"Không để ý." Thương Di lạnh nhạt đáp, "Hay ngươi xuống chỗ đống xương dưới kia tìm thử, có khi thấy đấy."
Giang Trừng nghẹn lời một chốc, nhìn biểu cảm của Thương Di, biết y không có ác ý, chỉ hơi thẳng thắn thôi. Thế là cô lại moi ra một bộ đồ lộng lẫy, đưa tới trước mặt Thương Di, "Vậy tôi đổi cách hỏi khác, chủ nhân có mùi của bộ y phục này, ngài gặp qua chưa?"
Thương Di đưa một tay ra, dùng hai ngón nhón lấy bộ đồ trong tay Giang Trừng rồi lập tức rụt về, sau đó ngửi vô cùng gượng gạo, chê: "Chưa từng."
Giang Trừng yên tâm. Ôi, đúng là tai vạ sống ngàn năm, người thối tính như sư phụ không dễ chết vậy đâu. Cơ mà rốt cuộc sư phụ bị ai bắt, bắt tới chốn nào ấy nhỉ?
"Đừng ngẩn ra đấy nữa, trốn vào sau lưng ta." Thương Di bỗng bảo, "Bọn chúng đến rồi."
"Hả?" Giang Trừng ngơ người, sau đó mau lẹ nghe lời nhảy ra sau lưng Thương Di, nấp sau thân nhện khổng lồ của y, còn thử vén áo ngoài của y phủ lên người mình. Thương Di chỉ liếc cô một cái, không nói gì, Giang Trừng cũng yên tâm làm nấm quỳ đấy chăm chú nhìn áo y.
Thế mà lại cho phép cô nấp sát sau lưng mà không đề phòng như vậy, Thương Di à, ngài yêu ai yêu cả đường đi lối về đến mức này ư, hay ngài nghĩ tu vi của tôi căn bản không làm ngài bị thương được?
Giang Trừng nghĩ vẩn vơ về mối ân oán tình thù giữa cha ruột của cơ thể này với Thương Di, lát sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì khác, không kìm được khẽ hỏi: "Thương Di tiền bối, "bọn chúng" có phải là "kẻ nọ" không?"
"Không, là một đàn dơi hút máu, dưới quyền khống chế của một yêu tu dơi. Yêu tu dơi ấy được "kẻ nọ" nuôi."
Thương Di vừa dứt lời, Giang Trừng đã thấy trên vùng biển tối tăm bỗng có lớt phớt vài đốm sáng đáp xuống, giữa mỗi đốm sáng là một con dơi to, mỗi con lại đang cắp một xác chết nữ tu. Trong sự bảo bọc của đốm sáng, chúng xuyên qua nước biển, giũ cánh bay giữa bầu trời dưới này, liên tiếp vứt xác nữ tu xuống, sau đó quay về theo đường cũ.
Song trong lúc vứt xác, có một con bỗng chít chít hai tiếng, cái mũi đen nhỏ tý dựng lên như ngửi thấy mùi gì, định bay đến chỗ Thương Di, bị y vung tơ nhện ném ra xa.
Con dơi to ấy bị Thương Di ném bị thương không cục cựa được nữa, cuống quýt kêu chít chít, khiến đám dơi khác chú ý. Cả đàn tíu tít trao đổi một lúc, chẳng hiểu sao lại cố bay đến chỗ Thương Di, còn hăng hái kêu với ra sau người y, không ngừng rít lên uy hiếp, nhao nhao chộn rộn.
Thương Di khẽ nhíu mày, trước kia chưa từng xảy ra tình trạng này, điểm khác biệt hiện thời chỉ có người đang ở sau lưng mình. Đàn dơi giằng co với Thương Di, bị y dùng tơ nhện quật xuống, cuối cùng đành bất mãn bỏ đi.
Chúng vừa đi, Thương Di trực tiếp duỗi tay xách Giang Trừng đang ngồi xổm sau lưng ra, hỏi cô: "Trên người ngươi có thứ gì khiến đám dơi đấy chú ý à?"
Giang Trừng gãi đầu khó hiểu, "Không có, tôi... Khoan, đúng rồi! Trước đó tôi có gặp ba người, họ bị dơi vây, tôi tới giúp thì bị họ hại phải nhảy xuống biển, trước lúc đó họ đã tưới một loại chất lỏng tanh màu đỏ lên người tôi, tôi vẫn còn thấy lạ, dịch đỏ ăn da không lau được, cứ như ngấm vào trong vậy."
Giang Trừng vừa nói vừa xắn tay áo lên cho Thương Di xem vết đỏ trên cánh tay. "Ý, nó nhạt bớt rồi?"
Thương Di bắt lấy cánh tay cô, quan sát kỹ rồi bảo: "Đến khi dịch thể này ngấm hoàn toàn, ngươi sẽ biến thành dơi."
Giọng y bình thản vô cùng.
Giang Trừng chưa phản ứng ngay, nghĩ kỹ một lượt, cô cứng người, trợn tròn mắt, không dám tin thét lên: "Gì cơ! Biến thành dơi! Chuyện này phản khoa học! Sinh vật sao mà biến đổi đơn giản vậy được!"
Thương Di không hiểu ý cô lắm, cũng không biết cô kích động như vậy để làm gì, vẫn dùng chất giọng bình thản nọ phổ cập kiến thức cho cô: "Dịch thể tanh đỏ ấy hẳn là máu huyết và tủy yêu đan của yêu tu dơi kia, dơi có chút ít yêu lực uống máu huyết ấy vào sẽ gia tăng tu vi, có thể nhờ đó mà hóa thành người. Song con người mà dùng nó, có thể sẽ biến thành dơi, cũng có thể biến thành nửa dơi nửa người."
"Á á á!" Giang Trừng tưởng tượng diện mạo nửa người nửa dơi của mình, tức thì nổi gai ốc toàn thân, ngồi xổm xuống ôm chân nhện của Thương Di, thét lên thảm thiết, "Thương Di tiền bối cứu mạng, tôi không muốn biến thành dơi đâu!"
Thương Di giật nảy mình bởi hành động đột ngột của cô, nhưng vẫn tiếp tục phổ cập cho xong, "Trong đàn dơi, chỉ khi muốn tìm bạn đời sinh hậu duệ, chúa dơi mới trích máu huyết và tủy yêu đan ra để giúp giống cái ưu tú nhất đàn hóa thành người. Ngươi sơ sẩy dính phải, bây giờ đám dơi kia chắc muốn ăn thịt ngươi để đoạt máu huyết và tủy mà ngươi chưa tiêu hóa hết, tiêu hóa xong, dấu vết nọ biến mất hoàn toàn, cơ thể ngươi sẽ xuất hiện thay đổi."
Giang Trừng ôm chân nhện, ầng ậng nước mắt tha thiết nhìn y, đáng thương xiết mấy, "Thương Di tiền bối, ngài biết rõ như vậy thì hẳn phải có cách giải quyết, phải không?"
"Không, trừ phi ngươi ăn yêu đan của yêu tu dơi ấy." Thương Di đáp.
"Á!" Giang Trừng lăn lộn dưới đất, cuộn từ chân nhện này tới chân nhện kia của Thương Di.
Từ sau khi Đằng Dịch đi, Thương Di lâu lắm rồi chưa thấy ai lăn lộn khóc lóc trước mặt mình.
"Ngồi dậy." Y nói.
Giang Trừng trở người ngồi dậy trông mong nhìn y.
Thương Di duỗi tay đặt trên ngực mình, nhắm mắt trầm mặc một chốc, bỗng bóp mạnh một cái, móc ra một quả cầu nhỏ sáng trắng, kéo Giang Trừng sang, nhét quả cầu trắng vào miệng cô.
Giang Trừng chỉ cảm thấy một luồng khí tức lành lạnh trôi xuôi cổ họng đến đan điền, thử nhìn vào trong mới thấy một quả cầu nhỏ màu trắng to cỡ ngón tay cái.
"Đây là..." Giang Trừng đã đoán được tý chút nhưng chưa dám khẳng định, dù gì với yêu tu thì yêu đan rất quan trọng, yêu tu nào không có yêu đan coi như mất sạch tu vi, thậm chí không giữ nỗi hình người, nghiêm trọng hơn có khi còn chết. Thương Di chắc không dễ dàng tặng yêu đan cho cô như thế đâu?
"Yêu đan của ta, cho ngươi. Tuy không thể khắc chế máu huyết dơi, nhưng ít ra vẫn tạm giúp ngươi tăng tu vi. Sau khi rời khỏi đây, đám dơi kia tạm thời không làm gì ngươi nổi." Thương Di nói xong, dần dà tiều tụy, sự hiện diện vốn chói lóa nay đã ảm đạm hơn nhiều.
Giang Trừng căn bản không ngờ được rằng y lại quyết tuyệt như vậy, dứt lời tặng luôn yêu đan.
Tuy yêu đan có thể giúp cô tăng tu vi, nhưng Giang Trừng không thấy vui chút nào, cô chỉ muốn hỏi xem có cách gì không, nếu thực sự không có cách thì cô đành trông chờ vào vận may thôi. Ai mà biết Thương Di lại tặng thẳng yêu đan quý giá như vậy, cô nhận mà thẹn, huống hồ cô vốn chẳng phải con gái của Đằng Dịch, yêu đan này cứ như đồ trộm ấy, bỏng tay.
"Thương Di tiền bối, ngài có thể lấy lại yêu đan không?" Giang Trừng vỗ trán.
"Ta vẫn luôn chờ Đằng Dịch, nhưng giờ không muốn chờ tiếp nữa, vì hắn đã chết rồi. Ta muốn ra ngoài, tìm chuyển thế của hắn." Thương Di tuy suy yếu nhưng giọng nói lại kiên định vô cùng.
Giang Trừng: "Thế thì sao ạ?"
Thương Di: "Yêu đan cho ta sức mạnh, đồng thời cũng giam ta lại đây mãi, không còn yêu đan, ta sẽ trở về nguyên hình sớm thôi. Trận pháp ở đây gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu sẽ yếu, lúc ta yếu đến mức trở về nguyên hình, sự trói buộc của trận pháp cũng sẽ giảm hẳn, đến lúc ấy ngươi có thể đưa ta ra ngoài. Còn nữa, lúc về nguyên hình, ta rất yếu, có khi sẽ rơi vào ngủ say, ngươi cứ thả ta vào thứ nước thanh tâm trừ tà kia là được, trong cơ thể ta vẫn còn ma chủng."
Giang Trừng đơ ra nghe Thương Di nói hết, "Ngài cũng tin tôi quá nhỉ, chính tôi còn không biết mình có sống nổi không, ngài phó thác sinh tử cho tôi như vậy ổn không đấy?"
Chẳng biết có phải ảo giác không mà Giang Trừng cảm thấy ánh mắt Thương Di nhìn mình cứ như đang mắng "Ngu si".
"Ngươi có yêu đan của ta, không chết được." Thương Di lạnh nhạt đáp, "Nếu ngươi thực sự đen đủi như vậy, chết thì chết thôi."
Giang Trừng: Tuy không có ác ý, nhưng tiền bối à EQ của ông thấp thật ý, thảo nào người thương đến tay còn vuột!
Như những gì Thương Di nói, sau khi mất yêu đan, cơ thể y từ từ nhỏ lại, sau đó không thể giữ nổi hình người, thoát khỏi vỏ nhện vốn có, cuối cùng thứ xuất hiện trước mặt Giang Trừng chính là một con nhện trắng như tuyết, chỉ to cỡ một ngón tay cái của cô.
"Thương Di tiền bối?" Giang Trừng ngồi xổm trước mặt nhện, khẽ gọi. Cô có cảm giác nếu mình to tiếng một chút, con nhện bé xíu này sẽ bị hất bay.
Con nhện trông khá mệt mỏi giơ một chân lên đẩy cô, đại khái như đang giục.
Thôi được, vẫn còn hoạt bát lắm, xem ra tạm thời khỏi phải lo. Giang Trừng nghĩ, lấy thêm một vò sứ trắng chứa Phật Hương Lộ từ túi trữ vật ra, thả con nhện nằm im vào, đóng nút bần lại. Xong việc cô không kìm được lắc vò, có cảm giác như mình đang ngâm rượu nhện.
Giang Trừng vén tay áo nhìn vết đỏ trên cánh tay, lại cảm nhận yêu đan hiện diện rõ ràng trong đan điền. Yêu đan Nguyên Anh hậu kỳ gần đến Xuất Khiếu kỳ cứ như một trạm năng lượng khổng lồ ào ạt cung cấp năng lượng cho cô, nếu ví tốc độ tăng tu vi trước kia của Giang Trừng như xe đạp, thì bây giờ cô như đang ngồi tàu lửa vậy.
Bây giờ quái củ hành lột hết lớp da này tới lớp da khác mà dám xuất hiện trước mặt cô, có khi cô giết phứt luôn được đó. Giang Trừng cười hiền.
Một cái bóng như hòa làm một với tòa tháp cao gần đấy nhìn sang đây, chờ Giang Trừng thu vén xong rời đi, hắn mới chầm chậm bước ra, chính là tên quái củ hành Giang Trừng vừa "nhớ nhung" trong lòng kia.
"Ý trời, hỏng bét, không ngờ chúng quen nhau. Chuyến này hay rồi, chẳng những không lấy được xác Giang Trừng, mà cả chó dữ chủ tử chưa kịp thuần hóa xong cũng chạy mất, gay quá gay quá."
Hắn khổ não than thở, phất tay ra tờ giấy, viết vài kỳ hiệu kỳ quái vào rồi nổi lửa đốt. Giấy cháy giữa không trung, sau cùng không chừa cả tro lại.
Trong một mật thất, bóng người ngồi ngay ngắn trước bàn bỗng cử động ngón tay, khoảng không trước mặt nổi lên một đốm lửa rồi tàn, xuất hiện vài ký hiệu kỳ lạ lơ lửng.
Đọc xong các ký hiệu ấy, kẻ nọ lắc đầu thở dài, "Đồ đệ của ngươi đúng là không ngoan, lại gây thêm phiền phức cho ta rồi."
Trước mặt hắn, Bạch Nhiễm Đông đang bị cầm tù bằng xích ánh đồng, con ngươi đỏ sẫm mờ mịt ma khí, nhếch mép cười khẩy: "Ta đã bảo rồi, ngươi không giết được nó đâu."
"Cũng đúng, ả may mắn một cách kỳ lạ, có lẽ ta không nên giết ả nhanh gọn mà nên nghiên cứu kỹ, không chừng sẽ thu được tin mừng ngoài mong đợi." Cái bóng nọ cười khẽ, chầm chậm buông lời.