Mục lục
Hoàn Khố Đệ Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối nay, sau bữa cơm chiều, tại tiểu viện trong phủ thái sư, Lý thái sư, phu thê Lý Minh, Lý Cáp và hai thị nữ, cùng ngồi quanh bên cái bàn đá đá ngoài trời, vừa tráng miệng, vừa chém gió.

- Gia gia, không phải ngài muốn giới thiệu một người cho con sao?

Lý Cáp hỏi.

- Ừ, lẽ ra nàng phải đến rồi.

Lý thái sư nói xong, dặn dò thị nữ bên cạnh vài câu. Thị nữ cung kính vâng lời, rồi đi ra ngoại viện.

- Đại ca, rốt cục là ai thế?

Lý Cáp thấy Lý Minh không có vẻ gì ngạc nhiên hoặc ngoài ý muốn, nên nghĩ là hắn cũng biết.

Lý Minh kẽ cười, chỉ nói hai chữ:

- Mỹ nữ.

Nhưng mà hắn vừa nói xong, thì một cảm giác thống khổ không lời diễn ra. Lý Cáp thoáng nhìn dưới bàn, thì ngón tay nhỏ của chị dâu đang ở bắp đùi của đại ca xoay 360 độ.

- Nhưng mà, vẫn là phu nhân đẹp hơn.

Lý Minh nuốt đắng nuốt cay, quay qua Lưu thị nịnh nọt. Nhưng ngón tay Lưu thị vẫn đặt trên đùi hắn, mặt cũng chả có biểu tình gì, vẫn giới thiệu cho Lý thái sư mấy món điểm tâm mà nàng mang theo ở quý phủ tới, bộ dạng của một người vợ tiêu chuẩn.

Là mỹ nhân kinh thành sao? Gia gia như thế nào lại giới thiệu cho mình mỹ nhân kinh thành? Chẳng lẽ không ngại có nhiều cháu dâu sao? Trong lòng Lý Cáp kinh ngạc. 

Chỉ là khi vị ‘mỹ nhân’ ấy đến, Lý Cáp không khỏi tán thưởng. Đúng là vưu vật xinh đẹp, nhất là bộ dạng, dáng người rất có khí chất, phải nói là tuyệt hảo. Mặc dù không bằng Hương Hương, Thiên Thiên, nhưng vẫn có đủ tư cách để được gọi là ‘Mỹ nữ’.

Chỉ thấy sau vị mỹ nữ áo hoa là hai gã tuỳ tùng không tầm thường, vây quanh đi vào hạ viện, lúc ánh mắt của Lý Cáp đánh giá nàng, thì ánh mắt nàng cũng chú ý đến Lý Cáp.

- Lung Linh thỉnh an thái sư, đã từng gặp qua Lý đại nhân. Như vậy vị này chắc là Lý đại tướng quân đã giúp Đại Hạ ta lập nhiều công lao, đánh Hồ tộc như đánh cho ở thảo nguyên?

Nữ tử này chính là danh kỹ Sở Linh Lung. Sau khi nàng thi lễ với Lý thái sư cùng Lý Minh, nàng vừa cười nói vừa hướng Lý Cáp vén áo thi lễ.

Lý Cáp không nói gì, chỉ là thản nhiên cười cười gật đầu với nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, thì ra nàng là Sở Linh Lung cùng với Thanh Thanh nổi danh là Cầm Tiên. Nhìn thấy nàng hắn cũng có chút hiểu ra tình cảnh hôm ở Hoa Phượng lậu. Nhìn nàng ngon lành cành đào thế này, quả thực đủ để khiến nam nhân thèm nhỏ rãi.

- Nhãn lực của Lung Linh thật tốt. Đây đúng là tôn nhi của lão phu Lý Cáp. Thiết Lang, đây là ‘Cầm Tiên’ Sở Linh Lung nổi tiểng của kinh thành. Gia gia của ngươi nếu mà mấy năm nay không có nghe được tiếng đàn của nàng thì chỉ sợ đã già đi hơn mười tuổi mất.

Lý thái sư mỉm cười giới thiệu cả hai.

Lý Cáp nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Gia gia trước giờ vẫn mãi không quên nãi nãi cơ mà? Sao giờ lại qua lại với mỹ nữ đôi mươi, danh kỹ kinh thành thế này? Dựa theo thân phận cùng tính cách của ông thì có chút không phù hợp!

Nhưng mà khi hắn thấy ánh mắt của gia gia nhìn Sở Lung Linh chỉ là sự quan tâm của trưởng bối chứ không phải quan hệ như mình nghĩ. Tiếp theo nghĩ tới lời gia gia nói là “ cầm vui”. Sở Linh Lung được xưng là ‘Cầm Tiên’ thì chắc hẳn tài đánh đàn cùng kinh nghiệm không hề ít, nếu không gia gia, người từ nhỏ đã tinh thông cầm kỳ thi hoạ, là một tài tử Đại Hạ sao có thể đánh giá cao như thế.

- Sớm đã được nghe đại danh của Hổ Uy tướng quân, hôm nay được gặp mặt đúng là may mắn của tiểu nữ.

Sở Linh Lung hướng Lý Cáp hành lễ nói, thấy bên cạnh hắn có hai nữ tử dung nhan tuyệt sắc thì trong lòng không khỏi thầm tán thưởng. Thế gian này nhiều người tự nhận là mỹ nhân chỉ sợ gặp hai người này cũng phải tự ti. Mà việc hai vị mỹ nữ thiên tiên này đi theo Lý nhị công tử lại càng làm nàng thêm tò mò. Nàng cũng chưa quên còn thiếu Hoa Tư một công đạo – cần phải tìm hiểu thật kỹ phu quân của cô gái nhỏ này là người như thế nào.

Động tác của Lý Cáp rất tao nhã, mặt mỉm cười hành lễ nói:

- Không dám, tại hạ được Linh Lung cô nương tán dương, đó mới là vinh hạnh và may mắn.

Lý thái sư cười nói:

- Hai đứa các ngươi, có cần khách khí với nhau như thế không? Linh Lung à, sau này cứ xem phủ thái sư như nhà mình, ta cùng bọn Minh nhi, Thiết Lang, sẽ là thân nhân của con.

Tẩu tử cũng nói:

- Linh Lung muội muội, ta và Lý Minh luôn xem em như muội muội trong nhà, nếu có chuyện gì, cứ đến tìm chúng ta.

Nàng cố ý nhấn mạnh chữ muội muội, rồi ko biết cố ý hay cố tình mà cứ liếc Lý Minh. Lý Minh chỉ biết cười đắng rồi gật đầu đồng ý.

Sở Linh Lung hướng Lý thái sư và vợ chồng Lý Minh cám ơn, trong mắt lộ vẻ cảm động. Mấy năm nay, nàng được Lý gia chiếu cố rất nhiều, nếu không có Lý thái sư giữ gìn, nàng sợ đã sớm thành nữ tử phong trần, bị nam nhần đè ra mà đùa bỡn, hoặc là bị bắt về làm tiểu thiếp của nhà quyền quý, hoặc là bị bắt tiến cung bị hoàng đế độc chiếm.

Sau vài câu nói, Sở Linh Lung bắt đầu đánh tặng một bài. Lý Minh và Lưu thị biết chắc là nàng sẽ đánh bài “ Nhạn Nam Phi”. Bọn họ ở cùng với gia gia nhiều năm rồi, nên mỗi khi Sở Linh Lung gẩy đàn đều là bài này, chưa bao giờ thay đổi. 

Nhìn thấy tiếng đàn cùng tiếng ngâm của Sở Linh Lung, Lý Cáp không khỏi than thầm, quả nhiên là “Cầm Tiên”, cầm nghệ quả là trác tuyệt.

