Mục lục
Hoàn Khố Đệ Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trận tiếng ho khan vang lên, Đại Hạ quốc Đại Vũ Tuyên Hòa hoàng đế được một gã thái giám tướng mạo thanh tú đỡ, chậm rãi bước từng bước lên thềm ngọc, chậm rãi xoay người, đối mặt với văn võ bá quan, ngồi xuống trên ghế rồng.

- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Trên điện Uy Vũ đủ loại quan lại cùng hô to, quỳ rạp trên đất.

Lý Cáp vừa quỳ xuống, vừa thầm mắng lão hoàng đế chết sớm cho khuất mắt.

- Các khanh bình thân...
Hoàng đế khoát tay áo nói, bốn chữ nói ra hữu khí vô lực, nhưng âm thanh không lớn vẫn truyền đến tai từng đại thần bởi vì cấu tạo độc đáo của điện Uy Vũ.

- Tạ ơn bệ hạ!
Các đại thần tạ ơn đứng dậy, lại lui về hai bên đại điện, cúi đầu đứng vững.

Lý Cáp cũng không giống như những người khác mới gặp Hoàng đế liền run sợ, trái lại còn trộm đánh giá Hoàng đế trên ghế rồng.

Hoàng đế kia thoạt nhìn mặc dù tóc đen râu đen, làn da cũng trắng tinh, nhưng trên khuôn mặt lại hiện rõ vô cùng mỏi mệt cùng bệnh tật, vầng trán hiện rõ vẻ tiều tụy. Nhìn qua bộ dạng chỉ năm mươi nhưng thần thái khí chất giống như lão già bảy tám mươi tuổi đầy bệnh tật. Lúc này hắn đang nhắm nửa con mắt ngồi trên ghế rồng, giống ngủ mà như không ngủ.

Thấy lão Hoàng đế không sống được bao lâu sống nữa, Lý Cáp nói thầm, nếu lão gia hỏa này biết mình phế thái tử thành thái giám, không biết có bị tức giận đến ợ ra rắm không nhỉ?

Sau đó, Lâm Thiên, Tiêu Hàn, Ông Viễn Đẳng vài chủ soái quân Bắc phạt, Đại tướng quân cùng Binh Bộ Thượng Thư lần lượt trần thuật đơn giản quá trình cùng công tích Bắc phạt lên Hoàng đế , đương nhiên còn muốn thuận tiện quy những công lao này đều về Hoàng đế bệ hạ, mạnh mẽ vỗ mông ngựa, từ hoàng đế đến binh lính đều khen ngợi.

Rồi sau đó thái giám bên người Hoàng đế bước ra tuyên đọc chiếu thư đã chuẩn bị sẵn. Vẫn là "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...”. Một trận ca tụng công đức, tiếp tục nói đơn giản thành quả chiến đấu Bắc Phạt, liền bắt đầu luận công ban thưởng các tướng lĩnh cùng đại thần có công.

Các tướng lãnh bị nhớ đến tên đều phải bước ra khỏi hàng hô lớn một tiếng "Có mạt tướng", quỳ mọp xuống đất, sau đó nghe tên vịt đực kia niệm phong thưởng xong, tạ ơn, lui trở về. Tiếp theo người bị nhớ nhung đến tên bước ra khỏi hàng, nghe phong, cảm ơn, lui về.

Lý Cáp mơ mơ màng màng nghe, nhanh chóng ngủ gật, Lê Bố bên cạnh bỗng nhiên khe khẽ đẩy hắn, thấp giọng nói:
- Lý lão đệ, đến đệ, đến đệ kìa...

Tỉnh lại Lý Cáp quả nhiên lập tức nghe được vịt đực kia hô: "... Bình Lỗ Đại tướng quân Lý Cáp..." Lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ mọp xuống đất, cao giọng nói:
- Mạt tướng Lý Cáp!

Công công đọc chiếu thư nhìn Lý Cáp một cái, đại thần cả điện nghe được hai chữ "Lý Cáp" cũng đều sôi nổi nhìn qua.

Loại tràng diện này Lý Cáp cũng thường thấy, cũng không cảm thấy có gì không ổn, vẫn cúi đầu chờ phong thưởng.

- Khục, khục.
Móa tên thái giám lại ho khan vài tiếng, tiếp tục rì rầm:
- Bình Lỗ đại tướng quân Lý Cáp, mười bảy tuổi nhập quân, làm thống tướng, dẫn bộ đội sở thuộc Hổ doanh bắc thượng kháng lỗ. Giết địch mấy ngàn, dũng mãnh vô cùng, chiến tích văn hoa...
Vốn mấy thứ kể công, phong thưởng ít châu báu vàng bạc gấm vóc tơ lụa Lý Cáp sẽ không thèm để ý, mấy thứ đó còn không bằng cái lông trâu hắn cướp từ Hồ tộc về nói chi đến kinh doanh ở Hạ quốc của hắn, lấy tiêu vặt cũng được vậy. Lại nói đến phong tước, ở Đại Hạ nếu không phải hoàng tộc rất khó được phong tước, công lớn đến đâu cũng vậy, giống lần này Bắc phạt công thần trước mắt cũng chỉ có Lâm Thiên cùng Tiêu Hàn được cộng dồn chiến công thăng thành hầu tước. Bất quá vì lần này là Bắc phạt đệ nhất công thần, Lý Cáp từ ông nội được biết mình phong tước ít nhất cũng là hầu tước.

Quả nhiên, Lý Cáp nghe được công công nói "Thụ làm Đại Hạ Võ Uy hầu, phong ấp tỉnh Lũng Tây tỉnh trấn Đàm Bình", "Thăng hàm nhị phẩm Đại tướng quân, ban thưởng ngọc thắt lưng gấm".

Ở bắc bộ cùng thảo nguyên tạo nhiều sát nghiệt như vậy, tốt xấu cuối cùng cũng được cái Hầu tước, lão tử lúc này cũng coi như quý tộc rồi, lúc ra ngoài người khác phải kêu: "Lý Hầu gia" "Vũ Uy hầu đại nhân", cũng uy phong đấy chứ. Lý Cáp cười thầm nghĩ.

- Tạ ơn hoàng thượng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Lý Cáp mơ mơ hồ hồ tạ ơn rồi về chỗ.

Sau đó Lê Bố cùng tướng lĩnh khác theo thứ tự lên nhận phong thưởng, cuối cùng là những người không lên điện cũng phải tuyên chiếu. Chủ yếu quan tướng Hổ doanh cấp thấp đều thăng liền mấy cấp, binh lính bình thường cũng ít nhất được thăng lên làm đội úy, binh lính chết trận cũng có tiền phong phú. Lý Cáp biết, nếu không có ông nội nhúng tay, chắc chắn là không có kết quả chu toàn như vậy.

Luận công ban thưởng, Hổ doanh tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai xếp hàng thứ nhất, kế tiếp đó là Ưng kỵ quân của Lê Bố và quân tiên phong của tam lộ quân. Lần này thụ phong nhiều nhất, đề bạt nhiều nhất, không thể nghi ngờ phải kể tới quân Giang Nam rồi. Chẳng trách Lý thái sư nói sau lễ mừng công này, lực ảnh hưởng Lý gia ở Đại Hạ chính giới đã nâng cao một bước.

Từ xưa đến nay, nắm giữ binh quyền, là có thể nắm chắc chính quyền.

Tuyên chiếu hơn cả canh giờ, Lý Cáp sau khi nghe phong thường mình thì lim dim ngủ gật, lão hoàng đế nếu không thỉnh thoảng ho khan thì ai cũng nghĩ lão cũng ngủ gật.

Thật vất vả mới nghe được hai chữ "Khâm thử.", đông đảo quần thần lại đều quỳ xuống, hướng về Hoàng đế hô lớn "Vạn tuế! Vạn vạn tuế!". Không biết sao, Lý Cáp cảm giác khi mọi người há miệng hô đều giống như ngáp lén vậy.

- Khục, khục.
Đại Vũ Tuyên Hòa hoàng đế vĩ đại hơi hơi nhích mí mắt nhăn như da quất, ho khan hai tiếng, chậm rãi nói:
- Các vị ái khanh, lần này có thể hoàn toàn dẹp loạn Hồ tộc phía bắc, uy chấn Đại Hạ, dựa vào chư vị tướng lãnh quân Bắc phạt anh dũng tác chiến, trẫm...
Lại là một trận ra vẻ ca ngợi có tiếng không có miếng, làm Lý Cáp bi ai trong lòng, hắn tình nguyện đi theo mười vạn đại quân tác chiến cũng không muốn tiếp tục nghe thêm nữa, lão gia hỏa nói còn khó nghe hơn tên thái giám vịt đực kia.

Thật sự nhàm chán, Lý Cáp đành nghĩ đến chúng nữ, nhớ đến vẻ đẹp của các nàng, các nàng thật là tốt, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng không nhịn được mỉm cười. Mấy người nhìn thấy vẻ mặt đều kỳ quái, hoàng đế nói gì buồn cười lắm à? Lễ quan đứng bên cạnh tuy thấy nhưng cũng không dám nói gì, dù sao vị này cũng là Vũ Uy hầu Lý gia công tử a, sơ ý một chút đắc tội Lý Cáp nhiều nhất bị trách hai câu, bọn hắn đến mạng nhỏ chưa chắc đã giữ được.

- Mang Hồ tộc tội hãn Sầm Ngu nhập điện! ——
Tên thái giám bên người Hoàng đế kia kéo dài âm vịt đực, dọa Lý Cáp đang nhớ về mỹ nữ hoảng sợ.

Sầm Ngu? Ánh mắt Lý Cáp dời về phía cửa điện Uy Vũ, chỉ thấy Sầm Ngu mặc áo lông cừu xám dài được hai gã Vũ lâm quân mang đến.

Lâu không gặp, râu tóc Sầm Ngu đã dài hơn rất nhiều, cũng trắng hơn rất nhiều. Một bộ áo cừu dù đẹp đẽ quý giá, nhưng hiển nhiên nhiều ngày không có giặt giũ, có vẻ hơi cũ nát. Nhưng trái ngược với nó, tinh thần của hắn thoạt nhìn rất tốt, hai mắt vẫn sáng tỏ như sói hoang thảo nguyên. Quần thần đối diện hắn không có mấy người có thể nhìn thẳng hắn, kể cả đám võ tướng ở kinh thành lâu ngày cũng không dám đối diện ánh mắt của hắn.

Bất quá khi Sầm Ngu thấy Lý Cáp thì ánh mắt lập tức biến hóa. Tuy rằng tướng lĩnh quân Bắc phạt đều đội mũ giáp, mặt bị che hơn phân nửa, nhìn qua giống nhau nhưng cặp mắt của Lý Cáp kia, Sầm Ngu không thể quên.

Trên đường bị áp giải về kinh thành chịu sỉ nhục, trong thâm lao hoàng thành tối tăm không thấy ánh mặt trời, không biết đã bao nhiêu đêm hắn đều mơ thấy chủ nhân đôi mắt đó, ở thảo nguyên xanh biếc, bầu trời xanh thẳm bao la xung phong giết hại, dùng máu tộc nhân của hắn nhuộm đỏ quê hương xinh đẹp của hắn.

Quân đội bị tiêu diệt rồi, dân bị đồ sát rồi, dê bò bị cướp đoạt rồi, cả nữ nhân cũng đã bị đoạt đi. Đôi mắt này, chính ác mộng là của hắn.

- Hồ tộc tội hãn Sầm Ngu, còn không quỳ xuống!
Trên bậc thềm ngọc thái giám cáo mượn oai hùm quát lớn.

Hai thị vệ đang kẹp Sầm Ngu liền muốn ép hắn quỳ xuống, ai ngờ vị đại hãn Hồ tộc này hãy còn mạnh khỏe lắm, chỉ thoáng giãy dụa hai người đã bị văng ra. Hai thị vệ kinh hãi, vội xuất cầm nã thủ ra chế trụ, hai người dùng đầu gối dí vào sau chân hắn, buộc hắn quỳ xuống.

Sầm Ngu cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm không chịu quỳ xuống, hai chân thẳng tắp, thân hình đứng sừng sững như cây cột cờ. Ánh mắt đầy tơ máu lạnh lẽo nhìn thẳng lên ghế rồng làm hoàng đế rung động, lạnh gáy lạnh vào tận tủy sống.

- YAA.A.A..! ——
Sầm Ngu bỗng nhiên quát lớn, dùng bả vai đụng hai thị vệ ngã ra, người cũng lảo đảo rồi nhảy về phía nhảy hai bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Sầm Ngu vốn cũng là dũng sĩ nổi danh Hồ tộc, võ công không thấp, chỉ là khi bị giam không phản kháng, những thị vệ kia tưởng hắn là lão già tay trói gà không chặt thôi. Hai thị vệ Vũ lâm quân cũng quá sợ hãi, vội rút đao ra, mấy thị vệ khác cũng vội xông tới bảo hộ hoàng đế.

Sầm Ngu đầu óc xoay chuyển, hắn là đại hãn Hồ tộc mà phải quỳ trước mặt hoàng đế Hạ quốc sao? Nhưng không quỳ thì hôm nay chắc chắn hắn phải chết.

Chết có gì phải sợ, Sầm Ngu chưa bao giờ sợ chết. Nhưng bây giờ hắn có thể chết sao? Không được, Hồ tộc mà hắn kiêu ngạo đã bị người Hạ nô dịch rồi, nữ nhi cũng bị Hổ Ma kia bắt đi, còn rất nhiều tộc nhân bị dẫn tới Hạ quốc làm con tin, hắn không thể bỏ lại bọn hắn mà chết đi, hắn phải gánh trách nhiệm của mình .

Nghĩ xong, Sầm Ngu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lý Cáp, dưới sự chế trụ hai Vũ lâm quân thị vệ cùng ba tên ngự tiền thị vệ hướng về phía Lý Cáp quỳ một gối xuống, miệng còn cao giọng hô một câu tiếng Hồ.

Trên đại điện tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Lý Cáp cũng không rõ ràng, khả hãn Hồ tộc xảy ra chuyện gì vậy, vừa chết sống không chịu qùy nhưng bây giờ đột nhiên chủ động quỳ xuống, nhưng lại không quỳ trước hoàng đế.

Trên bậc thềm ngọc hoàng đế khẽ cau mày hỏi:
- Hắn mới vừa nói là có ý gì?

Lễ bộ thị lang Chu Ngọc Quý bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, tội hãn Sầm Ngu mới nói tiếng Hồ nghĩa là: “Nam nhân Hồ tộc chỉ quỳ trước dũng sĩ bản lĩnh hơn!”.

Lời vừa nói ra, cả điện vang tiếng nghị luận của quần thần.

Hoàng đế nhíu mày chặt hơn:
- Ý của hắn là trẫm không có có bản lãnh?

Lý Cáp đã sớm mắng thầm: “Móa lão bất tử, lúc này còn muốn ly gián hãm hại lão tử, sao không nghĩ đến lão hãm hại thành công thì con gái lão thành quả phụ à?”.

Lý Cáp thật sự nghĩ mãi mà không rõ nhiều tướng lĩnh Bắc phạt như vậy, lễ giáp cũng giống nhau, mặt lại bị mũ giáp che hơn phân nửa, Sầm Ngu sao nhận ra mình. Chẳng lẽ hắn và Hương Hương giống nhau ngửi được mùi trên người mình?

Hai Vũ lâm quân thị vệ cùng mấy ngự tiền thị vệ cũng không biết làm sao, kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, chờ hắn ra lệnh.

Lý thái sư trên mặt vẫn là bộ dạng không hề bận tâm, nhưng Đại học sĩ Tô Hoằng bên cạnh vẫn chú ý đến hắn tinh tường thấy được hắn đánh mắt cho mình, lập tức bước ra khỏi hàng nói với hoàng đế:
- Hoàng thượng, người Hồ tộc là dân tộc chưa được khai hóa, chỉ biết chinh phục bọn họ chính là Vũ Uy hầu, lại không biết Vũ Uy hầu phụng lệnh hoàng thượng đánh dẹp, không biết hoàng uy. Vì vậy, thần kiến nghị phái quan viên đến thảo nguyên giáo hóa Hồ tộc man di, thể hiện ân đức mênh mông của Ngô Hoàng, giương oai hiển hách của Ngô Hoàng. Khiến chúng thần phục chúng ta, không có dị tâm.

Lý Cáp nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng ôm quyền hành lễ nói:
- Mỗi phần công lao của mạt đều là hoàng thượng anh minh lãnh đạo. Sầm Ngu là nô lệ man di, chỉ là một thất phu, không biết uy đức Ngô Hoàng, mới ngu dốt xâm phạm nam triều ta, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy cũng do ngu dốt mà ra.
Chút công phu vuốt mông ngựa này đối với hắn mà nói chỉ là hạ bút thành văn thôi.

- Ừ...
Nói một phen làm hoàng đế giãn lông mày mỉm cười, liên tiếp vuốt cằm:
- Sầm Ngu ngu dốt, trẫm không so đo nhưng lễ số phải đầy đủ, nhất định phải quỳ

Lý Cáp cùng Tô Hoằng cũng lui về chỗ, hai Vũ lâm quân thị vệ lập tức tiến lên nhấc Sầm Ngu dậy, đưa đến trước mặt hoàng đế, một ngự tiền thị vệ tiến lên một bước, đạp về đầu gối hắn.

Sau hai tiếng xương gãy vang lên cùng tiếng kêu thảm thiết, Sầm Ngu cuối cùng thống khổ quỳ xuống.

Hoàng đế hài lòng gật gật đầu, lại bắt đầu lảm nhảm Hạ quốc đối xử tốt với Hồ tộc ra sao, Hồ tộc đã không hồi báo còn thế nào rồi Hạ quốc đánh bọn họ là thiên kinh địa nghĩa, là thừa mệnh trời. Sau đó lại giáo dục Sầm Ngu một phen, để hắn hiểu được ân đức triều Hạ. Bất quá Sầm Ngu đã đau đến thần trí mơ hồ rồi, lễ bộ thị lang phiên dịch chục câu thì nghe lọt tai được nửa câu.

Lý Cáp ghét nhất mấy thứ này, lí do lí trấu làm rắm gì, thắng làm vua thua làm giặc, nhược nhục cường thực. Bất quá hắn cũng biết, những thứ này luôn phải nói ra . Bất quá Tuyên Hòa hoàng đế này, tựa hồ thứ am hiểu nhất chính là mấy kiểu nói này rồi.

Hoàng đế tiếp tục lẩm bẩm, Lý Cáp thì tiếp tục thất thần, bên cạnh một đám võ tướng quân Bắc phạt cũng vẻ mặt mỏi mệt, cũng may có nón phao câu gà che không thấy rõ lắm. Còn những đại thần giống như đã thành thói quen, không phải hơi híp mắt ngẩn người thì đứng thẳng nhìn chăm chú về phía trước, ,thoạt nhìn giống như ngưng thần lắng nghe, lại như đứng dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, dù sao Lý Cáp đã ngủ mất, Lê Bố bên cạnh bỗng nhiên huých hắn tỉnh lại, phát hiện Sầm Ngu đã rời khỏi đại điện, hoàng đế được hai tên thái giám đỡ, chậm rãi bước xuống thềm ngọc, đại thần hai bên đều cúi đầu cung kính.

Đợi hoàng đế đi đến trước cửa đại điện thì Đằng Lăng vương mới đi theo, rồi sau đó là Lý thái sư, Chu thái phó cùng Cao Mộc thái bảo, đông đảo quần thần theo thứ tự nhập điện đi theo hoàng đế rời điện Uy Vũ.

Lúc này Lý Cáp mới biết đại lễ khánh công phong thưởng đã xong rồi, sau đó phải đi tế đàn Tây Giao tế trời.

Lúc đi đến Huyền Vũ môn, văn võ quần thần cũng không cần chia ra làm hai đường rồi, tất cả đều đi theo hoàng đế theo một con đường rộng rãi đi ra ngoài. Bất quá hoàng đế chỉ ra vẻ một tí chứ lát sau đã leo lên kiệu ngồi.

Rời khỏi Huyền Vũ môn thì hoàng đế lại lên một chiếc xe tám ngựa kéo quý phái hoa lệ, ba ngự tiền thị vệ cao thủ lái xe, trên trăm kỵ binh hoàng giáp mang trường thương thủ hộ bốn phía, bên ngoài hoàng thành, mấy trăm kỵ ngân giáp Vũ lâm quân cũng đã chuẩn bị xong.

Mà những đại thần, tướng lãnh khác thì người lên xe ngựa, người cưỡi ngựa, hộ vệ cùng tùy tùng ngoài Huyền Vũ môn cũng có thể mang theo.

Lý Cáp thấy một ông lão đi bên cạnh thái tử, chính là lão gia hỏa lúc trước bị Hương Hương đánh bị thương, vội vàng cúi thấp đầu để tránh bị nhận ra.

Bất quá trên thế giới nhiều khi chính là như vậy, ngươi càng lo có chuyện, chuyện lại cứ ập đến bên ngươi. Thái tử thúc ngực đến bên Lý Cáp và Lê Bố, sóng vai mà đi.

- Vị này chính là Lý tướng quân? A, bây giờ phải gọi là Vũ Uy hầu rồi.
Thái tử mỉm cười nói.

Không thể không thừa nhận, thái tử so với lúc trước quả thật có vẻ thành thục không ít, vô luận là ngôn ngữ hay là cử chỉ đều có khí chất hơn rồi. Bất quá không biết có phải do tâm lí hay không, Lý Cáp cảm giác giọng nói của hắn cố ý to lên, râu trên mặt hắn cũng giống như dán lên, còn trứng chim của hắn, không biết có giả được không biết?

- Mạt tướng Lý Cáp, thỉnh an điện hạ.
Lý Cáp ở trên ngựa hành lễ.

Rồi sau đó Lê Bố cũng hành lễ, thái tử lại giới thiệu lão già bên cạnh kia, nói là cái gì tông sư, tên là Cẩu Thịnh.

Nghe thế tên, Lý Cáp thiếu chút nữa không nhịn được phì cười, lão gia hỏa này tên là "Cẩu Thịnh"? Sao không kêu là "Nhị Đản" luôn đi?

Bất quá Cẩu Thịnh này vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý Cáp, ánh mắt kia tựa như nhìn thấu nón phao câu gà của hắn làm hắn lông tóc dựng đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK