Ngày hôm sau, Công Tôn Vô Viễn sáng sớm đã đếnVũ kiếm viên đi tìm muội muội Vô Tình, đến lại phát hiện bên trong vườn không có một bóng người, Vô Tình đã rời đi. Hỏi thăm hạ nhân mới biết được, nàng mới sáng ra đã ra ngoài.
Công Tôn Vô Viễn cười thầm, muội muội nhất định là chạy đến Tiết thành chờ quân Bắc phạt trở về rồi.
Quả thật , Công Tôn Vô Tình tối hôm qua cả đêm không ngủ, đầu óc cũng loạn, hơn nửa đêm bò dậy múa kiếm, đợi đến trời sáng, liền tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y đi đến Tiết thành.
Khi Công Tôn Vô Tình đến Tiết, nơi đó đã tụ tập hàng trăm hàng nghìn dân chúng. Mọi người đứng chật hai bên đường, tay cầm trứng gà và rượu chờ khao quân. Dĩ nhiên, bọn họ tới đây mục đích chủ yếu nhất là nhìn "Hổ Uy Tướng Quân " Lý Cáp trong truyền thuyết.
Đến chừng giữa trưa, tiếng vó ngựa vang lên.
Đám đông lập tức xao động, mọi người tranh nhau vỗ tay hoan hô, nghênh đón dũng sĩ chiến thắng trở về.
Tướng sĩ đi đầu đều ngẩng đầu ưỡn ngực, tinh thần hưng phấn, cảnh như phía trước dọc đường đi bọn họ thấy rất nhiều, cơ hồ mỗi thành thị đều là dân chúng tự phát hoặc quan phủ tổ chức nghênh đón, nếu không phải có lệnh nhanh chóng về chỗ trú quân hoặc lên kinh thì tướng lĩnh thật sự muốn đi đi lại lại vài vòng quanh thành nữa. Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của các cô nương không, chỉ cần có cơ hội họ sẵn sàng lấy thân khao quân đấy!
Bắc phạt thảo nguyên thành công đẩy địa vị quân nhân Hạ quốc lên tầm cao chưa từng có.
Vô Tình không chen chúc ven đường với mọi người mà tìm một cây đại thụ, bay lên nhìn đại quân. Nàng nghe truyền thuyết nói rằng Lý Cáp cưỡi một còn thánh thú Thiên Sơn, dĩ nhiên cực kì nổi bật, nhưng nàng sợ lời đồn nhảm nên chú ý nhìn hàng tướng lĩnh cưỡi ngựa.
Nhưng mà nhìn mãi cũng không thấy "Hổ Uy Tướng Quân" đâu, dân chúng bắt đầu xôn xao lo lắng.
Bỗng nhiên, pphía bắc vang lên tiếng hoan hô, Công Tôn Vô Tình nhìn lại, đôi mắt thanh tú sáng ngời, một đại kỳ thêt chữ “Hổ” xuất hiện trong đội ngũ, dân chúng không hẹn cùng hô lớn: "Hổ Uy Tướng Quân! Hổ Uy Tướng Quân! . . ."
Tiếng hoan hô như bom nổ, làm mọi người sục sôi, binh lính Hổ doanh xuất hiện, là thống tướng Hổ doanh "Hổ Uy Tướng Quân " chắc chắn sẽ ở trong đó rồi, tất cả mọi người là tranh nhau rướn cổ lên muốn nhìn thấy phong thái Đại tướng vô địch Hạ quân.
Bên kia Công Tôn Vô Tình trên cây cũng nhíu mày nhìn kĩ sợ bỏ qua hình bóng ai đó, vẻ mặt này đã bao giờ xuất hiện trên mặt Công Tôn đại tiểu thư đâu?
Tiếng áo giáp ma xát loảng xoảng, tiếng bước chân, tiếng người hoan hô dường như rất xa xôi với nàng, ánh mắt nàng chỉ nhìn kĩ vào một hướng, tìm một người khiến nàng vừa yêu vừa hận.
Nhưng mà khiến tất cả mọi người thất vọng là Hổ doanh đi qua, đến cả Ưng kị đi qua cũng không thấy "Hổ Uy Tướng Quân" xuất hiện.
Nhưng mọi người không vội rời đi, bởi vì nghe nói Hổ Uy Tướng Quân cưỡi hỏa kì lân uy phong vô cùng, chiến mã không dám lại gần, chỉ có bộ binh mới dám đi cạnh, nãy giờ đều là kỵ binh nên có thể Hổ Uy Tướng Quân đi phía sau với bộ binh cũng nên?
Cho nên, mọi người tiếp tục chờ, mà Công Tôn Vô Tình cũng chỉ có thể là nóng lòng tiếp tục nhìn về phía bắc.
Nhưng mà chờ mãi đến hoàng hôn, quân bắc phạt đi qua hết cũng không thấy "Hổ Uy Tướng Quân" đâu, người chờ đợi bụng đói bất đắc dĩ quay về thành.
Công Tôn Vô Tình còn đứng trên tàng cây một lúc lâu mới cỡi ngựa về nhà.
Dọc theo đường đi, Công Tôn Vô Tình ngơ ngẩn, ngổn ngang đủ cảm xúc, không rõ thất vọng, ủy khuất hay chua xót, có lẽ đủ cả, may mà ngựa nàng cưỡi tốt nên tự biết trở về nhà.
Tại sao hắn không có tới? Tại sao hắn bắt ta chờ lâu vậy? Trong tim hắn có ta không? Dưới ánh trăng, một thiếu nữ cưỡi ngựa đi về miên man suy nghĩ, nhưng nàng đâu nhớ lần trước tiễn biệt hắn đâu hẹn nàng ở Tiết thành mà bảo hắn thất hứa được?
Thiếu nữ vô tình một khi đã động tình thì cực kì si tình. Ai có thể ngờ được thiếu nữ u hoài vì tình lang đó lại là đệ nhị mỹ nữ trong võ lâm, băng sơn mỹ nữ Công Tôn Vô Tình nổi danh chứ, sợ là cả Lý Cáp cũng không ngờ được.
Công Tôn Vô Tình về đến trang viên đã là đêm khuya rồi. Muốn vào cửa nhưng thấy ngựa mình run lẩy bẩy, một người hầu chạy vội lên nói:
- Đại tiểu thư, hôm nay ngựa không vào được trang viên rồi, để tiểu nhân trói bên ngoài là đượ. Trong trang viên tất cả ngựa đều mềm nhũn chân không ra ngoài được rồi.
Công Tôn Vô Tình không hiểu hỏi:
- Tại sao?
Người hầu kia vừa dắt dây cương ngựa vừa nói:
- Xế chiều vị đại tổ tông kia đến trang viên chúng ta, ngựa đều sợ đến mềm nhũn chân ra. Đúng rồi, mấy người kia tìm Đại tiểu thư , trong đó một vị chính là Hổ Uy Tướng Quân!
Công Tôn Vô Tình vậy, thân thể mềm mại chấn động, hỏi tới:
- Thật. . . Là hắn tới?
Người hầu kia nói:
- Đại tiểu thư quay về là biết à, bọn họ đã chờ khá lâu rồi.
Công Tôn Vô Tình vội vàng chạy thẳng tới đại sảnh đi, thấy trong sảnh không người nào, hỏi thăm hạ nhân mới biết, bọn họ đều ở phòng khách riêng, lại chạy vội đến đó.
Đi qua hành lang, đến trước cửa phòng, nàng nghe được giọng nói của ca ca và Lý Cáp, bước chân dồn dập bỗng dừng lại trước cửa phòng.
Công Tôn Vô Tình giờ khó nói rõ trong lòng có tư vị gì, phức tạp, cơ bản là như vậy.
- Vô Tình trễ thế này còn chưa về, không biết là có chuyện gì không?
Bên trong truyền đến tiếng của Lý Cáp.
Tiếp theo là giọng nói của Công Tôn Vô Viễn vang lên:
- Nhìn trời chắc cũng sắp về rồi.
- Để ta đi tìm nàng xem sao.
Sau đó là tiếng đứng dậy.
Vô Tình nghe Lý Cáp quan tâm chính mình như vậy, mệt mỏi chờ đợi cả ngày hôm nay biến mất.
- Vô Tình?
Khi Vô Tình đang suy nghĩ, Lý Cáp đã đi tới cửa.
Công Tôn Vô Viễn nghe vậy đi ra, nghi ngờ nói:
- Vô Tình? Muội đã về? Sao lại đứng trước cửa không vào vậy?
Vô Tình trừng mắt lườm ca ca, lại nhìn về phía Lý Cáp,thấy hắn nhìn mình, lại nhớ mình chạy ra Tiết thành chờ hắn cả ngày, mặt nòng rần lên, Công Tôn Vô Viễn lại nói:
- Muội tử a, sáng sớm chạy ra Tiết thành đợi Nhị công tử cũng không nói ta một tiếng, lại làm Lý công tử chờ lâu vậy.
- Người nào. . . Người nào đi đón hắn.
Vô Tình vừa trừng mắt lườm ca ca, xoay người bỏ chạy.
- Ách. . . Nhị công tử đừng trách, tính muội muội ta là vậy.
Công Tôn Vô Viễn cười giải thích.
Lý Cáp mới tới trang viên Công Tôn thế gia, ngoài dự tính biết được Công Tôn Vô Tình chạy đi Tiết thành chờ hắn, có chút kỳ quái, hắn còn tưởng rằng Vô Tình đồng ý gả cho mình là bất đắc dĩ , dù có tình cảm với mình cũng không đáng kể bao nhiêu a, phải biết rằng bình thường nàng đâu có rời khỏi Vũ Kiếm viên đâu.
Lý Cáp nói chuyện với Công Tôn Vô Viễn qua đó thấy được nàng thương nhớ hắn thế nào.
Nhìn Vô Tình bỏ chạy hắn cũng biết là vì da mặt nàng quá mỏng thôi.
- Cái này. . . Nhị công tử, đường đến Vũ Kiếm viên cậu biết không?
Công Tôn Vô Viễn cười cười nói.
Lý Cáp hiểu ý, ôm quyền nói:
- Ta đây đi trước.
Nói xong mang theo Linh Nhi, Tịnh Cơ, Thiên Tú cùng Phong Di, còn thất thải hồ điệp đi về Vũ Kiếm viên.
- Thánh chủ này, cũng là người phong lưu a.
Đi phía sau Phong Di nói khẽ với Thiên Tú nói.
Thiên Tú cười cười, không nói gì. Nam nhân phong lưu, nếu là lưỡng tình tương duyệt thì nàng không có ý kiến gì. Đối với Lý Cáp, nàng không có ghen tức hay gì, nàngchỉ thấy mình đang ở trong thâm uyên trông chờ người cứu chứ không phải là chồng mình.
Mà Tịnh Cơ và Linh Nhi thì không nghĩ nhiều như vậy, Tịnh Cơ suy nghĩ rất đơn giản, cố gắng chiều ác ma này để hắn thả ca ca và tộc nhân, còn Linh Nhi chỉ nghĩ đi theo vị “ca ca” này mà thôi.
Lý Cáp cũng bốn cô gái nhanh chóng đến Vũ Kiếm viên.
Trong viên một mảnh mờ mờ, Lý Cáp đi thẳng tới, đẩy cửa vào.
Gian phòng này chính là nơi Lý Cáp rình coi Vô Tình khi tắm chui vào, cũng chính là phòng ngủ của Vô Tình .
Lúc này, Vô Tình đang ngồi ở bên giường, quay lưng về phía Lý Cáp.
Lý Cáp đi tới bên giường ngồi xuống, ôm bờ vai thon gầy, nhẹ giọng nói:
- Tình Tình, ta đến thăm nàng, nàng không vui sao?
Công Tôn Vô Tình vừa nghe hắn gọi mình là "Tình Tình", thiếu chút nữa cười ra tiếng!
- Ai bảo chàng không đi đường lớn.
Công Tôn Vô Tình thấp giọng oán giận.
Đại tiểu thư a, ta đã tách khỏi đại quân, dĩ nhiên phải đi đường nhỏ rồi. Lý Cáp trong lòng nghĩ thầm, ngoài miệng lại nói:
- Đúng đúng, là ta không tốt, không nên đi đường nhỏ, để bảo bối Vô Tình của ta, bảo bối chờ cả một ngày, là ta không tốt.
- Ai... Ai chờ chàng cả ngày!
- Ớ! Thế không phải nàng ra Tiết thành sao?
- Đúng thì sao?
- Không phải chờ ta thì chờ ai? Ta đi chém hắn!
Lý Cáp giả vờ giận dữ.
- Đi đi, chém chết tên ác nhân họ Lý tên Cáp.
- Haha, nàng thừa nhận chờ ta rồi nhé.
Lúc này Công Tôn Vô Tình quay đầu lại tới , lại thấy Lý Cáp một thiếu nữ xinh đẹp lung linh dựa sát vào hắn, bên cạnh là ba cô gái xinh đẹp như hoa, sắc mặt lập tức khẽ biến, nhíu đôi mi thanh tú lại nói:
- Các nàng là ai?
Lý Cáp sờ sờ cằm, nói:
- Ba cô này là đầy tớ của ta, còn đây là... Muội muội.
- Nữ đầy tớ? Muội muội?
Công Tôn Vô Tình ban đầu khi chưa phát hiện mình động tình với Lý Cáp thì sao đến cả Hương Hương nàng cũng không thấy gì, nhưng bây giờ thì khác rồi.
- Bảo các nàng ra ngoài.
Vô Tình thản nhiên nói.
Lý Cáp nhìn Linh Nhi đang sợ hãi, hôn nhẹ nàng rồi nói:
- Muội đi cùng Thiên Tú tỉ nghỉ ngơi đi.
Rồi nói với Thiên Tú:
- Nàng mang theo Tịnh Cơ cùng Linh Nhi đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, ta nhớ phòng đó có hai giường.
Thiên Tú gật đầu liền cùng Tịnh Cơ cùng Phong Di đi ra khỏi gian phòng, nhưng Linh Nhi lại không chịu rời đi, vẫn nắm chặt Lý Cáp. Kể từ rời khỏi thế ngoại đào viên ở Thiên Sơn nàng vẫn như hình với bóng đi theo Lý Cáp.
Lý Cáp bất đắc dĩ phải ôm nàng sang gian phòng bên cạnh, hắn không hề thấy Công Tôn Vô Tình sắc mặt rất khó coi.
Sau khi dỗ Linh Nhi ngủ, Lý Cáp quay về phòng Công Tôn Vô Tình, cầm theo Thiên tiên kiếm cắm sau mông hỏa kì lân.
Lý Cáp mới ngồi lên giường, Công Tôn Vô Tình liền nói:
- Ta bất kể trước đây chàng thế nào, sau này chảng chỉ được có một mình ta.
Ca ca Công Tôn Vô Viễn trước kia từng nói đến sự “huy hoàng” của Nhị công tử, nhưng nàng khi đó cho rằng cả đời mình sẽ không động tình với nam nhân nên không để ý, giờ thì khác rồi.
Lý Cáp sửng sốt nói:
- Đều này không thể!
- Chàng muốn họ hay là ta?
- Ta đều muốn!
Lý Cáp vừa nói vừa cầm tay Vô Tình nói:
- Làm sao cho tốt đây, nàng cũng biết tính ta mà, ban đầu nàng cũng đâu có để ý.
- Bây giờ ta để ý rồi.
Công Tôn Vô Tình giãy ra:
- Chàng hấp diêm thân thể ta rồi, giờ còn muốn hấp nốt trái tim ta sao?
Lý Cáp dở khóc dở cười:
- Nàng bị sao vậy?
Công Tôn Vô Tình hôm nay quả thật rất khác thường, bình thường nàng đâu có nói nhiều như vậy.
Công Tôn Vô Tình không nói gì, ánh mắt nhìn ánh nến trên bàn.
Lý Cáp đưa Thiên Tiên kiếm tới trước mặt nàng nói:
- Ta từng hứa tặng nàng tuyệt thế hảo kiếm, nàng xem thanh này ra sao?
Vô Tình bị thanh kiếm hấp dẫn.
- Kiếm. . .
Ánh mắt Công Tôn Vô Tình lập tức sáng lên:
- Kiếm tốt!
Nhảy vọt lên cầm kiếm múa.
Lý Cáp nằm trên giường mỉm cười ngắm nhìn nàng như tiên nữ múa kiếm.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Công Tôn Vô Tình thu kiếm dừng lại, Lý Cáp vỗ tay vỗ tay.
- Kiếm này tên gì?
Công Tôn Vô Tình hiển nhiên vừa ý thanh kiếm này.
- Gọi là Công Tôn tình kiếm đi!
Lý Cáp cười nói.
- Công Tôn tình kiếm?
Công Tôn Vô Tình nhìn bảo kiếm trong tay lẩm bẩm. Trong lòng có chút khổ sở, nhớ lại lời Lý Cáp vừa nói, hiển nhiên hắn không thể vì nàng mà từ bỏ các cô gái khác. Hoặc nói nàng vì múa kiếm mà sinh, sao lại động tâm với nam nhân chứ. Vô Tình a Vô Tình, tên là Vô Tình sao lài hữu tình chứ.
Là ai đã nói, chỉ có người vô tình, vô tình kiếm, mới có thể múa kiếm đẹp nhất?
.
Đêm đó, Lý Cáp tự nhiên là ở trong phòng Vô Tình qua đêm, dĩ nhiên có đánh nhau với nàng vài hiệp, nhưng nàng vẫn đè nén cảm xúc như trước.
Bởi vì Lý Cáp chỉ đi thăm Vô Tình, cho nên trời sáng vội đuổi theo đại quân.
Trước khi đi, Lý Cáp ôm Vô Tình cười nói:
- Đợi ta hồi kinh sẽ cưới nàng, yên tâm chờ ta.
- Ừ.
Vô Tình nhàn nhạt đáp một tiếng.
Không biết sao, Lý Cáp đột nhiên cảm giác Vô Tình hôm nay và hôm qua khác nhau nhiều, giống như tuyết tan lại đóng băng vậy, chẳng lẽ do mình không đồng ý chỉ có mình nàng?
Bất quá Lý Cáp không thể để ý nhiều vậy, chờ lên kinh về rồi dụ dỗ nàng tiếp vậy.
Tốc độ hỏa kì lân đâu bình thường, khoảng cách một ngày một đêm với đại quân chỉ một lát kaf đuổi kịp.
Mà trong trang viên của Công Tôn thế gia, Vũ Kiếm viên lại u tĩnh như lúc ban đầu, Công Tôn Vô Tình vung thanh Công Tôn tình kiếm múa kiếm, cuộc sống của nàng trở lại bình thường.
Nhưng mà sau khi động tình liệu có trở lại bình thường được sao?