Bất quá sau khi tiếng đàn vang lên, làm cho lông tơ Lý Cáp dựng cả lên! Lại là điển cố Nam khúc?

Điển cố Nam Khúc này là ca khúc lưu hành nhất thời cổ, lấy sự chầm chậm làm đặc sắc. Lý cáp trước kia ở Hỗ Dương có nghe qua vài lần, mỗi lần nghe là sởn cả da gà, trong lòng buồn lấy khúc này ra đánh thì chả có gì hơp hơn. Người gảy đàn công lực cao, thì làm cho hắn càng thêm sợ.

Lý Cáp liếc nhìn bên cạnh, thấy trong mắt gia gia loé lên ánh hào quang, như đang nhớ nhung, như đang hồi ức, lại có chút bi thương. Ánh mắt hắn nhìn Sở Linh Lung, như đang xuyên qua thời gian và không gian, Trở về vài thập niên trước, khi gió thu thổi sáo bên trong thành Hỗ Dương, Hỉ Thước tung bay trên cầu ô thước.

Lý Cáp cũng hiểu, bài “Nhạn nam phi” chắc chắn có liên quan đến nãi nãi quá cố của mình, gia gia muốn qua khúc này để nhớ người xưa. Từ cách gảy chầm chậm của Sở Linh Lung, có thể thấy đã đạt trình độ hoả thuần thanh rồi.

Nhưng mà, Sở Linh Lung gảy đàn cao siêu đến đâu, thì với Lý Cáp lại vô cùng nhàm chán. Liếc trái liếc phải, thấy ca ca Lý Minh cũng đang nhập thần lắng nghe, chị dâu cũng không còn ăn dắm chua nữa. Thị nữ, người hầu ở bên cũng bị tiếng đàn và vẻ đẹp của Sở Linh Lung làm cho rung động, đến nổi, chén rượu của thiếu gia đã hết, mà chả ai thèm chú ý.

Nhưng Lý Cáp cũng thấy vui là trong mắt Hương Hương và Thiên Thiên vẫn còn có hắn, một người thì rót rượu, một người thì đút trái cây. Dù sao thì các nàng cũng theo hắn vài năm, nên thẩm mỹ quan cũng bị hắn đồng hoá không ít.

Nghe một hồi, Lý Cáp không khỏi cảm thấy thời gian này quả là thong thả, hắn nhìn khuôn mặt của Sở Linh Lung nghiên cứu kĩ chân mày, cái miệng, lỗ tai, cái mũi, phối với nhau trên khuôn mặt, cái lỗ tai cũng làm lơ luôn với khúc nhạc đáng sợ kia.

Sở Linh Lung tuy gảy đàn nhưng cũng luôn chú ý tới Lý Cáp. Thấy ánh mắt của hắn đầu tiên thì ngó đông ngó tây, chả thèm chú ý tới khúc nhạc của nàng, trong lòng có chút không vụi. Nhưng một lút sau, thấy hắn chăm chú nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nàng biết tài đánh đàn của mình chả bao giờ làm nàng thất vọng.

Nhưng mà loại tự tin này chưa được bao lâu, thì đã bị Lý Cáp đánh vỡ - Sao hắn lại tựa vào lòng thị nữ thế kia, chẳng lẽ là ngủ rồi?

Tiếp tục chú ý một chút, khi xác định Lý Cáp thực sự đang ngủ, trong lòng Sở Linh Lung không khỏi tức giận. Nàng ở Sở Nguyệt Lâu hiến nghệ tới nay, người nào nghe khúc nhạc của nàng cũng không thể kiềm chế mà lạc vào cảnh sắc bên trong, nhờ thế mà nàng mới có danh hiệu là “Cầm Tiên”, chưa có ai mà nghe nàng gảy đàn mà ngủ cả? Cho dù không hiểu âm luật, cũng là vì sắc đẹp của nàng mà chăm chú lắng nghe, sao lại có người ngang nhiên ngủ trước mặt nàng như thế?

Càng nghĩ càng giận, mà giận thì tâm cũng ảnh hưởng, khúc nhạc cũng vì vậy mà ảnh hưởng theo. Lý thái sư cảm được điều đó, nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Sở Lung Linh, thì thấy thằng cháu của mình đang dựa vào bộ ngực của Hương Hương mà ngủ thì không khỏi cười khổ. Thằng cháu trai cũng quả thật không tâm thường, có thể ở trước mặt “Cầm Tiên” diễn tấu mà ngủ được.

- Khụ, khụ.

Lý Minh thấy đệ đệ mình đang ngủ, thì ho khan vài tiếng, để Lý Cáp tỉnh dậy.

Tẩu tử thấy Lý Cáp ở trước mặt đệ nhất cầm nghệ kinh thành mà ngủ, thì trong lòng càm thấy buồn cười, đưa mắt với Thiên Thiên một cái, để nàng đánh thức Lý Cáp.

Khúc nhạc “ Nhạn nam phi” này có khúc đầu hoàn mỹ, khúc giữa thì tạm được, khúc cuối thì chả có gì gọi là nghệ thuật, giống như làm cho xong, nên làm cho cả khúc nhạc bị u hoãn.

Bất quá lúc này Lý Cáp bị Thiên Thiên nhẹ giọng đánh thức thì cũng đã đến kết bài, hai mắt toả sáng, vuốt nhẹ cằm, khúc nhạc phía trước thích hợp dùng để ru ngủ, càng nghe càng cảm thấy buồn ngủ.

Nếu để cho Sở Linh Lung biết được suy nghĩ này của Lý Cáp thì thật không biết nàng nên cười hay khóc nữa.

Khúc nhạc vừa dứt, Lý thái sư khen không ngớt lời, hắn biết việc “Cầm Tiên” phong độ thất thường, có liên quan đến tôn nhi bảo bối của mình, nhưng mà hắn cũng chả dám nhắc đến chuyện tình xấu hổ này.

Sở Linh Lung mặt hơi đỏ, chả hiết là đang giận hay đang xấu hổ nữa, chỉ biết nhìn xuống đôi bàn tay, hỏi thì đáp, không nói quá một câu. Nhưng Lý Cáp cảm thấy nàng như đang tự oán hắn, làm cho hắn lông tóc dựng đứng còn hơn cả khúc nhạc kia nữa

Nói them vài câu, Lý thái sư để cho tẩu tử mang Sở Linh Lung vào phòng khách của phủ thái sư nghỉ ngơi.

Sở Linh Lung và Lưu thị hiểu, thái sư để hai nàng đi vao tiểu viện bên trong nhất định là có chuyện gì đó cần bàn bạc riêng mà không để cho nữ nhi các nàng biết.

Hai người đi vào tiểu viện, Sở Linh Lung vẫn cứ cúi đầu nhìn đôi tay, nhẹ nhàng yên lặng bước đi. Lưu thị đi sau lưng, cũng âm thầm cười mỉm, chắc là vị Cầm Tiên này không ngờ có người lại ngủ khi nàng diễn tấu. Tiểu tử Lý Cáp này thật sự rất là đáng yêu.

-Lý phu nhân.

Sở Linh Lung ở phía trước bỗng đi chậm lại, ngẩng đầu hỏi.

Lưu thị sửng sốt, lập tức mỉm cười

- Linh Lung muội muội sao thế?

Sở Linh Lung dơ dự rồi nói:

- Có phải Lý tướng quân không thích nghe nghe nhạc.

Lưu thị cười thầm trong lòng, ngoài miệng thì trả lời:


- Không phải, hắn rất thích âm nhạc, ở Hỗ Dương Phủ, vẫn còn lưu truyền rất nhiều sáng tác của hắn. Linh Lung muội có từng nghe quá khúc “Tiếu hồng trần” chưa

Sở Linh Lung sửng sốt, đúng vậy, hắn đâu phải là người không hiểu nhạc luật? Vậy tại sao hắn nghe nhạc của mình lại ngủ? Chẳng lẽ mình gảy đàn kém thế sao? Không phải, Lý thái sư là một trong những cao thủ đánh đàn ở Đại Hạ, ông ấy còn khen mình đánh tốt, không thể nào kém được.

Sở Linh Lung không thể nào hiểu được, cuối cùng đành cho là Lý Cáp cả ngày đã quá mệt mỏi.

Lưu thị thấy nàng có bộ dạng như thế này thì vui hẳn ra. Trước kia Lý thái sư đã từng muốn se duyên cho nàng và Lý Minh, muốn nàng về Lý gia làm thiếp. Nhưng nàng vẫn luôn quản chặt hắn, làm hắn phải phải uyển chuyển cự tuyệt gia gia. Cũng vì thế nàng đối với Sở Linh Lung vẫn có chút địch ý, mặc dù bề ngoài hai người vẫn gọi nhau là tỉ muội thân thiết, lễ nghĩa chu đáo. Nhưng Lưu thị vẫn cảm giác Sở Linh Lung bề ngoài ôn nhu, nhưng bên trong lại cao ngạo ghế trên với mình.

Ở trong tiểu viên, trừ lão quản gia ở lại còn đám người hầu đã được cho lui ra, Hương Hương và Thiên Thiên cũng nhu thuận về chuẩn bị nước tắm cho Lý Cáp. Hiển nhiên, ba nam nhân nhà Lý Gia đang bàn luận việc gì đó rất quan trọng.

- Gia gia, ý của người là có một cổ thế lực cường đại kia đã tiến đến kinh thành?

Lý Minh nhíu mày hỏi.

Lý thái sư gật đầu, thản nhiên nói:

- Cũng không chỉ có một cổ thế lực, mà còn rất nhiều cổ thế lực không rõ. Những người này đều võ nghệ cao mà Trung Nguyên hiếm thấy. Kì quái hơn, theo tình báo của chúng ta, bọn họ không phải là những người có danh tiếng trên giang hồ, luôn ẩn dật. Lần này họ bị mật nhập kinh, chỉ sợ có toán tính không nhỏ.

Lý Cáp vừa nghe đến cao thủ bí ẩn, liền nghĩ tới “U Minh Thiên” nhưng cái suy đoán này sau khi nói ra, Lý thái sư lại lắc đầu nói:

-U Minh Thiên luôn ở tiểu đảo ngoài biển xa, triều đình luôn luôn giám sát chặt chúng. Nếu bọn hắn phái một hai người tới Trung Nguyên, thì không có gì là khó. Nhưng cả đống người như thế này thì không có khả năng. Hơn nữa, chúng ta có thể kết luận tám phần những người đến từ mười tám châu Tây Nam, có thể là người của Vẫn tộc.

- Gia gia, những người này rốt cuộc là có bao nhiêu người? Cũng không biết chúng ở đâu? Chúng ta cứ trực tiếp bắt chúng rồi tra hỏi thử xem, không chừng có thể hiểu rõ mọi thứ?

Lý Cáp hỏi.

Lý Minh cũng nhìn về Lý thái sư, hiển nhiên là hắn cũng quan tâm đến vấn đề này.

Lý thái sư nói:

- Chúng ta đã tìm hiểu kĩ, có mười một người. Nhưng bọn chúng ai cũng là cao thủ võ nghệ cực cao, nếu hiện tại ra tay, hiển nhiên có thể bắt được trọn bộ, nhưng có thể sẽ đả thảo kinh xà, muốn hốt trọn ổ thật sự không dễ dàng.

Lý Cáp không khỏi kì quái, hắn mặc dù đối với việc triều chính không quan tâm, nhưng trong khoảng thời gian này, đối với thế lực của Lý gia ở kinh thành cũng có vài phần hiểu biết. Trong kinh thành có những chuyện Vũ lâm quan không biết, nhưng Lý gia đã tường. Trong chuyện này, Lý thái sư không những điều động người của Lý gia, cũng có thể vận động lực lượng triều đình, nhưng vẫn không có biện pháp tóm gọn những người này, có thể thấy thực lực của chúng rất lớn.

Lý Cáp cũng nói:

- Bọn người này đến kinh thành, hẳn là tìm hoàng đế gây phiền toái, chúng ta cứ mặc kệ, ngư ông đắc lợi sẽ tốt hơn.

- Không bằng đem chuyện này giao cho kiêu vệ quản đi, loại phiền toái này, chúng ta không cầm phải nhúng tay vào.

Lý Minh nhíu mày chậm rã gật đầu:

- Vẫn tộc nhân…cứ chuyển thông tinh cho Nam Minh Phủ đi, để bọn họ hỗ trợ điều tra.

Lý thái sư lắc đầu:

- Không được, hiện tai thế cục kinh thành tương đối vi diệu, các thế lực đang chế ước, cân bằn lẫn nhau. Một khi trạng thái này bị phá, có trời mới biêt bao nhiêu chuyện xấu xảy ra. Chúng ta không thể để cho chuyện này vượt tầm kiếm soát được.

Trầm ngâm một hồi lâu, lại nói:

- Mấy ngày nay bệ hạ đã cử hành xong đại lễ Khánh Công, phân phối quyền lợi Đại Hạ, rất có lợii cho chúng ta. Sau đó tất nhiên là cầu ổn. Hơn nữa bọn người này lai lịch không rõ, hướng đi không rõ, không thể cho chúng có hành vi gây bất lợi với chúng ta được. Minh nhi, Thiết Lang đã mấy ngày này các ngươi ra ngoài cẩn thận một chút, mang theo nhiều thủ vệ, phòng trừ bất trắc.

Lý Minh gật đầu.

Lý Cáp cười nói:

- Bọn hắn không đến thì thôi, nếu dám chọc đến con, con sẽ cho chúng biết mùi sống không bằng chết.

Lý thái sư nhìn về hắn nói:

- Thiết Lang, nhớ kỹ, tự tin là tốt, nhưng không được kiêu ngạo, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Con tuy có thân thể mình đồng da sắt, nhưng cũng không nên để người thân lo lắng. Hiện tại ngươi đã là người trưởng thành, nên hiểu rõ trách nhiệm của mình.

Lý Cáp nghe vậy không khỏi nhớ lại Thiên Thiên và các đám nữ nhân ở nhà không biết võ, mặc dù có Hương Hương, tuy là hồ yêu ngàn năm, nhưng không phải không biết sợ. Gia gia nói quả thật có lý, cẩn thận thì không thừa, nếu Thiên Thiên các nàng xảy ra chuyện hắn thật sự có hối hận cũng đã muộn.

Ở cửa lớn ngoài phủ thái sư, ánh trăng mờ mờ chiếu trên Chu tước nhai. Thường thường vẫn có đám binh lính Vũ Lâm quân tuần tra đêm, nhưng vẫn chưa thấy ai qua lại ngã tư, làm cho chỗ này xơ xác tiêu điều.

Đêm tựa hồ luôn dấu diếm vô tận sát khí.

Cách Chu Tước nhai ba bốn con phố là Thiên Huyền nhai, có một cửa hàng mặt tiền không lớn, trang hoàng theo phong cách xưa, gọi là Thanh Nguyệt khách điếm.

Lúc này, tại một cái tầng hầm bên dưới một cái khách điếm bình thường đang có một nhóm người, bàn về một âm mưu kinh thiên động địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK