Liễu Uyển Nhi nói nhìn mặt Vu Thiểu Đình không chút thay đổi,sợ hãi hỏi: “Anh sợ em lắm sao?”
Không phải sợ mà căn bản không tin!
“Tiểu Tiểu,anh thấy em quá mệt mỏi,nghỉ ngơi trước một chút đi.”
“Anh Thiểu Đình,lời em nói đều là thật,xin tin em.” Liễu Uyển Nhi vội vàng nói,hắn tại sao không tin cô.
“Được,được,anh tin em.”
Hắn trả lời có lệ Liễu Uyển Nhi có chút phát điên,cô phải chứng minh lời mình thế nào đây.
“Em không phải mất trí nhớ,mà căn bản không phải Tô Tiểu Tiểu,người mất trí nhớ sẽ không ngay cả cuộc sống bình thường cũng quên!”
Liễu Uyển Nhi nắm tay hắn,mỗi một chữ mỗi một câu đều dùng sức nói.
Vu Thiểu Đình bỗng nhiên nhớ lời nói việc làm mấy năm qua của cô,một góc trong tim bắt đầu có chút buông lỏng.
Chẳng lẻ lời cô nói là sự thật?
Nhưng chuyện này quá khó hiểu đi,trong đầu hắn một mảnh hỗn loạn.
“Anh Thiểu Đình,anh sợ?” Nhìn mặt hắn bỗng nhiên cứng ngắc,Liễu Uyển Nhi nói không khẩn trương là giả .
Thấy hắn vẫn không nói bàn tay nắm chặt buông lỏng ra,Liễu Uyển Nhi cúi đầu xuống thấp,hắn cuối cùng vẫn không thể đón nhận cô,cô là quái vật,một quái vật tự dưng đến nơi này.
Nước mắt tích lũy tại viền mắt,càng để lâu càng nhiều,rốt cục không nhịn được nhỏ xuống trên chăn bông màu trắng.
Vu Thiểu Đình rốt cục phát hiện cô khác thường,trong lòng lộp bộp rơi xuống,lập tức nắm lấy cánh tay đang từ từ rút khỏi.
“Tiểu Tiểu,không,Uyển Nhi,cám ơn em đã thẳng thắng với anh.”
Lời hắn nói lập tức xua tan buồn bã trong lòng Liễu Uyển Nhi,hắn tin cô,chuyện này rất quan trọng với cô,bởi vì trên thế giới này rốt cục có người chịu chấp nhận cô là Liễu Uyển Nhi mà không phải Tô Tiểu Tiểu.
“Anh Thiểu Đình.” Giọng nói khó nén kích động.
Nhìn người trước mặt Vu Thiểu Đình suy nghĩ cẩn thận,thật ra thì bất luận là Liễu Uyển Nhi hay Tô Tiểu Tiểu cũng chỉ là một cái tên mà thôi,người hắn thật quan tâm chính là cô.
“Uyển Nhi,sau này ở trước mặt người ngoài anh sẽ gọi em là Tiểu Tiểu,để tránh làm cho người ta nghi ngờ.”
“Được.” Liễu Uyển Nhi gật đầu,bỗng nhiên cô nghĩ đến một người “Chuyện này em không muốn cho ông ngoại biết.”
Vu Thiểu Đình gật đầu đồng suy nghĩ của cô,không thể để Lâm Cẩm Quyền biết thật ra cháu ngoại ông đã rời đi,đây tuyệt đối là một đả kích lớn với người đã mất đi con gái.
Nắm chặt tay lẫn nhau,sóng gió vườn hoa coi như đã qua nhưng giây phút yên tĩnh này có thể kéo dài bao lâu?