Đi tới cửa phòng cô,giơ tay lên đang muốn gõ cửa,cảnh kích tình trong hoa viên khách sạn lần nữa xông vào đầu của hắn,bàn tay đặt lên cửa vội bỏ xuống,xoay người rời đi.
Hắn bây giờ không cách nào đối mặt cô,hãy cho thêm hắn một chút thời gian.
Tâm trạng phiền muộn Vu Thiểu Đình không ăn điểm tâm vội rời đi.
Đi tới nhà để xe,đang muốn mở cửa xe,hình ảnh bên trong cửa sổ xe khiến hắn hoảng sợ.
Chỉ thấy Liễu Uyển Nhi mệt mỏi tựa người vào xe,hai mắt nhắm nghiền.
“Tiểu Tiểu, em làm sao vậy?” Nhanh chóng mở cửa xe,lay động người cô.
Cô bé từ từ mở mắt: “Anh Thiểu Đình,anh rốt cuộc đã tới.”
Giọng cô hơi khô ách.
“Không phải em ở trong xe cả một buổi tối chứ.”Nhìn áo trên người cô là của ngày hôm qua,Vu Thiểu Đình không hiểu tại sao cô không trở về phòng.
Liễu Uyển Nhi e lệ nói: “Áo bị anh xé rách,em không thể vào trong.”
Vu Thiểu Đình nghe vậy có chút ý ngượng ngùng,ánh mắt rời khỏi mặt cô,chua chát nói: “Em có thể gọi điện cho anh .”
“Em gọi di động cho anh nhưng anh không nghe,gọi mấy lần về nhà người nghe điện đều là Lưu thúc,em không thể nói với ông ấy.”
Vu Thiểu Đình vừa lúng túng vừa giận,hắn đã làm chuyện gì!
Vừa ngẩng đầu phát hiện cô bé trước mắt sắc mặt ửng đỏ,mà đỏ không giống bình thường.
Đưa tay sờ lên trán cô,nóng kinh người.
“Tiểu Tiểu,em thấy khó chịu không?”
“Chẳng qua thấy hơi mệt.”
Cô mệt mỏi khiến tim Thiểu Đình co rút lại.
“Anh lập tức đưa em đến bệnh viện.” Vừa nói người đã ngồi vào bên trong xe.
Lại nghe cô nói: “Lấy giùm em một bộ quần áo.”
Cô kiên trì không thể để như vậy đi ra ngoài.
“Em trước khoác áo của anh.” Cởi xuống áo khoác của mình phủ lên người cô.
Đã rất nóng,cô còn bận tâm nhiều vậy làm gì.
Vu Thiểu Đình phát động xe,hoả tốc xông đến bệnh viện gần nhất.
Đến bệnh viện,Vu Thiểu Đình lập tức đưa cô khám .
Sau khi bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Liễu Uyển Nhi,rồi bảo y tá giúp cô.
Khi cây kim cứng nhọn đâm vào da Liễu Uyển Nhi,cô nhíu chân mày thật sâu,thấy vậy Vu Thiểu Đình đau lòng cùng tự trách.
Liễu Uyển Nhi nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi.
Vuốt ve mái tóc cô,Vu Thiểu Đình nhìn ửng đỏ trên mặt cô từ từ biến mất.
Hắn không bao giờ muốn tổn thương cô,nhưng vẫn vô ý tổn thương.
Có lẽ nên buông tha tất cả,đưa cô rời đi.