ÚM BA LA BIẾN RA ĐẰNG NÀO?
Người vừa lên tiếng là một nữ đệ tử Phủ Hoa, mặt mày nàng ta khó coi vô cùng, đang chõ tay về phía Lăng La Già – nơi thường được Xuất Trần sơn phái dùng để thết tiệc bàn việc.
Hoa cỏ chốn này tự giăng mắc thành một sảnh điện thiên nhiên, giữa cành lá buộc tơ lụa vải lĩnh, chừng xuân về hoa nở, ý cảnh ắt nên thơ.
Năm xưa Giang Trừng đến đây dự tiệc mừng của Văn Nhân Quân hãy còn tiếc rẻ vì chưa phải mùa hoa của Lăng La Già, không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt thế của sảnh điện này, nay Xuất Trần đâu bằng thuở ấy, Lăng La Già cũng đã tan hoang.
Lụa là còn đấy, cây cối lượn quanh đã úa tàn, xung quanh là một dàn xác chết đội trời đạp đất, cành lá khô héo điêu linh.
Giữa sảnh điện mênh mông của Lăng La Già cũng có một nùi xác chết, nhưng khác với nhóm ngoài kia, những tu sĩ táng mạng nơi đây đều có tu vi suýt soát bọn Bạch Nhiễm Đông, địa vị ở Xuất Trần cũng ngang hàng với các mạch chủ Dung Trần, một nhóm tu sĩ tiền bối thế mà lại lìa đời gọn gẽ, trông ai nấy đều cực kỳ thảng thốt trước lúc từ trần.
Chẳng rõ ai đã dùng mực đỏ vẽ trận pháp khổng lồ trên nền ngọc trắng của sảnh điện, thi thể của các tiền bối Xuất Trần được đặt vào các vị trí khác nhau trong trận, như đang hiến tế.
Pháp trận này quá ư đen tối, Giang Trừng không hiểu, chỉ cảm nhận được rằng nó hung hiểm cực cùng, cô quan sát lâu hơn một tý đã thấy váng đầu, vội vã nhẩm kinh Phật thường dùng để ru Hạch Đào Nhỏ.
Rồi thì tỉnh táo hơn, Giang Trừng lại xem xét kỹ hung trận.
Trận pháp chằng chịt nét vẽ, chẳng những bao trùm cả sảnh điện mà còn dây ra cả hoa cỏ xung quanh.
Pháp trận khổng lồ nhường này không thể chỉ sắp đặt qua loa đại khái là xong, và lúc biến cố xảy ra, các vị sơn chủ của Xuất Trần rõ đang có mặt ở đây, chẳng rõ là để họp bàn công việc hay làm gì đó khác.
Hệt như Giang Trừng, những người còn lại cũng đã suy xét ra, một tu sĩ Vạn Thành sơn môn lên tiếng: “Xuất Trần hẳn phải có nội gián, bằng không đã chẳng thất thủ nhanh như vậy.
Pháp trận này không thể hoàn thành ngay trong sớm chiều, chỉ có đệ tử thân phận tương đối cao của Xuất Trần sơn phái mới thực hiện nổi, ta nghĩ chúng sơn chủ đây cũng đã bị kẻ thủ ác rắp tâm tập hợp hòng tóm gọn cả mẻ.”
“Các vị tiền bối đây mất mạng phải tầm ba hôm rồi.” Một tu sĩ Phủ Hoa ngồi xổm bên một cái xác, mặt mũi lạnh lùng.
Ba hôm, chuyện tày đình như vậy, bao nhiêu sinh mạng thế kia mà chẳng ai phát hiện ra điềm lạ, đến tận hôm nay, khi tất cả mọi người đều đã lìa đời, họ mới hay chuyện.
Gã đệ tử Xuất Trần đến Hoa Nguyên báo tin kia làm sao thoát khỏi chốn này được? Mà gã có thực sự là đệ tử Xuất Trần không?
Kẻ đứng sau màn nắm chắc thời cơ vô cùng, quá đáng sợ.
Thường thì trong tông môn luôn sẽ có các tiền bối lão tổ ẩn cư, chỉ xuất hiện khi gặp nạn lớn, nhưng bởi đại kiếp đất trời sắp tới, họ đều đã đến dự Triều hội Vạn Tông, thành thử vắng mặt cả.
Cơ hội ngàn năm có một, tên nội gián của Xuất Trần sơn phái hẳn đã biết chuyện các lão tổ đã rời tông môn nên mới ra tay.
Các tông môn lớn luôn có đại trận hộ phái, trận pháp cực kỳ lợi hại của Xuất Trần có thể kháng lại loạt tiến công ồ ạt của ma tu lâu hơn, và chỉ phá được từ bên trong.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thảm hoạ diệt môn của Xuất Trần sơn phái ắt phải do nội gián mà ra, song kẻ phản bội tông môn này là ai?
“Ma Vực lâu rồi không gây hấn với cõi tu chân, trước kia tưởng đâu Ma chủ tân nhiệm nhát gan chỉ dám rụt đầu, nay mới biết hành động thối lui khi ấy là để tập hợp lực lượng cho màn đánh giết sau này.” Một tu sĩ vạm vỡ đầy râu của Vạn Thành sơn môn hừ lạnh, “Chúng ta nên về báo tin cho mọi người, nhân lúc có mặt tất cả các phái đây, ra quân thảo phạt Ma Vực luôn!”
Thấy chẳng mấy ai ngoài đệ tử Vạn Thành hùa theo câu chữ hùng hồn của mình, ông ta cau mày phật ý, khoanh tay lườm quanh, “Sao thế, đám nhát gan sun vòi trước lũ ma tu đáng chết rồi à!”
Bạch Nhiễm Đông đang lau tay sau khi đặt một thi thể xuống, chẳng màng lão tu sĩ Vạn Thành gào khan nhiễu sự kia, chỉ lạnh lùng bảo: “Ở đây có hơn hai trăm cái xác, gồm một trăm mười trên một trăm hai mươi tiểu sơn chủ, bảy mươi trên tám mươi trung sơn chủ, bảy trên mười đại sơn chủ và một số đệ tử khác, ai vắng mặt đều nằm trong diện tình nghi mưu phản.”
Văn Nhân Quân – người nàng muốn tìm không có trong số này.
Vài năm gần đây, núi Vô Định đã trở thành một trong mười ngọn núi lớn của Xuất Trần, cha của Văn Nhân Quân – sơn chủ đời trước bởi sức khoẻ kém đã phải lui về tĩnh dưỡng, Văn Nhân Quân bèn lên làm sơn chủ, tuy tuổi đời trẻ hơn các sơn chủ khác nhưng gã lắm mưu nhiều mẹo, mấy năm nay đã lèo lái đệ tử gầy dựng lại tông môn và quản lý các sự vụ khác nhau, rất có tiếng nói ở Xuất Trần.
Bạch Nhiễm Đông đã không còn cảm xúc gì với con người mà mình từng yêu thương ỷ lại này, nàng khó chịu ra mặt là bởi đang nghi ngờ rằng Văn Nhân Quân chính là kẻ đã giam cầm mình mấy năm trước, kẻ nọ bắt rồi lại thả, nàng hoàn toàn không nhớ nổi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy, song cứ hễ nghĩ đến là lại lo đấy là mầm tai vạ.
Cũng như đại đồ đệ Bạch Linh, Bạch Nhiễm Đông đinh ninh tác giả của vụ bắt cóc ấy rất có thể là Văn Nhân Quân, cho nên nàng vẫn luôn âm thầm để mắt đến tin tức của gã, song chưa từng thu hoạch được gì.
Nay bỗng hay tin Xuất Trần sơn phái bị diệt, Văn Nhân Quân mất tích, lại còn liên quan đến Ma Vực, Bạch Nhiễm Đông như cảm nhận được rằng bên trong ắt có âm mưu động trời nào đấy, sắc mặt sao dễ coi cho nổi.
Không chỉ Bạch Nhiễm Đông mà tất cả những người có mặt tại hiện trường đều đã nghĩ ngợi sâu xa hơn, ví như hiện thời các môn phái đang thiếu vắng già nửa số đệ tử, lão tổ cũng không có mặt, chỉ mỗi đại trận hộ phái thì nên tích sự gì, ai dám chắc chuyện vừa xảy đến với Xuất Trần sẽ không ập tới cửa nhà mình chứ.
Tông môn lớn thế kia, sao mà đề phòng nổi nội gián.
“Chúng ta phải mau chóng quay về, thời thế đổi thay, nay cõi tu chân đầy tràn ma khí, đám ma tu ấy đã không còn chịu chui rúc trong Ma Vực nữa, chỉ e chúng ra mặt rồi thì sẽ chẳng chịu buông xuôi một cách dễ dàng, chi bằng về xin các lão tổ chăm nom tông môn mỗi nhà.” Mạch chủ Dung Trần lên tiếng.
Chẳng rõ người này đã chọc phải chỗ nào của lão tu sĩ Vạn Thành, ông ta cười lạnh tiếp lời luôn: “Lão tổ các phái đang thảo luận chuyện đại kiếp – sự vụ ảnh hưởng tới toàn cõi tu chân, tông môn quèn nhà các ngươi thì bõ bèn gì, thiên hạ quan trọng hơn.
Với cả bị diệt môn cũng là do chính bản thân thiếu năng lực, còn mà ghê gớm thứ dữ thì đâu có dễ để mà giết sạch, Xuất Trần mấy năm nay ngày càng yếu kém mới ra thế này.
Đám Dung Trần các ngươi cũng chẳng hơn gì, thấy Xuất Trần lâm nạn thì sợ mình là kẻ tiếp theo gặp chuyện, hồng mềm dễ bóp mà, thảo nào hoang mang như vậy.”
Tụ tập đông người mệt ở chỗ hở ra cái là cự cãi, Dung Trần sơn phái và Vạn Thành sơn môn xưa nay chẳng ưa nhau, hễ họp mặt là lại om sòm ồn ã, song lần này Vạn Thành ăn nói khó nghe thật, Xuất Trần vừa mất nhiều người như thế, lão ta lại còn toàn lời bỉ bôi, ngang tàng chẳng chút xót thương, nhóm còn lại đã hơi khó chịu.
