• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Tinh Tuyết liếc Tần Lôi một cái: “Chỉ là ngươi muốn khiêu chiến đồ nhi không ra hồn này của ta sao?”

Tần Lôi nói: “Vâng, nhưng mà, vãn bối cũng không phải là cố tình tới tìm nàng, chẳng qua là lúc trước, có một chút ngọn nguồn với lệnh đồ, trận chiến hôm nay, chẳng qua là vì để kết thúc chuyện này mà thôi.”

“Ồ? Ngọn nguồn gì cơ?”

Tần Lôi ngẩn ra, cười khổ một tiếng.

Lâm Nhã Lam vội nói: “Sư phụ, là như thế này...”

Nàng nói ra toàn bộ những chuyện đã xảy ra trước đó.

Tư Tinh Tuyết nghe xong, hừ nhẹ một tiếng: “Thì ra là thế... Nếu ba năm trước thiên phú của ngươi hạ xuống, đồ nhi này của ta từ hôn cũng là chuyện đương nhiên, chung quy cũng không thể tiền đồ và hạnh phúc cả đời của nàng lãng phí trên một kẻ phế nhân không biết tương lai sẽ như thế nào được.” 

Sắc mặt Tần Lôi hơi đổi, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Vâng, cho nên vãn bối tôn trọng quyết định của nàng.”

Tư Tinh Tuyết: “Nếu tôn trọng, tại sao lại muốn khiêu chiến vào hôm nay?”

Tần Lôi nói: “Việc này... Ba năm trước, ta đã ước hẹn sẵn với lệnh đồ, hôm nay chẳng qua là vì kết thúc, cũng không phải khiến trưởng lão hoặc Ly Hỏa Kiếm Tông khó xử.”

Lâm Nhã Lam cũng vội vàng nói: “Sư phụ, quả thật giống như lời hắn nói... Đệ tử đã đồng ý ước chiến, không thể không tuân thủ lời hứa, hơn nữa, đệ tử đã chuẩn bị đến đài đấu kiếm Ly Hỏa, chiến đấu một trận công bằng với hắn!”

Vẻ mặt Tư Tinh Tuyết hơi thay đổi: “Không được đi!”

Mã Văn đã không nhịn được, cười ha ha nói: “Vị Tư trưởng lão này, lão nhân gia ngài ngăn cản quyết chiến của hai người như vậy, không phải là sợ đồ đệ này của ngươi đánh không lại Tần Lôi, đánh mất thể diện của lão nhân gia ngài sao?”

Lần này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Mặc dù...

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, nữ trưởng lão này vô cùng ngang ngược không nói lý lẽ trong truyền thuyết rất bao che khuyết điểm, đơn giản chỉ là cảm thấy đồ đệ của chính mình quá nửa không phải là đối thủ của Tần Lôi, tất nhiên sẽ không cho phép hai người quyết chiến trước mặt mọi người, sẽ đánh mất thể diện.

Nhưng mà...

Không phải ai cũng dám nói ra. 

Mã Văn vừa nói lời này xong, sắc mặt Tư Tinh Tuyết ngay lập tức trầm xuống.

“Ồ? Ngươi nói cái gì?”

Mã Văn: “... Ta sao?”

“Ta cũng chưa nói gì cả...”

Tư Tinh Tuyết vung tay áo dài lên, hừ một tiếng, đứng dậy.

Mặc dù...

Hình như cũng không cao hơn nhiều so với ngồi xuống.

Nhưng mà...

Mã Văn lập tức cảm giác được, giống như có một ngọn núi non trùng điệp cao vút tới mây, hơn nữa còn là loại tuyết đọng hàng ức vạn năm không tan, đè lên chính mình...

“Ngươi nói là, đệ tử của ta lại kém hơn đệ tử của người khác sao?”

Mã Văn: “Ta... ta cũng chưa nói gì cả...”

Hắn chỉ tay vào Hàn Bất Lãng: “Là hắn nói đấy!”

Hàn Bất Lãng kêu một tiếng kỳ quái, lập tức ngồi xổm xuống phía sau Lý Thiên Sinh...

Tư Tinh Tuyết nhìn về phía Tần Lôi, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi.

“Nếu như ta ra tay đối phó ngươi, thì truyền ra ngoài chỉ khiến cho người ta chế giễu... Sư phụ của ngươi là ai? Vị trưởng lão nào của Huyền Thiên Đạo Tông? Nếu các ngươi cảm thấy đệ tử của ta không bằng đệ tử của hắn, ta sẽ tự mình đến cửa tìm hắn đánh một trận, quyết một trận tử chiến!”

Mọi người: “...”

Mã Văn âm thầm nói móc: “Nữ tử này thật đúng là giống như một người điên, nói xong sẽ chạy mấy vạn lý đi tìm ngươi ta đánh nhau sao?”

Tần Lôi cũng sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Ta vẫn chưa bái trưởng lão của Huyền Thiên Đạo Tông làm sư, sư phụ ta...”

“Ngay tại nơi này.”

Tư Tinh Tuyết kinh hãi lắp bắp: “Ồ? Hắn ở đâu?”

Tần Lôi chỉ tay vào Lý Thiên Sinh: “Là hắn! Ân sư của ta!”

Một miệng nước trà của Lý Thiên Sinh thiếu chút nữa đã phun ra.

“Không đúng... Chuyện của tiểu bối các ngươi, tại sao lại kéo ta vào?”

Tư Tinh Tuyết liếc mắt nhìn Lý Thiên Sinh, đánh giá kỹ lưỡng từ trên xuống dưới một hồi...

Bỗng nhiên vẻ mặt đầy giận dữ, hừ lạnh nói: “Ngươi dám trêu đùa ta sao?”

“Nhìn qua thì thấ chẳng qua hắn cùng tuổi với ngươi, tại sao có thể là sư phụ của ngươi được?”

Lý Thiên Sinh giận dữ: “Vậy ngươi xem chừng còn nhỏ tuổi hơn so với ta, ngươi không phải cũng làm sư phụ của người khác sao?”

Tư Tinh Tuyết cả giận: “Ngươi cũng có thể so với ta sao? Ta chỉ là có thuật Trú Nhan, thực tế tuổi tác tu đạo đã...”

Bỗng nhiên người này nói đến đây thì ngậm miệng...

Mã Văn lặng lẽ cười, thầm nghĩ nữ nhân luôn luôn nhạy cảm đối với tuổi tác của bản thân như vậy, cho dù là vị này được xưng là đại trưởng lão ma nữ của Ly Hỏa Kiếm Tông cũng không ngoại lệ đâu...

Lý Thiên Sinh cũng không chịu buông tha, tức giận nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi?  Ngươi nói đi, nói đi nói đi nói đi...”

Lửa giận của Tư Tinh Tuyết cao ngút trời: “Được, tốt lắm!”

“Ngươi đã nói là sư phụ của hắn, mà đồ đệ của ngươi lại khiêu chiến với đồ đệ của ta, không bằng đều cho hai người ta và ngươi làm thay, ngươi có dám không?”

Lý Thiên Sinh: “Đương nhiên ta dám!... Có ý tứ gì!”

Tư Tinh Tuyết: “... Ngươi và ta quyết đấu sinh tử trên đài đấu kiếm Ly Hỏa!”

Mọi người nhìn lẫn nhau.

Ngay cả vẻ mặt của hai đương sự như Tần Lôi và Lâm Nhã Lam cũng đều mờ mịt, trợn tròn mắt liếc nhau, đều lộ ra nụ cười khổ...

Hàn Bất Lãng đang ngồi xổm phía sau Lý Thiên Sinh, nghe nói vậy mới kéo kéo góc áo của Lý Thiên Sinh, nhỏ giọng nói.

“Sư phụ... tuyệt đối không thể được!”

“Nơi này là địa bàn của người ta, mặc dù lão nhân gia ngài thần thông quảng đại pháp lực vô biên, nhưng mà đánh bại nữ ma đầu này thì đã sao? Phía sau người ta còn có cả Thánh Địa Ly Hỏa Kiếm Tông làm chỗ dựa đấy!”

“Ngộ nhỡ Thánh Địa sơn môn này cảm thấy đã mất hết thể diện, trong cơn giận dữ trở mặt với chúng ta, vậy, vậy...”

Mã Văn lại hừ một tiếng: “Sợ cái gì!”

“Thánh Địa thì như thế nào?”

“Sư phụ lão nhân gia hắn không sợ hãi gì cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK