“Em không vào cùng chị thật hả?” Giang Trừng cười hỏi, Hạc Kinh Hàn lắc đầu đứng thẳng, kiêu kỳ như tuyết như tùng, toàn thân toát ra kiếm khí lạnh lùng sắc bén. Giang Trừng nén cười, thò tay chọc vai em trai.
“Sao vậy, không muốn thấy mặt Thanh Đăng đại sư hả?”
“Không.” Hạc Kinh Hàn đáp luôn.
Giang Trừng hồi tưởng lại lúc cô mới sống cùng Giang Tầm xưa kia, cậu nhóc rất sợ cô đưa cậu về nhà cũ, bám cô cực kỳ. Khi ấy cô buồn cười lắm, trêu rằng chị kết hôn rồi bỏ cậu một mình thì sao, thằng bé vừa nghe đã ngơ ngẩn, lén vào toa lét khóc lâu ơi là lâu, cuối cùng cô phải đứng ngoài cửa dỗ, bảo chị muốn đi vệ sinh gấp mới lừa được cậu ra.
Từ bấy đứa em trai ngoan hiền này đã vô cùng cảnh giác tất cả sinh vật giống đực lởn vởn quanh cô, có dạo một đàn anh được giáo viên nhờ đưa đồ đến nhà cô, Giang Tầm tức khắc lột ngay vẻ thỏ trắng thường thấy, mắt mũi sắc bén mặt mày lạnh lùng săm soi hồi lâu khiến anh ta không dám có ý gì với Giang Trừng nữa.
Giang Trừng nghĩ lại mới thấy cậu em trai giữ chị dạo ấy thế mà lại có nét giống với Hạc Kinh Hàn bây giờ. Cô sớm đã ngờ rằng Hạc Kinh Hàn sẽ có thái độ như thế với Thanh Đăng đại sư, hoặc nên nói cô giác ngộ điều này lâu rồi, dẫu anh rể có là ai thì em trai cũng sẽ chẳng ưa.
Nhưng em trai cô cực kỳ hiểu chuyện và chu đáo, dù không thích cũng sẽ không làm khó cô, trái lại sẽ lo lắng mọi bề, ngoại hình tính cách thay đổi rồi thì vẫn thế.
Lần này cũng vậy, hai người vốn phải đến Vô Cực đạo quán, song đang đi thì Hạc Kinh Hàn âm thầm đổi lộ trình, mới đầu Giang Trừng không biết, tới khi thấy cảnh sắc nhà cửa xung quanh ngày càng quen thuộc, cô mới lấy làm lạ: “Đây đâu phải đường tới đạo quán nhỉ, sao chị thấy như đường lên chùa Thượng Vân ấy?”
Ngờ đâu Hạc Kinh Hàn bình thản đáp: “Đúng vậy.”
“Sao lại lên chùa, em có việc hả? À đúng rồi, sư phụ em còn làm khách trên đấy không?”
Hạc Kinh Hàn đáp: “Không, sư phụ về đạo quán rồi. Cơ mà chị muốn gặp gã còn gì?”
Giang Trừng ngây ra, cười khan vuốt má, “Lộ thế à? Chị còn chẳng nhắc đến tên, sao em biết chị muốn gặp chàng?”
“Chị là chị em mà.” Vì là em trai nên luôn hiểu điều cô muốn.
Thực tế thì Hạc Kinh Hàn đã nhận ra từ sớm, tuy cách thể hiện hơi khác nhưng hắn vẫn yêu thương và thấu hiểu chị mình như Giang Tầm trong mộng, thậm chí vì từng trải hai đời mà tình cảm còn nồng nàn hơn. Tựa như tất cả tâm tình khuyết thiếu đều trao riêng cho chị, có lúc tiếng lòng sôi sục đến nỗi hắn cũng phải bất ngờ.
“Thôi được, nếu em không vào thì chị đi thăm một lúc rồi ra ngay.” Giang Trừng nói.
Hạc Kinh Hàn lắc đầu, “Không sao, em cũng có việc, ngày mai giờ này em ở đây chờ chị.” Dứt lời đi ngay, không để Giang Trừng cò kè thêm, cô đứng đấy nhìn bóng lưng xa dần của hắn, phì cười, sao em trai ngày càng đáng yêu thế nhỉ. Cố tìm lý do để dành thời gian cho cô.
Ôi quanh cô toàn kiểu không nói một đằng làm một nẻo thì là dạng im lìm như hũ nút, chỉ mỗi Thanh Đăng đại sư là… sâu không lường được.
Cửa vào chùa Thượng Vân nằm trong con ngõ nhỏ, người giữ cửa là hòa thượng béo Giang Trừng từng gặp lúc đến lần đầu, cũng chính là đại hòa thượng vì tham ăn mà thường xuyên bị phạt gác cửa – sư đệ Thù Chỉ của trụ trì Thù Ấn. Vì lần gặp gỡ đầu tiên quá ấn tượng, dẫu đây mới là lần thứ hai trông thấy gã sau rất nhiều năm thì Giang Trừng vẫn nhận ra ngay. Chỉ không biết vị này lại phạm phải lỗi gì mà bị bắt canh cửa nữa.
Giang Trừng đứng nhìn một lúc, thấy hòa thượng béo Thù Chỉ ghé tường ngủ khì không có vẻ gì là muốn tỉnh lại thì cũng chẳng gọi, quen đường thuộc lối tự mò mẫm cột đá khắc hoa sen.
Sen đá tách ra, ngõ nhỏ xa dần, để lộ một vạt rừng núi tĩnh mịch và dãy thang đá dài đằng đẵng. Chùa Thượng Vân luôn khác với thế giới ngoài kia, mọi thứ bao gồm cả thời tiết đều mang hương vị rất riêng giữa đất trời. Cô hít cho căng tràn lồng ngực bầu không khí ngập tràn linh khí, cất bước leo thang.
Trong con ngõ đã biến mất sau lưng, hòa thượng Thù Chỉ đang say giấc chợt hí con mắt đầy tỉnh táo nhìn theo Giang Trừng, lẩm bẩm gì đấy lại tự cười khì, đoạn xoay mình chép miệng ngủ tiếp.
Giang Trừng người nhẹ như chim lướt đi, chẳng bao lâu sau đã gặp một vị hòa thượng lặng lẽ quét thềm đá hơi quen mắt nhưng không rõ tên.
“Hi ~ Xin chào ~”
Hòa thượng nọ ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, cũng nhận ra cô, sau khi hành lễ lại thêm một câu: “Hình Giới sư thúc xuống núi rồi, Giang thí chủ yên tâm.”
Vừa nghe đã nhớ ra hòa thượng này là ai, hồi cô mới đến chùa Thượng Vân lần đầu, chẳng hiểu sao lại khiến Hình Giới sư thúc chướng mắt, ngày nào cũng phòng cô như phòng trộm, đặc biệt ghét cô “nhúng chàm” Thanh Đăng sư tổ nhà họ. Hắn còn tụ tập một đám đệ tử, sau buổi rèn luyện sẽ nghiêm túc lệnh họ ngăn cô đến tìm Thanh Đăng, còn cấm mọi người tiết lộ vị trí của chàng cho cô biết.
Tiếc nỗi Giang Trừng là ai cơ chứ, cô hễ muốn là sẽ dễ dàng biết được tình hình của đại sư, cũng bởi chúng hòa thượng nơi đây đều vô cùng nhẹ dạ hiền lành, cứ van lơn một chút là họ sẽ ngắc ngứ trả lời ngay, nhất là nhóm đệ tử trẻ tuổi da mặt mỏng. Sau này, Giang Trừng chẳng cần phải hỏi, các hòa thượng vừa gặp sẽ báo ngay vị trí của Thanh Đăng đại sư và cả việc Hình Giới sư thúc có mặt ở đấy hay không, thú vị lắm thay.
Cô nhớ đến quãng thời gian bị Hình Giới vây bắt ngáng chân rồi được nhóm hòa thượng lớn nhỏ khác nhau thản nhiên chỉ đường cho cô tránh hắn, vui cực.
Giang Trừng cười tít, lấy một cái bọc nhỏ từ túi trữ vật ra đưa cho hòa thượng nọ, “Dạo trước tôi có đến biển Vô Tận một chuyến, đem quà về cho mọi người đây, bạn của cậu cũng có phần, không quý giá gì, chỉ là kẹo thôi, ngon lắm.”
Hòa thượng nọ còn đang không biết mình có nên nhận hay không, Giang Trừng đã phủi tay đi tiếp, trên đường lại gặp một hòa thượng mới chạm mặt một lần, chưa từng trò chuyện nhưng cô vẫn treo túi quà trên cán chổi, tặng cậu. Vị này thản nhiên lễ chào, Giang Trừng hoàn lễ rồi tiếp tục đi.
Dãy thang đá tưởng chừng khiến cô sống dở chết dở buổi đầu mới đến, giờ mới thấy chẳng qua cũng chỉ thế thôi, leo lên bậc cuối, Giang Trừng chả mảy may thở dốc, nhẹ nhàng hơn lần trước nhiều.
Giang Trừng vừa nhìn đã thấy ngay tăng nhân áo trắng đứng trước cổng chùa Thượng Vân, mặt mũi trẻ trung, đôi mắt vô thần trong suốt, dáng vẻ dịu dàng, tĩnh lặng như nước.
“Tiểu Thù Vọng!” Giang Trừng vui vẻ chào, “Sao em lại đứng ngoài cửa thế này, chẳng nhẽ đang chờ chị?”
Thù Vọng mỉm cười, “Sư phụ bảo Giang Trừng tỷ tỷ sắp đến, dặn đệ ra đón.”
Giang Trừng: “Đâu phải mới tới lần đầu, sao phải ra đón, chị nhớ đường, không thì hỏi người ta cũng được mà.”
Thù Vọng đáp: “Đa số sư huynh đệ đã xuống núi cả rồi, bây giờ trong chùa còn rất ít người, sư phụ hiện đang an tọa tại một gian tĩnh thất khá hẻo lánh, hỏi thì phải lâu lắm mới tìm ra, dù sao đệ cũng rảnh nên đến đón tỷ một chuyến.”
Giang Trừng vỡ lẽ, thế giới bên ngoài loạn lạc, nhóm hòa thượng tốt bụng này chắc hẳn đã lũ lượt xuống núi rồi.
Thù Vọng hỏi: “Đệ đã ở lại chùa nửa tháng, cũng nên xuống núi rồi. Nghe nói Giang Trừng tỷ tỷ đã đến biển Vô Tận một chuyến, mọi sự thuận lợi chăng?”
Giang Trừng: “Suông sẻ cả, lại còn có thu hoạch lớn. Ấy nhầm, phải nói là hai niềm vui khổng lồ mới đúng.”
Thấy Thù Vọng khẽ nghiêng đầu tò mò, Giang Trừng cười thần bí song không đáp, “Vài tháng nữa em sẽ biết thôi, tới lúc đó đừng ngất xỉu là được.”
Cả hai vừa tán chuyện vừa đi, quả nhiên số hòa thượng trong chùa giảm đi không ít, Giang Trừng được đưa đến một gian viện, Thù Vọng chỉ vào trong rồi cười cười rời đi. Giang Trừng giữ cậu lại, đưa cho một chiếc túi to, “Quà chị đem từ biển Vô Tận về, đừng khách sáo.”
Thù Vọng bất ngờ bởi độ nặng của cái túi, buồn cười lắc đầu, sau rốt vẫn vác lên vai mà không từ chối. Giang Trừng một mình đứng trước cổng chuẩn bị tâm lý hồi lâu mới tự nhiên đẩy cửa bước vào.
Trong viện chỉ có một gian nhà một tầng, treo dưới hiên gỗ vuốt cao là một chiếc chuông gỉ sét, giữa nhà là một gian tĩnh thất rộng rãi, bấy giờ bốn cánh cửa lớn mở to, thấy rõ cảnh sắc bên trong. Giữa hằng hà sa số trường minh đăng là một tăng nhân áo trắng mộc mạc, chàng khép mắt ngồi dưới đất, không tỏ vẻ gì song lại khiến người ta cảm nhận được nỗi từ bi dịu dàng vô hạn.
Khoảnh khắc trông thấy chàng, bất giác êm ái hẳn. Giang Trừng nghĩ, kết hôn với một người đàn ông như thế chắc sẽ chẳng bao giờ cãi nhau, chàng như có kỹ năng dập lửa, vừa nhìn đã xóa nhòa phiền muộn.
Giang Trừng dứt khoát ngồi xuống hành lang ngoài tĩnh thất, kê chân chống cằm, chân còn lại vắt vẻo ngoài hè, lặng lẽ ngắm Thanh Đăng đại sư bên trong.
Đại sư vẫn bất động, không cả chớp mắt, Giang Trừng cũng chẳng muốn quấy rầy chàng.
Có hai chú sóc lít chít trèo lên cây tùng ngoài viện, tò mò nhìn cô, hai quả tùng bị chúng ném vào vườn lông lốc lăn vài vòng. Có một chú cá theo dòng suối bơi đến, đánh nước vang tí tách, lại lẩn đi theo hướng khác. Góc vườn có một gốc phong toàn lá đỏ, lá rơi nương gió cuốn đến bên chân Giang Trừng, lác đác vương trên áo.
Giang Trừng rốt cũng cử động, cô rũ mắt nhìn tay mình bất giác vỗ về bụng, và cả chiếc lá đỏ đậu trên mu bàn tay. Rồi cô nhặt chiếc lá rơi trên bụng mình, xoay nó dưới nền trời xanh ngát xanh, nằm phịch xuống sàn gỗ, nhởn nhơ nghịch vạt lá. Trên chiếc lá đỏ có hai cái lỗ, cô dùng nó che mặt, lại thông qua nó để ngắm Thanh Đăng đại sư đang bình thản ngồi trong tĩnh thất.
Ngắm hoài ngắm mãi, cô thiếp đi.
Thanh Đăng đại sư ngồi giữa trận pháp đột nhiên hé mắt, nhìn Giang Trừng bỗng chìm vào giấc ngủ ngoài kia.
Trước đây thế ngủ của cô rất thoải mái, hoặc thẳng hoặc nghiêng hoặc úp, chốc chốc lại trở mình, rất chi là táy máy. Song bấy giờ cô ngủ cực kỳ yên ổn, dáng nằm hơi nghiêng, tay đặt bên người vô thức bảo vệ bụng, không mảy may cục cựa.
Thanh Đăng dời ánh mắt từ hàng mày đã giãn ra kia đến bụng cô. Chàng nhìn hồi lâu, bỗng có một giọng nói cất lên từ huyệt thiên phủ: “Giang Trừng.”
Lại thêm một giọng khác: “Lão hòa thượng nhà ngươi nhìn không thôi được gì, tò mò thì sang mà sờ, đừng bảo không dám đấy nhé?”
Thanh Đăng đại sư hờ hững thu lại ánh mắt, môi thoáng rì rầm, giọng nói trong thiên phủ im bặt.
“Im lặng.” Chàng buông lời.