Nào phải mình buông tay chịu trận, chỉ do địch quá mạnh, đây lại còn là sân nhà chúng! Chốn này tứ bề hoang vu, tịnh không chỗ nấp, dõi mắt trông ra chỉ có mỗi tòa Ma Chủ thành sừng sững gần đấy. Nếu đại sư vẫn đang tỉnh táo, à, Thanh Đăng đại sư phiên bản bình thường vẫn đang tỉnh táo, chưa chừng hãy còn đường sống.
Mới nghĩ xong, Giang Trừng phát hiện đại sư trong vòng ôm của mình cục cựa.
Giang Trừng mừng rỡ, chẳng màng đám ma tu đang đến ngày càng gần kia nữa, cúi đầu nhìn vào lòng. Rồi cô đối diện với một đôi mắt lạnh tựa băng vạn năm, buột rùng mình ngay tắp lự.
Lạ lùng thay, giờ phút này đây Giang Trừng lại nhớ đến Hạc Kinh Hàn - một người có đôi mắt cũng lạnh lùng như vậy. Cô tưởng kiểu người như Hạc Kinh Hàn đã đủ lạnh như sương giá rồi, ngờ đâu có ngày mình lại cảm nhận được sự giá băng hơn thế toát ra từ đại sư.
Rời khỏi vòng ôm của Giang Trừng, đại sư lạnh lùng vô cảm đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn đám ma tu ào ào xông tới gần đấy, chẳng nói năng gì.Read more…
Thôi xong, chắc phải làm căng một trận rồi. Đánh thì đánh, ít ra bây giờ vẫn đỡ hơn ban nãy, Giang Trừng nghĩ, nghiêm túc rút kiếm gỗ giắt bên eo ra. Dẫu không biết vẻ mặt hiện tại của đại sư là như nào, nhưng thôi tập trung đối phó hồi nan giải đang kéo đến trước mắt này đã.
Thật lòng cô thấy gã đại sư vừa tỉnh lại này hơi dị, nhưng chỉ cần không phải tên họa hại tha thiết nghiện đòn kia thì sao cũng được hết.
Đến ngay trước mắt là một đoàn gồm hơn hai trăm ma tu, đầu và cuối đội ngũ có khoảng trăm tên cưỡi yêu thú, ở giữa là một cỗ xe ngựa lộng lẫy sơn đen dát vân vàng, được bảo vệ bởi mười mấy ma tu mặc áo đen vân vàng nổi bật.
Đoàn ma tu bừng bừng khí thế bấy giờ đang vô cùng lấy làm lạ, đã bao nhiêu năm không gặp phật tu ở thành Ma Chủ, trước mặt lại có một gã hống hách đứng giữa đường thế kia, rõ mười mươi chỉ để ngăn lối chúng. Nhìn kỹ hơn, phật khí gã nồng đậm tinh thuần đến đáng sợ, dẫu có đơn độc cũng vẫn khó giải quyết như thường, đám ma tu thoáng cái đã đề cao cảnh giác.
Kẻ còn lại thì tu vi quá thấp, chẳng bõ quan tâm, cho làm món khai vị vậy.
Cơ mà chuyện này khá bất thường, mục đích của hai kẻ này là chủ tử chúng? Đúng là rất nhiều thành phần ở Ma vực nhắm vào chủ tử, nhưng sao lại dây đến cả bọn tu sĩ chính đạo ngoài kia rồi? Trong lòng đám ma tu nảy nòi ra đủ thứ âm mưu, song chẳng kẻ nào nghĩ đến các loại lý do dị hợm kiểu "đi lạc bước nhầm" đến đây.
Bảo đánh là đánh ngay, hai bên không qua quýt tý nào, Thanh Đăng đại sư lại chủ động đến lạ, anh chẳng nói hai lời đã buông phật ấn khổng lồ quật ngã mười mấy gã ma tu cưỡi yêu thú đang xông đến, ngay lập tức lại nghiền ngay một phật ấn xuống đám ma tu vừa rơi khỏi ma thú kia, khiến vài tên chưa kịp hoàn hồn đã ra bã thịt.
Độ nhanh gọn trực tiếp của pha hành động vừa rồi và dáng vẻ tàn nhẫn hung ác kia khiến mí mắt Giang Trừng đang đứng cạnh đấy giật giật. Cô đã nghe biết bao sự tích về Thanh Đăng đại sư, ai nấy đều bảo đại sư có tâm phật, dẫu địch có dữ dằn thô bạo đến đâu thì anh cũng chỉ giải về thấp Trấn Ma ở chùa Thượng Vân, ngày ngày tụng kinh cảm ngộ chứ chẳng đuổi tận giết tuyệt bao giờ. Thế đại sư trước mặt tàn nhẫn như này là do đâu, do địch là ma tu hay do anh đang không được bình thường cho lắm?
Giang Trừng đã sẵn sàng liều chết choảng nhau, sau lại phát hiện đại sư quá năng nổ, nói thẳng ra là trút linh lực như bán mạng, cô chỉ đành đi theo mót vặt -- Cho đám ma tu bị đại sư giã liệt người một hoặc nhiều nhát kiếm kết liễu.
Đây là lần thứ hai Giang Trừng thấy đại sư đánh nhau, lần đầu tiên là vào mấy năm trước, lúc anh bắt Hoàng Thiên đạo nhân trong miếu nát hồi họ mới gặp nhau, lần ấy nửa tỉnh nửa mơ chẳng rõ tình hình nên cô không để ý lắm. Còn giờ, đối mặt với lực chiến bạo tàn của đại sư, Giang Trừng cuối cùng cũng đã dung hòa một đại sư thong dong bình thản lại hơi quê mùa và một Thượng Vân phật tử trong đủ kiểu tin đồn lại với nhau.
Anh thực sự rất đáng gờm, không chỉ tâm lý mà năng lực cũng lợi hại lắm thay. Giang Trừng lơ đễnh, suýt đã bị một ma tu thụ thương xiên ma kiếm qua người, may mà cô phản ứng nhanh, tránh ra sau bằng động tác ngửa người kỳ lạ. Về phần tại sao giữa cuộc chiến lại có thể tung ra đủ loại tư thế né đòn, thì phải kể đến bộ động tác lạ lùng mà cô đã luyện ở chùa Thượng Vân năm xưa.
So với Giang Trừng giết người lại còn lựa tư thế đẹp đẽ tự nhiên thì đại sư trực tiếp hơn nhiều, cứ mỗi bước tiến lại lấp lánh ánh vàng của phật ấn, vô số linh tự vàng lơ lửng quanh anh, kim quang lóe mắt liên tục tiêu diệt ma khí của ma tu. Anh như một thanh kiếm sắc đang rạch xuyên qua vòng vây đen tối này.
Đám ma tu vốn đang bọc hậu xe ngựa đổ dồn ra trước, một nửa trong số mười mấy gã tu vi cao bảo vệ xe cũng tách ra đối phó với đại sư, nhất thời tốc độ tiến bước của đại sư chậm hơn nhiều. Đám này rất khó nhằn, cứ lần lữa dằn dai mãi, Giang Trừng không khỏi chau mày.
Nơi đây cực kỳ gần thành Ma Chủ, họ lại quá ồn ào, nhỡ tiếp viện đến ngay thì hỏng bét. Đại sư còn đang bị thương, cộng thêm chưa biết đóa hoa mới nuốt có đem lại tác dụng xấu gì không, cứ đánh với cường độ cao như này chả phải là cách.
Giang Trừng đã nhận ra đại sư hơi bất ổn, vài lần chực ngã, chẳng biết có phải vì không chống đỡ nổi nữa không. Giang Trừng lành nguyên, còn đại sư cứ phăm phăm tiến tới, tuy địch chết nhiều nhưng chính anh cũng bị thương, tóm lại, không thể để anh đánh tiếp như thế được.
Giang Trừng quyết định xong, kiếm vàng rúng động, tách thành trăm bóng, thoắt đã đánh lùi đám cá lọt lưới nhào vào tấn công mình, cô xông thẳng đến chỗ đại sư.
Trong khi chiến đấu, người ta thường ghét kẻ khác tới gần lưng mình nhất, Giang Trừng đã dự sẵn tinh thần hứng đòn của đại sư, ngờ đâu cô lại an toàn đến tận khi tiếp cận lưng anh, không hề hấn gì. Vừa định nhắc đại sư đừng hiếu chiến, chạy trước tính sau đã thấy anh loạng choạng, Giang Trừng nhanh chân bước tới đỡ, đồng thời ném độc đan và mê huyễn đan chuẩn bị sẵn ra.
Hai loại đan dược này đều là thuốc bảo mệnh nhị sư tỷ miệng cứng lòng mềm cho cô, là thứ cần dự trước để trốn chạy sau khi giết người phóng hỏa gây sự. Nhị sư tỷ đảm bảo độ công hiệu của thành quả tâm huyết của chị, nhưng Giang Trừng lại không biết nó có tác dụng với ma tu không, phải thử mới rõ.
Có điều thoáng cái đã dùng một lượng lớn như vậy, đau lòng quá thôi.
Chốn này nhiều ma tu đến thế, song chẳng mấy kẻ thèm chú ý đến Giang Trừng, cô lợi dụng đúng dịp này quăng độc bất ngờ, đánh ngã cả vạt ma tu xông đến, chúng không trực tiếp rụng từ trên trời xuống như châu chấu thì cũng bị mê huyễn đan chuốc cho mơ màng, những kẻ khác thấy thế lũ lượt tản ra, không quên kéo cả cỗ xe ngựa lộng lẫy kia lùi gấp lại.
Giang Trừng bồi thêm hai đòn sương mù che mắt đã qua cường hóa của mình, loại tiểu thuật pháp này tuy đơn giản nhưng khi dùng đúng cách sẽ cho hiệu quả đáng ngạc nhiên, ít ra thì giờ đây, đám ma tu trâu bò này không ngờ được rằng mình lại bị lòe bởi phép ấy, chúng chật vật đánh tan sương mù mới nhận ra chỉ trong vài hơi thở mà họ đã biến mất tăm.
"Đáng hận, giết bao nhiêu là người của chúng ta, không thể để chúng chạy gọn như thế được, đuổi theo!" Một ma tu áo đen vân vàng hung tàn quát lên đầy giận dữ.
Bấy giờ, một giọng nữ lạnh nhạt vọng từ trong xe ngựa ra, "Không cần phải đuổi theo nữa, cũng chỉ chết vài tên, lần lữa ở đây lâu rồi, nhanh vào thành thôi, đừng làm lỡ việc của ta."
"Vâng, Úc Cơ." Ma tu hung ác kia cung kính đáp ngay, rồi quát đám còn lại: "Dọn dẹp lên đường, mau!"
Quân số cả đoàn ít đi non nửa, chúng chỉnh đốn đội ngũ, trực tiếp vào thành Ma Chủ. Thấy vân vàng trên xe ngựa, đám ma tu trong thành lũ lượt lùi về nhường cả con đường lớn lại, ngay cả tiếng trò chuyện cũng khẽ hơn nhiều. Cứ thế đến trước một cung điện hoa lệ trải dài, cửa lớn sơn son cao vài trượng được đám vệ binh áo đen hợp lực kéo ra, vang lên ken két. Xe ngựa được bảo vệ trước sau, tiến vào tòa cung điện khổng lồ này.
Khi cả đoàn đến trước một cánh cửa đỏ thắm tinh tế hơn, xe ngựa rốt cũng đã dừng lại, có một cô gái khoác áo xanh cài trâm trúc đứng chờ, cạnh nàng là một nhóm thị nữ áo đen khiêng một chiếc kiệu mềm, cũng sắc đen dát vân vàng.
"Cung nghênh Úc Cơ, Úc Cơ vất vả dọc đường, hành quán trọ lại đã tươm tất gọn gàng, xin theo Hồng Lâu đến nơi nghỉ." Cô gái áo xanh cười dịu dàng, khí chất toát ra chẳng giống ma tu mà như linh tu chính phái hơn.
Rèm xe được vén, một bàn tay sơn móng nhỏ nhắn đặt lên tay ma tu dẫn đường, sau đó, một cô gái nóng bỏng vận áo đen khoan thai bước xuống. Hai ma tu gác bên xe ngựa tiến lên nhấc vạt váy vân vàng thướt tha của nàng ta, động tác đến là dè dặt.
Úc Cơ ngẩng gương mặt kiều diễm động lòng lên, khe khẽ nhếch môi, bảo cô gái áo xanh rằng: "Ma chủ lại phái Hồng Lâu - một trong bảy ma tướng mà Ngài xem trọng nhất đến nghênh tiếp, thật quá xem trọng ta rồi."
"Úc Cơ lại đùa, Người là con gái của Ma chủ tiền nhiệm, thân phận tôn quý, Hồng Lâu chẳng qua chỉ là một ma tướng bé mọn, so ra còn thấy thất lễ với Úc Cơ. Có điều chủ nhân giờ đây vô vàn bận rộn, không ra đón nổi, mong Úc Cơ thứ lỗi." Cô gái áo xanh bình thản đáp, cúi người mời nàng lên kiệu.
Úc Cơ khẽ cười, lúc lướt qua lại đưa tay nâng mặt Hồng Lâu lên, nhỏ giọng: "So với Ma chủ nhà nàng, ta lại hứng thú với nàng hơn đấy, quả không hổ danh là kẻ được đám tu sĩ chính phái rèn giũa, khí chất toàn thân thật khiến ta yêu thích mãi thôi."
"Mời Úc Cơ." Hồng Lâu không tỏ vẻ gì khác, cứ như không nghe thấy lời Úc Cơ.
"Ha ~ Vài năm không gặp lại càng kín kẽ rồi, trước kia đáng yêu hơn, nói đến mới nhớ, ta đã gặp một kẻ vừa ý mình hơn cả Hồng Lâu cơ, chỉ tiếc lại chạy quá nhanh." Úc Cơ khẽ nhủ, bước vào kiệu mềm.
Cả đoàn theo kiệu đi xa, cỗ xe ngựa chở Úc Cơ ban nãy được đám nô bộc kéo sang góc. Xung quanh lắng lại, có hai bóng người nhảy ra khỏi vách ngăn của xe, đấy chính là Giang Trừng và đại sư.
Lúc ấy nguy ngập, lại chẳng có linh khí phù chú gì nới xa khoảng cách ngay lập tức, Giang Trừng bèn dứt khoát trốn lên cỗ xe ngựa to này. Trong cơn khốn cùng, Giang Trừng chợt nhớ đến một chuyện, lúc mới gặp đại sư huynh Bạch Linh từng tặng cô một món quà, một chiếc lông vũ đen. Trước kia không biết công dụng, nhưng sau này sư phụ đã giảng cô hay.
Đại sư huynh là yêu tu, nguyên hình là quạ ẩn, lông anh có thể giấu hơi thở người, khiến kẻ khác tự động lờ đi. Chính nhờ chiếc lông vũ đen trong túi trữ vật này, hai người mới có thể yên ổn trốn trên xe ngựa vào đây mà không bị phát hiện.
Có điều vấn đề quan trọng nhất bây giờ không phải là làm sao rời sào huyệt của ma tu, mà là phải giải quyết cái tên đại sư hơi chập cheng này như nào.
Ngó đại sư nghe lời cầm lông đen đang đứng trước mặt lạnh lùng nhìn mình kia, Giang Trừng lại thấy đau đầu.
"Ừm, đại sư, anh vẫn ổn chứ?"
"Ừm... đại sư... ổn chứ..." Đại sư lạnh lùng lắp bắp buông tiếng, phát âm kỳ lạ cứ như lần đầu học nói, rất không hợp với vẻ băng giá của anh.
Giang Trừng chững lại, hỏi dò: "Anh sao vậy? Không khỏe à? Ban nãy có bị thương không?"
Bằng vẻ dễ thương kỳ lạ, đại sư lạnh lùng lại thốt lên: "Anh... khỏe... bị thương..."
Giang Trừng một tay che mặt, thôi xong, đại sư uống bậy thuốc hóa ngu rồi.