Thân thể khổng lồ trong nháy mắt di chuyển, nhảy vào lối đi tối tăm âm trầm của rừng tùng. Ao đầm trải rộng cùng với nhiều loài thú, côn trùng không biết tên đối với người bình thường mà nói đó là một con đường đầy tràn tử vong ngăn trở, nhưng đối với thần thú Thiên Sơn hỏa kỳ lân mà nói, bất quá chỉ là nhấc chân cũng có thể đi qua.
Hỏa kỳ lân chạy đến, dọc đường một ít u quang chợt lóe từ bốn phía rối rít tránh né, Hương Hương ở bên cạnh Lý Cáp thì nhẹ nhàng vung tay áo, những chạc cây nằm chặn ở phía trước đường đi lập tức văng ra, chỉ trong chốc lát đã mở ra một con đường vào bên trong Vạn Lâm tông.
- Hương Hương, nàng dùng linh khí tìm kiếm một chút, nơi nào trong Vạn Lâm tông này có người.
Lý Cáp nói.
Đầu ngón tay Hương Hương chỉ một hướng và nói:
- Hướng kia, cách khoảng hai mươi dặm có khí tức của con người.
Lý Cáp vỗ vỗ lưng hỏa kỳ lân:
- Nhị phi, chạy nhanh lên chút nào!
Hỏa kỳ lân khẽ kêu một tiếng, điên cuồng tăng tốc chạy theo hướng Hương Hương vừa chỉ, cảnh vật hai bên nhanh chóng lui lại đằng sau, còn những chủng côn trùng, dị thú không biết tên kia thì tựa hồ như bị tiếng hống này hù dọa mà bỏ chạy biệt tích.
Phía trước mơ hồ có ánh lửa, Hương Hương nói:
- Có ba người, đều là nữ.
- Tốt nhất trong ba người này người là có Y Tiên, ta cũng không muốn đi xuyên qua khu rừng tối om om này.
Lý Cáp bĩu môi nói, chân phải đạp đạp đầu hỏa kỳ lân, con thần thú Thiên Sơn khổng lồ này tứ chi lập tức tụ lực chợt đạp một cái phóng lên.
Hỏa kỳ lân tung mình nhảy lên một cái, đã vượt qua chướng ngại ngăn cách Rừng tùng mà đáp xuống một bãi đất trống.
Bên trong Vạn Lâm tông ngoài rừng tùng chính là ao đầm, tự nhiên có một mảnh đất trống giống như vậy không thể nghi ngờ là con người đã tạo nên. Ở giữa bãi đất trống bày một cái đỉnh lớn, bên trong đỉnh, ánh lửa hừng hực, ngọn lửa cao hơn một thước, cực kỳ quỷ dị. Bên trên bãi đất trống có một gian nhà gỗ nhỏ được dựng lên. Hiển nhiên là ở đây có người.
- Ai đó?
Hỏa kỳ lân vừa rơi xuống mặt đất, từ vũng bùn cách bãi đất trống đó không xa truyền đến một âm thanh khàn khàn trầm thấp, Linh Nhi, Ngu Cơ và Phi Nhi, tam nữ theo bản năng mà run lên, nắm chặt lấy cánh tay của Lý Cáp.
- Tại hạ là…
Lý Cáp đang chuẩn bị tự giới thiệu, cửa căn nhà gỗ bên cạnh bỗng nhiên “Ba” một tiếng rồi mở ra, hai bóng người bước ra, ngay sau đó liền nghe được thanh âm của một bà lão vang lên:
- Bát Cừu!
Phía trước rừng tùng liền vang lên loạt âm thanh làm lông óc người dựng ngược, sau đó một bóng đen khổng lồ nhảy thẳng lên đi ra ngoài.
Chuyện xảy ra đột ngột làm Lý Cáp giật nảy mình. Bất quá hỏa kỳ lân không bị gì, thậm chí có chút kích động, hung phấn gào thét, cơ thể bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Đợi bóng đen kia tới gần hơn một chút, Lý Cap mới nương nhờ ánh lửa của đỉnh mà thấy rõ được, bóng đen đó là một con thằn lằn thân dài chừng mười thước, khắp mình phủ vảy đen, miệng mở rộng lộ ra răng nanh lởm chởm!
Trên tay phải bách biến vô địch liền biến thành trường phủ trong nháy mắt, ngay lúc Lý Cáp chuẩn bị cưỡi hỏa kỳ lân nghênh đón, một trận lửa chói mắt phun thẳng từ trên lưng hỏa kỳ lân ra. Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng hổ thét rồng ngâm trong tiếng gào thét. Con thằn lằn to xác kia lập tức bị văng ra ngoài, kêu la thảm thiết, nặng nề té trên mặt đất.
Hai người bước ra từ căn nhà gỗ đồng thời phát ra tiếng kinh dị, hiển nhiên là không nghĩ tới con thằn lằn kia chỉ mới một chiêu mà gục ngã.
Con thằn lằn nằm trên mặt đất, thân thể run lên hai cái, chợt quay đầu lại hướng rừng tùng nhanh chóng bò đi, sau đó một loạt âm thanh vang lên rồi liền biết mất trong bóng đêm.
Ngọn lửa vừa mới xuất hiện là do tiểu hồ yêu Hương Hương ra tay. Lý Cáp thật sự cũng có chút không hiểu, tại sao cô nàng lại có thể thả ra hỏa long?
- Bát Cừu! Trở lại!
Bà lão kia tức giận hướng về rừng tùng kêu:
- Cái con súc sinh nhát gan này!
- Tần bà, không cần kêu nữa, với trình độ tu tập pháp thuật của vị cao nhân này, Bát Cừu không phải là đối thủ.
Một thanh âm từ trong ao đầm vang lên.
- Các ngươi là ai?
Lão bà kia đi tới bên cạnh hỏa đỉnh, nhìn đám người Lý Cáp với ánh mắt sắc bén.
Lý Cáp cũng nhìn về phía lão bà, nhưng ánh mắt lập tức bị thiếu nữ đứng cạnh lão bà hấp dẫn. Thiếu nữ kia cũng không phải là vô cùng xinh đẹp, bộ dáng khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt trường bào nam, mái tóc buộc theo kiểu của nam, mộc mạc thanh thuần, đôi mắt thì giống như u đầm, làm cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ, mà lại có chút quen thuộc.
Còn thiếu nữ kia thấy Lý Cáp, con ngươi cũng co rụt lại, càng làm cho Lý Cáp xác định phỏng đoán của mình, người nữ này hắn chắc chắn đã gặp qua.
Hương Hương và tam nữ thấy Lý Cáp không nói lời nào, tất cả cũng đều trầm mặc theo, cùng đối diện với một già một trẻ, hai bên nhìn nhau. Hai phe cứ như vậy lặng yên giằng co, chỉ nghe được ngọn lửa từ đỉnh phát ra tiếng vù vù cùng tiếng thở trầm thấp từ mũi của hỏa kỳ lân.
- Cô ta phái các người tới đây sao?
Thanh âm đến từ ao đầm phá vỡ sự yên lặng.
Lý Cáp khẽ nhíu mày, híp mắt nhìn về ao đầm đen tối:
- Cô ta? Là ai?
- Không phải? Ta cũng nghĩ các ngươi không phải là do cô ta phái tới, trong lòng cô ta, ta bất quá chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, hà cớ gì lại qua tâm sự sống chết của ta?
Tiếng cười lạnh khàn khàn như hai khối giấy nhám thô ráp chà vào nhau.
Lý Cáp nhớ tới Hương Hương đã nói, nơi này có ba nữ nhân, mà trước mắt chỉ có một già một trẻ là hai, vậy người thứ ba chẳng lẽ là người đang ở trong ao đầm kia?
- Là Y Tiên tiền bối sao? Tại hạ là Hỗ Dương Lý Cáp…
Lời Lý Cáp còn chưa nói hết, thanh âm từ ao đầm kia đã ngắt lời nói:
- Không phải là cô ta phái tới, thì tám phần là tới để cầu y rồi. Hừ hừ, nếu đã tới tìm ta, cái quy củ kia của ta, các ngươi hẳn là hiểu chứ?
- Quy củ?
Lý Cáp nghi hoặc.
- Ta không xem bệnh cho nam.
Lý Cáp nghe vậy chợt hiểu ra, mỉm cười nói:
- Cái này thì tại hạ đã được biết từ trước, mời tiền bối ra tay cũng không phải là vì tại hạ.
- Chẳng lẽ là nữ nhân bên cạnh ngươi?
- Đúng vậy, nếu tiền bối có thể chữa tốt bệnh của các nàng, tại hạ chắc chắn sẽ có hậu báo.
- Hậu báo? Ừ, ngươi có thể đến được nơi này, bên cạnh lại có người có phép thuật cao như vậy, thú cưỡi cũng là thần thú, ta nghĩ ngươi bên ngoài thì thân phận cũng không phải là thấp, cũng đúng là người có thể cho ta “Hậu báo” rồi.
Nghe khẩu khí này thì người trong ao đầm kia mười phần là Y Tiên Triệu Thanh Nhã rồi, chỉ là với giọng nói này thật sự khó làm cho người ta tưởng tượng được đó là nữ nhân.
- Tiền bối nếu có yêu cầu cùng điều kiện gì, cứ việc nói…
Lý Cáp rất cao giọng nói.
- Cứ việc nói? Được, quả nhiên có khí phách, Tần bà.
- Chủ nhân, có nô tỳ.
Lão bà kia vội vàng khom người về hướng ao đầm nói.
- Ngươi cùng Tiểu Vũ dẫn bọn hắn đến phòng của ta nghỉ ngơi.
Rồi âm thanh khàn khàn hướng về Lý Cáp nói:
- Vị Lý công tử này, phòng ốc có hạn, xin mời ngươi cùng mấy vị cô nương chen chúc ở tạm.
- Tiền bối, nếu được, không ngại tối nay liền…
Hiện tại Linh Nhi vẫn đang phát sốt, Lý Cáp tự nhiên hy vọng Y Tiên có thể sớm ra tay chữa trị cho chúng nữ thì càng tốt.
Y Tiên cũng lập tức đáp lại:
- Có chuyện gì, ngày mai hãy nói.
- Lý công tử, mời.
Mặt Tần bà không chút biểu tình, đi tới bên cạnh hỏa kỳ lân nói với Lý Cáp, hiển nhiên là còn có chút địch ý.
Lý Cáp vỗ vỗ lưng hỏa kỳ lân. No lập tức hiểu ý mà nằm xuống.
Gian phòng của Y Tiên bày biện rất đơn giản – một cái giường lớn, một cái bàn cũng một cái bồn hình thù kỳ quái, ngoài ra không còn vật gì khác
Lý Cáp nhìn thiếu nữ bên cạnh Tần bà, càng nhìn càng quen mắt, không khỏi hỏi:
- Cô nương họ gì?
Tần bà lập tức quay qua nhìn hắn chằm chằm, cảnh giác nói:
- Ngươi muốn cái gì?
Cô gái kia môi anh đào vốn khẽ nhếch lên, chuẩn bị nói gì đó nhưng thấy Tần bà nói như vậy, do dự một chút, rồi không nói gì, cúi đầu đứng một bên.
- Ta không có ý gì, chỉ là hỏi một chút về tên họ của vị cô nương này, cũng không được sao?
Lý Cáp không khỏi có chút tức giận.
- Tiểu Vũ. Đi, đừng để ý đến bọn hắn.
Tần bà xoay người lại kéo tay cô gái kia đi ra khỏi cửa. Lý Cáp thật sự nghĩ không ra, lão thái bà này vì sao đối với mình lại có địch ý lớn như vậy.
- Tiểu Vũ?
Lý Cáp lẩm bẩm, thấy cô gái kia trước khi đi vẫn quay đầu lại nhìn mình một cái, chính mình trong đầu bắt đầu nhớ lại xem mình đã từng biết nữ nhân nào có tên là Tiểu Vũ hay không.
Tiểu Vũ, rốt cuộc là ai?
Suốt cả đêm, Lý Cáp không ngủ, Hương Hương tự nhiên cũng theo hầu hạ bên cạnh chủ nhân suốt một đêm không ngủ, mà nằm trên giường tam nữ cũng đến khi trời gần sáng mới thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần bà liền mang theo Tiểu Vũ đi vào ao đầm, Lý Cáp vốn cũng muốn đi cùng, lại bị Tần bà ngăn cản, nói bọn họ cứ ở trong phòng, vân vân…, Y Tiên một lúc nữa sẽ đi qua gặp bọn họ.
Một lát sau, quả nhiên thấy được một người mặc áo bào tro, bọc đầu che mặt, được Tần bà dìu ra khỏi ao đầm.
Tần bà đưa người áo bào tro vào giữa phòng, đặt ngồi bên giường, rồi liền cùng Tiểu Vũ khoanh tay đứng một bên, nhìn nàng kia với bộ dạng cung kính, người áo bào tro hiển nhiên là chủ nhân của nàng, Y Tiên rồi.
- Nguyên lai là bị mù.
Thanh âm Y Tiên vẫn như cũ khàn khàn, vươn tay xem mạch cho Phi nhi.
Thấy Y Tiên ra tay, Lý Cáp và Hương Hương đều ngẩn ngơ – ngón tay kia không chỉ khô như khúc cây, mà toàn bộ bàn tay còn là màu tím, mà chỉ pháp xuất ra liên tục, thoạt nhìn thì vừa quỷ dị vừa âm trầm.
Y Tiên giữ tay Phi nhi coi mạch, trầm ngâm nói:
- Đã lâu như vậy rồi, muốn để cho hai mắt phục hồi lại thị lực cũng không phải là chuyện dễ. A? Đã có người chữa qua cho nàng, thủ pháp cũng khá cao, cho dù ta ra tay…, cũng chưa chắc đã có thể tốt hơn.
Lý Cáp cũng chỉ vào Linh Nhi và Nhu Cơ nói:
- Còn có hai nàng, mời tiền bối xem qua một chút.
Y Tiên cũng một lượt xem mạch qua cho hai nàng, sau đó không khỏi ngạc nhiên nói:
- Ngươi đã gặp danh y, vì sao vẫn tới tìm ta? Y thuật của ta, so với vị đại phu kia chưa chắc mạnh hơn, lấy y thuật của ta so với hắn cũng chưa chắc so sánh được.
Lý Cáp gật đầu:
- Là vị đại phu kia bảo chúng ta đi tìm Y Tiên tiền bối đây.
- A?
Y Tiên bỗng nhiên trầm mặc lại, bắt lại mạch cho tam nữ, lạnh lùng nói:
- Là Hoắc Khinh Lang?
- Đúng, chính là Y Thần tiền bối.
- Hừ, hắn lại nói cho các người tìm tới ta? Ta xem ra là hắn lười chữa, muốn từ chối rồi.
Y Tiên lãnh đạm nói.
Lý Cáp ánh mắt híp lại, vừa nhắc tới Y Thần, giọng nói Y Tiên liền chuyển sang lạnh lẽo, xem ra Y Tiên và Y Thần này chắc chắn có phát sinh chuyện gì đó.
- Bệnh của Linh Nhi và Nhu Cơ, Y Thần tiền bối cũng không có biện pháp chữa khỏi.
- Hắn không có, ta cũng không có.
Y Tiên rút tay về trong ống áo.
- Nhưng còn có cái này.
Lý Cáp vươn tay, Hương Hương lập tức đem một cái hộp đen đặt ở phía trước, mở nắp ra, bên trong chính là Thiên Sơn tuyết liên.
Y Tiên thấy Thiên Sơn tuyết liên, thân thể bên trong áo bào tro không khỏi chấn động:
- Thiên Sơn tuyết liên?
- Đúng vậy, Y Thần tiền bối đau đầu nghiên cứu hơn tháng, thủy chung cũng không tìm ra phương pháp luyện chế Thiên Sơn tuyết liên, tiền bối nói với ta, năng lực của Y Tiên đối với phương diện điều chế dược liệu là thiên hạ vô song, chắc chắn sẽ có cách sớm tìm ra phương pháp luyện chế Thiên Sơn tuyết liên.
Y Tiên hừ lạnh một tiếng, lần này không nói lời châm chọc Y Thần nữa, mà vươn bàn tay màu tím ra nói:
- Đưa ta.
Lý Cáp đưaThiên Sơn tuyết liên qua, lại không nghĩ Y Tiên lấy cái hộp trong tay hắn rồi đứng dậy đi ra khỏi nhà gỗ, đi tới phía ao đầm, Tần bà theo sát phía sau.
Chân mày Lý Cáp khẽ nhíu lại, liền muốn mang Hương Hương đuổi theo, nhưng Tiểu Vũ lại đứng ngăn trước mặt hai người:
- Công tử đợi một chút, đừng sốt ruột, đã đến giờ sư phụ phải đi, phải đến trong hồ, người mang theo Thiên Sơn tuyết liên, tức là đã đáp ứng công tử.
- Bởi vì độc trên người sao?
Lý Cáp nói.
- Ừ, loại độc kia thật sự rất lợi hại…
Thiếu nữ vừa nói, ánh mắt hơi lộ ra vẻ e ngại, hiển nhiên là đang nghĩ tới một chuyện gì đó đáng sợ.
Lý Cáp nhìn khuôn mặt thanh lệ của nàng, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta trước kia đã gặp qua sao?
Thiếu nữ buông tay xuống, nhìn mũi chân, dùng thanh âm nhỏ đến khó có thể nghe nói: - Năm đó Nhị công tử đã từng cứu tiểu nữ.
- Đã cứu cô?
Lý Cáp nhíu mày, nếu nàng biết gọi mình là “Nhị công tử”, vậy khẳng định là đã gặp qua rồi. Nhưng chính mình đã cứu nàng lúc nào?
Thiếu nữ sâu kín thở dài, ngẩng đầu nhìn Lý Cáp một cái, ánh mắt có chút si mê, có chút u oán, có chút mê man:
- Năm đó ở Hỗ Dương, Tiểu Vũ thân mang bệnh, cùng huynh trưởng quỳ ở trước cửa tiệm Hồ Xuân Phong, không có tiền chữa trị, được nhị công tử ra tay cứu giúp, Hồ Xuân Phong mới bằng lòng xem bệnh cho Tiểu Vũ, cứu Tiểu Vũ một mạng.
- À, ta nhớ ra rồi, cô là Minh Vũ!
Lý Cáp vỗ trán một cái nói:
- Đúng rồi, năm đó các cô tại sao lại rời Hỗ Dương nhanh vậy, mấy năm nay các cô thế nào, sao lại biến thành đồ đệ Y Tiên rồi, ca ca cô đâu?
Ánh mắt Tiểu Vũ đỏ lên:
- Năm đó gia huynh mang theo Tiểu Vũ đi tìm thân thích mà nương tựa, gia huynh cùng Tiểu Vũ thân đều mang bệnh nặng, gia huynh đem hết tiền trên người mua thuốc, toàn bộ cho Tiểu Vũ dùng, chính mình thì…
Vừa nói âm thanh vừa nghẹn ngào:
- Về sau được Tần bà bà cứu giúp, an táng cho huynh trưởng, sau đó dẫn Tiểu Vũ trở về Vạn Lâm tông, cầu tình với sư phụ, thu Tiểu Vũ làm đồ đệ.”
- Ra là như vậy…
Lý Cáp khẽ vuốt cằm, vỗ nhẹ bả vai Tiểu Vũ:
- Mấy năm nay cô chịu khổ rồi.
Hai người ngồi trước cửa hàn huyên một hồi, Tiểu Vũ bị Lý Cáp chọc cho nín khóc mỉm cười, đến buổi trưa còn thân hơn, ra tay làm cơm trưa.
Điều làm cho Lý Cáp không nghĩ tới chính là ở nơi này của Vạn Lâm tông, cơm trưa lại có thể làm thịnh soạn đến vậy, kỳ thú dã cầm khắp nơi lại thành nguyên liệu phù hợp cho bếp núc.
Về phần Y Tiên thì mãi đến đêm mới được Tần bà đỡ đi ra khỏi Vạn Lâm tông, trên người vẫn là áo bào tro thật dài, một tay nâng cái hộp chứa Thiên Sơn tuyết liên kia.
- Y Tiên tiền bối, mọi việc thế nào?
Lý Cáp đang ngồi ở cửa, vội bước ra nghênh đón
Y Tiên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thiên Sơn tuyết liên không hổ là thiên hạ chí bảo, nếu có thể đem nó ra luyện thuộc phù hợp, ba vị hồng nhan kia của ngươi bệnh cũng có thể khỏi trong thời gian ngắn nhất.
Lý Cáp vội vàng hỏi:
- Vậy tiền bối đã tìm ra phương pháp rồi ư?
- Hừ, ngươi thật cho ta là thần tiên sao? Thời gian một ngày làm sao đủ? Nhưng ta nắm chắc trong vòng mười ngày, có thể tìm ra phương pháp luyện chế.
- Vậy… Vậy bao lâu có thể trị lành bệnh của các nàng?
Bàn tay màu tím của Y Tiên vuốt ve trên hộp đen chứa Thiên Sơn tuyết liên, thản nhiên nói:
- Ta đáp ứng ngươi sẽ trị lành đôi mắt mù kia trong vòng ba tháng, có Thiên Sơn tuyết liên của ngươi giúp đỡ, thì trong vòng nửa năm có thể căn bản khôi phục được thị lực.
- Đa tạ tiền bối!
Lý Cáp vui vẻ nói.
- Khoan hãy tạ ơn.
Y Tiên lạnh lùng nói:
- Bây giờ là lúc ngươi thực hiện “hậu báo” rồi.