủy bỗng mềm oặt, để vỏ bao trùm lên trên.
Cơ thể khổng lồ vào giây phút ấy bắt đầu sụp xuống.
Nếu phải dùng một từ để hình dung, vậy thì vừa rồi, ở ngay trước mặt họ, con côn trùng đó --- Bị ăn.
Hay đúng hơn là bị cắn nuốt.
Gã đàn ông mở mắt, không có bất cứ kí ức nào. Thứ duy nhất còn tồn tại trong tâm trí là ham muốn cắn nuốt mãnh liệt.
Cảm giác đói khát khi cơ thể tiêu hao quá nhiều năng lượng khiến hắn có nhu cầu cấp bách, sử dụng mọi hình thức để bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Trùng tộc cấp S đưa tới trước mặt hắn nghiễm nhiên trở thành lựa chọn thuận tiện nhất.
Tuy là cái này với hắn chỉ như hạt cát trong sa mạc, còn xa mới đủ để lấp đầy bụng.
Nhưng đã miễn phí đưa tới, vươn tay là lấy được, vậy hắn cũng chẳng soi mói nhiều.
Trước khi con côn trùng kịp chạy trốn, mà thực tế trong đấu trường này nó cũng chẳng chạy được đi đâu. Dùng động tác này, hắn tóm lấy nó, cũng hút sạch năng lượng trong cơ thể nó.
Trùng tộc là giống loài có sức sống cực kì dai dẳng, gãy chi cũng có thể tái sinh, ngay cả vết thương trông rất trí mạng, nội tạng bị móc sạch, chúng vẫn có thể nhanh chóng hồi phục.
Khả năng chữa trị như vậy mới là điều khiến chúng trở thành những kẻ giết chóc kinh khủng, hoành hành trong vũ trụ.
Loại Trùng tộc cấp bậc như Trùng Bọ Ngựa lại càng có khả năng chữa trị mạnh mẽ. Dù có chém rụng đầu nó, nó cũng có thể tự mọc lại đầu, và trong lúc đó vẫn có thể gây sát thương cực lớn.
Nhưng sức sống mãnh liệt khiến chủng tộc khác phải kiêng dè, khi năng lượng trong cơ thể nó bị hút cạn, cũng không còn tồn tại.
Nó chỉ còn lớp da khô cằn.
Tuy vẫn duy trì hình thái khổng lồ kia, nhưng dường như cũng co rút đi, thu nhỏ lại rất nhiều.
Lúc này cái xác nằm rạp trên mặt đất, dẹp lép như một mảnh giấy.
Biến thành hình thái dị dạng này rồi, nó vẫn còn sống, quan sát gã đàn ông vài giây, nó bắt đầu liều mạng bò sang bên cạnh.
Với Trùng tộc cấp bậc khủng bố như nó, có lẽ đây là lần đầu tiên có phải chạy trối chết như vậy.
Mà chứng kiến toàn bộ cảnh này, đám khán giả đứng ngoài lồng lại bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ thuần túy nguyên thủy nhất.
- -- Bọn họ vừa thấy gì?
Người kia... Không đúng, hắn chỉ là con quái vật khoác lên bộ da người. Con quái vật đó, thế mà hút khô một con Trùng tộc?
Cảnh tượng ấy quá dị hợm, cũng quá ghê tởm.
Không thể chứng kiến máu me như mình mong muốn, ngược lại phải trơ mắt nhìn gã đàn ông đó biến Trùng tộc thành dáng vẻ kì dị kia. Tương phản cực lớn như vậy đâm thủng tâm tư ti tiện của họ, họ như thấy được kết cục của chính mình.
Mà chứng kiến quái vật với bề ngoài con người giết Trùng tộc, lại khiến họ buồn nôn dị dạng hơn là thấy Trùng tộc tàn sát con người.
Rõ rang đang ở trong hoàn cảnh kì quái, gã đàn ông lại như không quan tâm tới chiếc lồng phòng hộ mờ mờ trên đầu, cùng với lũ người đầy vẻ hoảng loạn đang đứng trên quan sát.
Hắn chỉ nhìn con côn trùng đang nằm trước mắt, thứ sinh vật đang kéo dài hơi tàn.
Trông nó rất sợ hãi, cũng rất đau đớn.
Nhưng hắn sẽ không sản sinh bất cứ sự thương hại nào.
Ngược lại, hắn đang nghĩ đến cảnh vừa rồi Trùng tộc định cắm chân vào lồng ngực mình.
Hắn lại tiến lên, nhảy lên người Trùng tộc đã nằm rạp dưới đất, đối mặt với cái đầu dị dạng khổng lồ của nó.
Ngón tay không khác gì với người bình thường, thậm chí còn rất thon dài mạnh mẽ, trong khoảnh khắc đó như biến thành đạo cụ sắc nhọn. Chỉ trong tích tắc đã dùng phương thức cực kì thô bạo xé toạch đầu của Trùng tộc, nghiền nát. Không khí nổ tung từng cụm máu, thấm vào người hắn.
Khác với những Trùng tộc khác, máu của Trùng Bọ Ngựa lại có màu đỏ.
Lúc này nó mới hoàn toàn chết đi.
Hắn đứng giữa biển máu, không hề có phản ứng, cũng không tránh né, tùy ý để quần áo trên người nhuộm đẫm chất dịch đỏ tươi đáng sợ kia. Tuy máu của Trùng tộc có độc, nhưng chút độc đó thậm chí còn không ăn mòn được da thịt hắn.
Đúng là hắn có thể tránh, nhưng cảm thấy không cần thiết.
Hắn cũng chẳng ghét máu.
So với cảnh tượng kì dị Trùng tộc bị hút khô ban nãy, đám người mới phát hiện, cảnh máu me như vậy mới lại càng kích thích đôi mắt họ, cũng càng khiến họ thêm sợ hãi.
Dù sao một con quái vật đẫm máu đỏ - tuy là máu Trùng tộc, sẽ khiến họ liên tưởng đến nhiều thứ không tốt hơn.
Đó là cảm giác run sợ thẳng thắn nhất, trực tiếp nhất với sự tồn tại khủng bố không tên.
Điều duy nhất có thể an ủi họ lúc này, để họ không tới nỗi mất mặt, đó là tạm thời chưa có ai hét lên vì cảnh vừa rồi.
Cũng có lẽ là sợ quá rồi, đến mức mất tiếng, chỉ có thể tái nhợt nhìn chằm chằm khung cảnh trước mặt. Đến cả hô hấp cũng như tập thể nín lại, chấn động kinh hoàng.
Đó rốt cuộc là quái vật gì? Có cách gì để bắt nó lại, nhốt về lồng giam lần nữa không?
Đám người hoảng loạn mà nghĩ, hiện trường rối loạn đến mức gã đàn ông tổ chức buổi biểu diễn này phải đứng ra, hứa hẹn với họ chiếc lồng bảo vệ này là cấp độ SS, chắc chắn không có vấn đề thì mới ổn định lại được.
Nguyên Dục Tuyết cũng hơi cau mày.
Cảm xúc này rất hiếm với cậu, thường thì tâm trạng cậu luôn bình thản.
Cũng không phải là cậu phản cảm với hành vi có thể nói là tàn bạo của hắn, nếu nói là tàn bạo, thủ đoạn cậu dùng để giết Trùng tộc cũng chẳng nhân từ hơn cái này là mấy. Nguyên Dục Tuyết thuần túy là vì đống máu thịt bắn tung tóe thấm đẫm trên người hắn, cảm thấy hơi khó chịu.
... Bẩn.
Trước đó cậu chưa từng cho rằng mình là kiểu... Chú trọng chi tiết như vậy.
Trong lúc Nguyên Dục Tuyết suy tư, tiện thể cất Phá Hồng Mông đi, những người khác nhìn sang, cũng chỉ cho là cậu giống mọi người, một nhân viên kỹ thuật cao cấp bị dọa sợ.
Dù sao cảnh tượng vừa rồi thật sự nằm ngoài nhận thức của họ, rất dễ dọa người ta chết khiếp.
Ngài Sở cảm giác trái tim mình ở giây phút vừa rồi cũng ngừng đập vài giây, ý lạnh từ đáy lòng lan tới toàn thân, ngay cả đầu ngón tay gã lúc này cũng là một màu trắng bệch.
Nên gã gần như là mệt mỏi nhìn sang tên đàn ông sắp xếp buổi biểu diễn này, giọng điệu còn không hẳn là trách móc, thậm chí có vẻ thều thào.
"Đó rốt cuộc là quái vật gì? Ông bắt nó lại kiểu gì vậy?"
Gã đàn ông thấy cảnh tượng kinh khủng nằm ngoài mong muốn này cũng sợ. Trấn an người trong sân xong, y bất đắc dĩ trả lời: "Tôi cũng không rõ, trước đó nó vẫn luôn hôn mê, tôi không nghĩ nó sẽ tỉnh lại ---"
Tuy vẫn có dấu hiệu sự sống, nhưng yếu ớt như vậy, hiển nhiên y cho rằng hắn chỉ là một cái xác. Ai mà ngờ được xác chết sống dậy?
Sống dậy thì thôi, còn có thể tay không giết chết một con Trùng cấp S, thủ đoạn còn hết sức tàn khốc, khiến y không thể không nghĩ nhiều.
Ngài Sở thẳng thắn bày tỏ chất vấn: "Ông thật sự nhặt được nó từ một phi thuyền bỏ hoang?"
Giọng điệu gã trở nên nghiêm nghị: "Quái vật nguy hiểm như vậy, tôi tuyệt đối không cho phép nó tiếp tục ở lại tinh hạm."
Thực tế thì không chỉ gã, sau cảnh tượng đủ khiến người ta gặp ác mộng đêm nay, tất cả mọi người sẽ đồng ý với đề nghị của gã.
Tuyệt đối không thể giữ lại con quái vật khủng bố như vậy!
Tên kia cười khổ, đâu còn muốn giải thích nữa: "Đừng nói là ngài, tôi cũng không muốn giữ nó lại. Giờ tôi đang nghĩ phải làm sao để trấn an nó, đưa nó ra khỏi đấu trường."
Ngài Sở căng thẳng: "Rót vào lồng khí gây mê nồng độ cao đi, sẽ khiến nó hôn mê ---"
Cũng may Nguyên Dục Tuyết đứng cách họ rất xa nên không nghe rõ hai người kia thảo luận.
Chỉ là gã đàn ông lo lắng rất đúng, giờ y đang sốt ruột không biết nhốt con "quái vật" này lại kiểu gì.
Sau khi cắn nuốt chút năng lượng, còn giết chết một con Trùng cấp S, dường như trạng thái hiện tại vẫn không có dấu hiệu dịu xuống khiến hắn rất cáu kỉnh. Đứng giữa biển máu, xung quanh hắn vẫn là sát ý lạnh thấu xương và khí thế đáng sợ khiến không ai dám nhìn thẳng.
Đám người tầng trên vẫn chỉ cho rằng buổi biểu diễn này hơi quá đà rồi. Họ không thể chấp nhận một màn biểu diễn khiến mình sợ hãi, bắt đầu kháng nghị.
Đã quá rõ rồi, bọn họ sẽ không được nhìn thấy con quái vật kia bị giết --- Nó thậm chí còn vừa giết một con Trùng tộc cấp S!
Mà gã đàn ông sắp xếp "biểu diễn" cũng bị tóm lại, phải tiến lên cam đoan với tất cả mình sẽ giải quyết tốt chuyện này, màn biểu diễn kết thúc.
Cơ quan được khởi động, sàn nhà bắt đầu khép lại, đấu trường bên dưới sắp được che khuất, một lần nữa ẩn khỏi ánh mặt trời. Nguyên Dục Tuyết cau mày bước lên trước.
Mà người đàn ông đứng trong biển máu, dường như không mấy thỏa mãn, bổng ngẩng lên nhìn về phía họ.
Cuối cùng hắn cũng chú ý tới cảnh tượng kì lạ trên đầu mình, đương nhiên cũng nhìn thấy những kẻ thượng đẳng đang xem "biểu diễn".
Ánh mắt hung ác nham hiểm khủng bố như vậy, hoàn chỉnh hiện lên trên màn hình.
Giờ đã không còn mấy ai muốn xem "biểu diễn", nhưng màn hình lớn hiển thị quá rõ, nên vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Chẳng biết tại sao, người thấy cảnh này đều chợt rùng mình, linh cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Thậm chí không màng tới phép lịch sự, rất nhiều người muốn rời khỏi hội trường khiến họ sợ hãi này ngay lập tức.
"A Dạ, chúng ta về thôi." Sắc mặt cô ta không mấy tốt đẹp, lạnh nhạt nói.
Người chơi vẫn còn đang hãi hùng thu hồi cái nhìn, thành thật theo sau chủ nhân, trong đầu không ngừng hồi tưởng cảnh vừa rồi.
... Đó là thứ gì?
Chẳng lẽ là Trùng Mẫu trong nhiệm vụ?
Nếu đối tượng nhiệm vụ là nó, vậy giờ hắn không có dũng khí để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh.
Nháy mắt sau, chấn động dữ dội đột nhiên phát sinh, khiến những quý cô quý bà đang đi giày cao gót suýt trật chân.
Sau đó là tiếng hét không thể kiềm chế được.
Bởi vì họ nhìn thấy con quái vật kia, thế mà thông qua kẽ hở giữa hai vách sàn, nhanh chóng nhảy vọt lên nóc lồng, bắt đầu đấm từng đấm vào lồng phòng hộ trong suốt.
Lồng phòng hộ cấp SS hiện đang là lớp phòng thủ cuối cùng của đám người tầng trên, mang lại cảm giác an toàn mãnh liệt cho họ. Cũng chính vì sự tin tưởng tuyệt đối với nó, nên dù sắc mặt hết sức khó coi, đám người này không hề hoảng loạn bỏ chạy, còn tiếp tục đứng nhìn, cảm thấy quá là hoang đường.
Lông tơ trên người họ dựng đứng, cảm giác được con mồi của thứ quái vật kia đã biến từ Trùng tộc thành con người.
Từ kẻ thưởng thức thượng đẳng, bỗng trở thành con mồi trong đấu trường, loại cảm giác này thật sự không tốt đẹp gì.
Chính vì thế, họ như muốn chứng minh bản thân, dù sắc mặt rất tồi tệ, lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, chế giễu châm chọc: "Nó muốn làm gì? Chẳng lẽ cho rằng giết được một con Trùng tộc cấp S là đủ mạnh để phá lồng phòng hộ cấp SS?"
"Thật nực cười."
"Chỉ là thứ đồ chơi mà dám ---"
Những lời mỉa mai được thốt ra còn chưa kịp ngừng, đám người còn đang chế giễu chợt cứng mặt, chết sững tại chỗ. Con ngươi như muốn lồi ra ngoài, trơ mắt nhìn lồng phòng hộ đáng lẽ phải vô cùng cứng rắn, xuất hiện vết nứt.
Trong nháy mắt, một vết nứt lan ra thành vô số vết rạn, hàng nghìn hàng triệu, tựa như bông tuyết dần loang ra từ chính giữa cái lồng.
Tất cả tái mặt.
Bọn họ cảm nhận được chấn động rất nhỏ của lồng phòng hộ, tuy chưa hoàn toàn vỡ ra, nhưng nỗi sợ hãi mãnh liệt nháy mắt phản lại, bao trùm cõi lòng.
"Vệ binh!!! Vệ binh!!!!"
Có người điên cuồng hét lên.
Những người được mời tham gia bữa tiệc lần này đều có thân phận cao quý, nên hệ thống bảo vệ cũng vô cùng hoàn thiện.
Khi họ không còn hơi sức để lo chuyện thể diện, hoảng loạn muốn bỏ chạy, vô số vệ binh chạy tới mang theo vũ khí sát thương cao, phụ trách đối phó sự cố kinh khủng này.
Nhưng không kịp chờ đám người tầng trên cao quý đó rút lui, lồng phòng hộ chịu đả kích nặng nề, bông tuyết nở rộ ở chính giữa bỗng vỡ toang thành bột mịn.
Tung bay giữa không trung.
Mùi máu tanh nồng ùa ra khỏi đấu trường, xộc vào khoang mũi mỗi người.
Con quái vật khủng bố đó đã ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Viêm Khớp Vai: Vợ ơi anh tới rồi!!!
- ---
Nguyên Dục Tuyết: Cảm ơn đã chiêu đãi. (→ chỉ bánh gatô, đồ ăn)
Giới Chu Diễn: Cảm ơn đã chiêu đãi. (→ chỉ...)
Trùng tộc: Đcm
_____________________________
Người ta gọi cái này là ăn bửn sống lâu =))))))))))))))))))