Cuối cùng có người lấy dũng khí tới gần một chút, vươn tay giữ lấy Văn Dịch đang nhảy tưng tưng, muốn dừng động tác của gã. Lại thấy Văn Dịch bỗng ngẩng đầu, phần cổ bị kéo căng tới cực hạn như sắp đứt gãy tới nơi, thậm chí xương quai hàm còn phát ra tiếng răng rắc, dọa cho cậu sinh viên tới giúp kia vội vàng thu tay về.
Mà lúc này, Văn Dịch cuối cùng cũng xụi lơ ngồi bệt xuống đất. Mười ngón tay rủ xuống khoác lên đầu gối, khốn khổ hít hà, muốn nói chuyện nhưng họng bị thương, gã chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ "ư ơ" đau đớn không rõ nghĩa. Âm thanh ấy thông qua míc truyền khắp thính phòng, càng tăng thêm sự khủng bố trong không khí.
Người xem dưới khán đài cũng nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, không phải là tai nạn bất ngờ, mà là gặp quỷ --- Người ngồi ở hàng trước lập tức nhảy dựng lên, sợ hãi liều mạng lùi ra sau. Có người đã chạy tới cửa, nhưng cửa đóng kín mít, dù có dùng sức đẩy cũng không lay chuyển được.
Một bóng trắng bỗng hiện lên cạnh dương cầm.
"Buổi diễn còn chưa kết thúc." Nó nói: "Trở lại."
Dù trong lòng vô cùng chống cự, đôi chân của đám thanh niên lại không nghe lời, từng bước một đi tới hàng đầu, sắp xếp ngồi vào từng ghế, nghiêm chỉnh lấp kín từng vị trí. Cũng vì thế mà Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn vẫn luôn ngồi ở hàng đầu tiên không quá thu hút sự chú ý.
Mọi người đều sợ hãi nhìn chằm chằm vào giữa sân khấu, mọi ánh mắt đều ngưng tụ ở bóng trắng bên cạnh đàn dương cầm kia.
Nó có vẻ cao gầy, cơ thể lơ lửng, khuôn mặt là một đống sương mờ không rõ. Bởi vì tính đặc dị không phải người cực kì rõ rệt đó mà việc không thấy rõ dung mạo mới khiến người ta thêm sợ hãi. Nó đồng thời vươn hai tay ra --- Từng ngón tay hiển hiện rõ ràng, đeo một đôi găng trắng, làm tư thế chỉ huy.
"Hãy hoàn thành một buổi tình diễn khiến ta hài lòng." Dường như nó hơi ngẩng lên --- Thật sự rất khó để nhìn ra được tư thế này trong một đống sương trắng lờ mờ: "Hoặc là tất cả biến thành nhạc cụ mới của ta. Nghe nói dùng xương sọ với hình dạng độ dày khác biệt chế thành nhạc cụ, âm sắc sẽ vô cùng động lòng người."
Cái này chẳng lẽ còn cần phải chọn à!!
Tất cả bất lực gào thét trong lòng.
Lúc này khán giả đều đặt hi vọng vào nhóm sinh viên nhạc viện kia.
Theo ý quỷ quái thì "nhạc cụ mới" không chỉ giới hạn trong sinh viên nhạc viện, sống chết của họ đều cùng một nhịp thở.
Lúc này đám sinh viên trên sân khấu đã sợ tới nỗi sắp ngất rồi, tuy bọn họ là những sinh viên xuất sắc nhất trong khoa, nhưng biểu diễn cho quỷ xem, còn phải làm nó hài lòng thì cũng quá thử thách tố chất tâm lý của họ.
Nhưng họ không có quyền từ chối.
Mà quan trọng nhất là người chơi dương cầm của họ đang nằm liệt trên đất, mười ngón be bét nát rữa, hai tay đã hoàn toàn không thể sử dụng ---
Nam sinh vẫn luôn đợi trong góc tối bỗng đứng dậy, âm thanh khản đặc truyền tới, rơi vào trong tai mọi người như thể tiếng trời.
"Tôi sẽ chơi dương cầm."
Y vừa nói ra, tất cả ném tới cái nhìn cảm kích kính nể.
Không ai biết nếu không làm cho quỷ quái hài lòng thì sẽ phải gánh chịu trừng phạt gì. Tất cả sinh viên nhạc viện đứng trên sân khấu đều bị ép phải tham gia, không còn cách nào khác, không muốn chết thì phải trình diễn, cũng có nghĩa là họ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn.Tô Thanh Viêm đề nghị lên sân khấu đảm nhiệm người chơi dương cầm, không ai quan tâm tính cách y trước đó như thế nào, hành động này đã rất dũng cảm.
Tô Thanh Viêm bước từng bước lên sân khấu, sắc mặt có phần u ám, y như không nhận thấy sự tán thưởng trên khuôn mặt những người khác. Tô Thanh Viêm ngồi trước cây đàn, ánh mắt hơi chéo xuống, rơi trên bóng trắng cách đó không xa.
"Nó" ra hiệu bắt đầu.
Lần tập luyện này khiến bọn họ căng thẳng hơn bất cứ buổi diễn chính thức nào, nhạc trưởng hai tay run rẩy bắt đầu chỉ huy, tiếng nhạc chậm một nhịp mới vang lên. Nữ sinh chịu trách nhiệm lĩnh xướng bị run giọng, một người lĩnh xướng khác hát sau cô còn khoa trương hơn, lạc cả giọng. Khán giả không có kiến thức nhạc lý chuyên nghiệp cũng cảm nhận rõ là lần này còn không xuất sắc bằng lần luyện tập tùy ý vừa rồi, tất cả mang vẻ bất an.
Nguyên Dục Tuyết chỉ lẳng lặng quan sát bóng trắng.
Bộ mặt của nó ẩn trong sương trắng, không thể biết là có hài lòng hay không, nhưng nó không bảo buổi diễn phát huy thất thường này dừng lại.
Đám người nơm nớp lo sợ biểu diễn, hầu hết đều mắc sai lầm ở một mức nhất định, cho đến khi tiếng đàn của Tô Thanh Viêm vang lên. Âm điệu mượt mà nhún nhảy như chú nai con trong rừng, ngoài êm tai động lòng người thì còn có kĩ thuật thành thạo, giúp nhạc công chơi vĩ cầm hợp tấu với y vào trạng thái, bình tĩnh trở lại. Bản nhạc dần lên cao trào ---
Một tiếng "rầm" rất lớn, nắp dương cầm lại đột nhiên đập xuống, cú va chạm ép ra một đoạn âm hưởng biến điệu dài dằng dặc.
Khoảng khắc nắp đàn rơi xuống, Tô Thanh Viêm cống hiến ra phản xạ nhanh nhất đời mình, rụt tay về, đứng dậy lùi lại mấy bước, thậm chí còn làm đổ cái ghế bên cạnh.
Sắc mặt y tái nhợt như quỷ hồn, đờ đẫn nhìn nắp đàn suýt nữa chặt đứt mười ngón của mình, trên mặt ngoài vẻ sợ hãi thì nhiều hơn cả là khó hiểu và nghi hoặc.
Bởi vì có chuyện xảy ra, những người khác đang chơi cũng ngừng lại, sợ hãi nhìn về phía con quỷ.
Bóng trắng dường như bành trướng hơn trước. Mọi người vốn phải chịu áp lực, đang ở trong trạng thái tiêu cực nóng nảy, bỗng cảm nhận được một luồng khí ướt lạnh chui lên từ lòng bàn chân. Chúng lan khắp người, máu thịt đều bị đông tới rét run, có người đã vô thức run lẩy bẩy.
"Quá tệ." Bóng trắng lẩm bẩm đánh giá, âm sắc trầm thấp như tiếng đàn vĩ cầm, nhưng nội dung lại khiến cho người nghe không thể nào nhẹ nhõm nổi. Nó u ám nhìn Tô Thanh Viêm, cảm xúc bực bội sôi trào trong mắt, lặp lại lần nữa: "Mi đánh đàn dương cầm quá tệ, như vậy mà cũng có thể vào dàn nhạc biểu diễn, như vậy mà cũng có thể khiến thính giả hài lòng?"
Thính giả bị cue run như cầy sấy, hận không thể chảy nước mắt mà tỏ vẻ bọn họ cực cực cực kì hài lòng! Nhưng tiếc là con quỷ trong phòng nhạc này sẽ không hỏi ý kiến của họ. Mà Tô Thanh Viêm sau câu chất vấn này, sắc mặt càng tái mét khó coi, ngón tay rủ bên người khẽ run.
"Ta không hài lòng." Nó nói: "Làm lại, tiếp tục."
- --- Xem ra quỷ quái không chỉ cho bọn họ một cơ hội, không đến mức ngay lúc này biến tất cả người ở đây thành nhạc cụ.
Nhưng tâm tình tất cả cũng theo đó chìm xuống, không thể thấy nhẹ nhõm.
Rốt cuộc là trình độ như thế nào mới có thể khiến nó "hài lòng"?
Mà tệ nhất là sau khi bị cắt ngang, còn nghe quỷ quái biểu đạt bất mãn, khi lại đặt tay lên phím đàn, Tô Thanh Viêm không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
Y đã phát huy khả năng tốt nhất của mình.
Lần tới nắp đàn nện xuống, y còn có thể tránh được không?
Hay sẽ lại như Văn Dịch đang đau khổ nằm kia rên rỉ, hai tay dập nát, làm người tàn phế sống không bằng chết?
Tô Thanh Viêm nhìn chằm chằm phím đàn, đôi mắt như thể bị thôi miên, bắt đầu hoa lên, trời đất quay cuồng. Mồ hôi lạnh tuôn rơi từ trán tới chóp mũi, ngón út ngoài ý muốn chạm phải phím đàn nào đó, ấn ra một chuỗi nốt dài. Tiếng đàn khiến những người khác phải trộm liếc Tô Thanh Viêm.
Tất cả đều hiểu, trạng thái của Tô Thanh Viêm đã bị ảnh hưởng.
Y sợ.
Không phải là do ác quỷ uy hiếp sinh mạng, mà là sợ bị hủy hoại đôi tay.
Cơn choáng váng càng thêm mãnh liệt, Tô Thanh Viêm đã gần như mất cảm giác với xung quanh. Cũng chính vào lúc này, một bàn tay lành lạnh đặt lên vai khiến y rùng mình, cảm giác được sự lạnh lẽo đang ở rất gần, gần ngay chỗ cổ.
"Để tôi." Một giọng nói lạnh nhạt truyền tới: "... Đứng lên đi."
Khán giả cũng chăm chú nhìn cậu sinh viên đột nhiên đi lên sân khấu, thấy Nguyên Dục Tuyết mặc đồng phục bình thường, không phải trang phục biểu diễn thì đoán ngay cậu là sinh viên ngành khác... Vậy có được không đây? Một đám sinh viên xuất sắc của nhạc viện mà còn không khiến con quỷ kia hài lòng, giờ tới một người nghiệp dư, có khi nào cậu ta là cao thủ ẩn mình dân gian không?
Nguyên Dục Tuyết ở dưới khán đài đã hoàn tất quá trình thu thập thông tin. Phương pháp đơn giản và thô bạo nhất là giết chết con quỷ trong phòng nhạc, nhưng như vậy sẽ phải tiêu hao rất nhiều năng lượng. Nguyên Dục Tuyết kiểm tra lượng pin chỉ còn 17.3% của mình, im lặng đẩy mức độ ưu tiên của kế hoạch này ra sau.
Giết quỷ quái thì cũng chỉ hóa giải khốn cảnh hiện giờ, chưa chắc đã điền được nội quy trong phòng nhạc.
Phương pháp trực tiếp nhất, phơi bày ngay trước mặt, con quỷ cũng đã nói, đó là dựa theo tiêu chuẩn của nó, diễn tấu một bản nhạc khiến nó hài lòng.
Tiêu chuẩn này còn rất mơ hồ, tất cả do quỷ quái đặt ra.
Tài năng dương cầm của Tô Thanh Viêm rất cao. Với một người máy như Nguyên Dục Tuyết, con người chắc chắn luôn thắng người máy ở khả năng cảm nhận cảm xúc và sáng tạo nghệ thuật. Nếu Nguyên Dục Tuyết chơi đàn, cậu sẽ không thể chơi tốt hơn Tô Thanh Viêm hay có trình độ cao hơn y.
Nhưng sau vài giây ngắn ngủi suy nghĩ, Nguyên Dục Tuyết bước lên sân khấu.
Tô Thanh Viêm ngẩng đầu, con ngươi đờ đẫn mờ mịt nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh mắt hai người giao thoa trong một khắc, khuôn mặt y lộ vẻ kháng cự rõ rệt.
Niềm tin của y không cho phép y hèn nhát lâm trận rồi bỏ chạy.
Nhưng phản chiếu trong con ngươi là cặp mắt màu đen vừa bình thản vừa tĩnh lặng, không có ngạo mạn, khinh thường, hay là bất cứ sắc thái nào khiến người ta phải khó chịu. Như thể đây chỉ là một lần thay nhạc công rất đỗi bình thường trong buổi hòa nhạc, gần như khiến Tô Thanh Viêm quên đi việc phải đối mặt với chỉ trích hà khắc của quỷ quái và sống chết.
"..."
Tô Thanh Viêm theo bản năng đứng dậy, nhường vị trí lại cho Nguyên Dục Tuyết. Y không rời đi mà rủ mắt chăm chú quan sát cậu.
Trước khi ngồi xuống ghế, Nguyên Dục Tuyết gật đầu với Tô Thanh Viêm, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được mà nói: "Vất vả rồi."
Trước khi cậu lên sân khấu, Tô Thanh Viêm là người tiếp nhận phiền phức phá giải quy tắc.
Tô Thanh Viêm thoáng ngẩn ngơ, không nói gì, lẳng lặng đi ra góc.
Mà con quỷ kia đang dùng một loại ánh mắt vô cùng tồi tệ nhìn Nguyên Dục Tuyết, như thể bất mãn với việc cậu không hỏi ý kiến nó đã tự tiện đổi người trình diễn.
Thậm chí nó đã đứng trước cây đàn, nắp đàn vi diệu lệch đi, nhưng ngay trước khi vật nặng rơi xuống, con quỷ bỗng nghe được Nguyên Dục Tuyết nói với mình: "Tôi sẽ hoàn thành một lần biểu diễn làm cậu hài lòng."
- -- Mặc dù nó căm ghét người khác chống đối mình, nhưng lại có sự nhẫn nại vượt mức bình thường với nghệ thuật yêu quý mà nó theo đuổi. Chỉ trong vài giây, nắp dương cầm từ từ về vị trí cũ. Con quỷ lạnh lùng nhìn Nguyên Dục Tuyết, âm thanh trầm thấp trôi chảy lại rất thu hút vang lên: "Mi --- Tốt nhất nên làm được."
Ngón tay Nguyên Dục Tuyết rơi trên phím đàn. Cậu có những đốt ngón tay thon dài hoàn mỹ lạ thường, khiến màn này giống như một bức tranh động lòng người.
Khán giả vốn còn nghi ngờ, nhưng chú ý tới đôi bàn tay xinh đẹp của Nguyên Dục Tuyết, không hiểu sao lại có lòng tin tuyệt đối với cậu.
Một đôi tay xinh đẹp như vậy, không một ai cho rằng nó sẽ không phù hợp để đánh đàn dương cầm!
Dường như chính con quỷ cũng không nghĩ rằng, khi Nguyên Dục Tuyết ngồi trước cây đàn, đôi mắt khẽ buông lơi kia không phải đang ấp ủ cảm xúc, mà là đang đối chiếu từng phím đàn với thông tin trong kho dữ liệu...