Một đệ tử Vạn Thành thấy mọi người có vẻ phật ý, vội đưa tay kéo lão ta.
Dung Trần lắm người không muốn đôi co chứ nào đâu ngại lão, song chẳng phải ai cũng tốt tính như thế, một mạch chủ xinh đẹp rút roi quật thẳng xuống đất, đứng ra chửi luôn: “Vạn Thành nhà lão oẳng chi mà to thế, chừng gặp ma tu rồi cứ lao ra cẩu xực đầu tiên ấy, rồ dại ở đây được gì.
Xem cái điệu hả hê nhà lão kìa, sao dám chắc Dung Trần bọn ta sắp gặp nạn vậy? Hay lão cũng đã thậm thụt với lũ ma tu đấy rồi? Thấy người ta chết đây mà hớn hở ghê chưa, thì ra là cùng một giuộc với bọn nó.”
“A ả cái con này mày nói xằng gì đấy!”
“Nói thật thôi mà căng thẳng thế, chẳng nhẽ trúng tim đen rồi?”
“Để tao lóc sạch răng mày ra xem có còn xỏ xiên được nữa không!”
“Hớ, coi kìa, tính diệt khẩu phỏng! Nhào vô, bà đây lại sợ lão đấy!”
Cả hai cự cãi chực giáp lá cà, người khác lại phải can ngăn, đây nào phải là lúc thích hợp để chống đối nhau đâu.
Giang Trừng ngoan ngoãn theo sau Bạch Nhiễm Đông, lòng thì phỉ phui, sao chính đạo bem nhau toàn phải chửi đổng thế nhờ, mà chả việc gì cũng rộn chuyện được cơ, lạc đề cả mười tám ngàn dặm rồi.
Họ đến đây là để truy tra tình hình mà? Cái đám không ai ưa ai này thì làm được gì?
Giang Trừng ngoảnh lại, trông thấy một vị tiền bối trông rất thong dong khẳng khái đang nhấc tay áo xem xét trận pháp nọ rồi bỗng thảng thốt đứng dậy, bảo cái nhóm hò nhau mà hét kia: “Đừng ầm ĩ nữa, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi, có khi đám ma tu ấy chưa đi đâu xa, pháp trận này hãy còn pháp lực, nhỡ gặp mai phục…”
Nàng ta chưa dứt lời đã vang lên hai tiếng bộp, hai cái xác còn mới bị ai đấy ném xuống giữa đoàn người.
Đấy là thi thể của hai đệ tử đến đây cùng họ song không vào mà gác lại bên ngoài, nào ngờ lại chết trong câm lặng như thế.
Cả đoàn thoắt đã im bặt, lũ lượt rút vũ khí liếc sang chỗ vừa ném xác xuống.
Hai đệ tử nọ thuộc Phủ Hoa tông, sư phụ của họ chăm chăm gườm lên trời, lửa giận nơi đáy mắt chực cắn nuốt tất cả.
Bấy giờ có ba kẻ tướng mạo cực kỳ quái dị đang đứng nơi tán cây khoả lấp mặt trời trên trần Lăng La Già, áo đen hoà vào cành lá sẫm màu tàn úa, chẳng hiểu sao không ai phát hiện ra.
“Chỉ một nhúm thế này cũng dám đến đây, mà tới rồi thì ở lại bầu bạn với núi xác Xuất Trần đi thôi.” Gã áo đen đi đầu mặt mày hung tợn, thè chiếc lưỡi đỏ tươi ra cười gian ác.
Gã vừa dứt lời, trên tàng cây khổng lồ của Lăng La Già thoáng đặc bóng người, từng cặp mắt nanh nọc dõi xuống, quanh thân dầy những ma khí, chắc chắn là ma tu.
Người khác đều đang thủ thế đón địch, Giang Trừng thì lại len lén liếc sang hai cái xác còn tươi vừa bị vứt xuống kia.
Máu liên tục ứa từ vùng họng ra như bị dẫn dắt bởi thứ gì, tụ lại thành dòng luồn xuống đất như giun, thoắt cái đã bặt tăm, không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt đất.
Giang Trừng nhận ra rằng khi máu vừa lách xuống đất thì trận pháp tà ác kia như sống dậy trong khoảnh khắc, nơi đây xác chất thành đồi mà chẳng thấy máu đâu, chỗ máu bị rút ấy đổ dồn sang chốn nào ấy nhỉ?
***
Mai Tùng lão tổ và các lão tổ Thượng Vân tự đã đang đứng ngoài rìa đất Táng, dõi mắt nhìn về phía dòng sông máu cuồn cuộn xa kia.
“Sông máu lại bành trướng hơn rồi.” Thanh Đăng bảo, nhìn lên cánh cửa cao chọc trời nay đã rõ nét hơn, bảng lảng lẩn mình giữa mây máu ngay trên sông.
Danh Sách Chương: