• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ai là Lý Thiên Sinh?”

Lý Thiên Sinh giơ tay: “Là ta…”

Vị cầm đầu trong sáu người bên = hừ lạnh một tiếng: “Chính là ngươi đánh bại Tư Tình Tuyết sư muội sao?”

Lý Thiên Sinh gãi gãi đầu: “Đúng, thế nào, còn kinh động gia trưởng sao?”

“Hừ, ngươi yên tâm, một trận chiến công bằng của hai người các ngươi, Ly Hỏa Kiếm Tông chúng ta cũng không phải là chỗ không nói đạo lý, sẽ không làm khó dễ ngươi…”

“Vậy là tốt rồi.”

“Cho nên sáu người chúng ta cũng muốn chiến một trận công bằng với ngươi!”

Lý Thiên Sinh: “?”

Tần Lôi cả giận nói: “Các ngươi muốn làm gì sư phụ ta!”

Phương Nhiên cũng cười lạnh nói: “Đường đường Thập Đại Thánh Địa Ly Hỏa Kiếm Tông, chân truyền trưởng lão, chẳng lẽ là muốn lấy nhiều bắt nạt ít sao?”

Đại trưởng lão cầm đầu hừ lạnh nói: “Đương nhiên không phải, chỉ một mình ta ra tay là được rồi!”

Lý Thiên Sinh ha hả cười, còn chưa nói lời nào, bỗng nhiên lại có một đạo kiếm quang truyền đến, xem cái khí thế kia, đúng là Tư Tình Tuyết bản nhân.

Nàng gào thét một tiếng, đã đi đến bên cạnh, hành lễ với sáu vị trưởng lão.

“Sáu vị sư huynh, không thể lỗ mãng.”

“Tư sư muội, người này vạn dặm xa xôi tới ta Ly Hỏa Kiếm Tông khiêu chiến, còn đánh bại ngươi trước mặt tất cả mọi người, sao chúng ta có thể tùy ý để hắn rời đi như vậy? Thanh danh Ly Hỏa Kiếm Tông ta làm sao bây giờ?”

Tư Tình Tuyết lắc đầu: “Hắn chiến một trận công bằng với ta, chẳng lẽ Ly Hỏa Kiếm Tông ta có thể ép buộc người ta ở tại nơi này? Vậy truyền ra ngoài, thanh danh của Ly Hỏa Kiếm Tông ta mới thật sự là không ổn…”

“Tư sư muội…”

“Đại sư huynh, các vị sư huynh, ta biết mọi người đều vì tốt cho ta, có điều việc này trăm triệu không thể được.”

Sáu vị sư huynh liếc nhau, thở dài một tiếng.

Tư Tình Tuyết nói với Lý Thiên Sinh: “Các ngươi đi đi, Ly Hỏa Kiếm Tông ta, sẽ không ép buộc các ngươi.”

Lý Thiên Sinh cười cười: “Được.”

Mọi người bước lên Thái Ất Thanh Linh Toa, Tư Tình Tuyết và Lâm Nhược Lam đứng cạnh nhau, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía linh thuyền đang nhẹ nhàng bay lên.

“Lý Thiên Sinh, Tần Lôi…”

“Hả?”

Tư Tình Tuyết đạm nhiên nói: “ Thầy trò các ngươi đánh bại hai người chúng ta, hơi ta này ta sẽ không dễ dàng nuốt xuống như vậy …”

“Ba năm sau, Huyền Thiên Đạo Tông, hai thầy trò ta sẽ lại tìm các hai người các ngươi, nhất quyết thắng bại!”

Lý Thiên Sinh: “?”

Mã Văn lắc đầu thở dài một tiếng: “Sau ba năm lại ba năm, sau ba năm lại ba năm…”

“Oan oan tương báo khi nào dứt…”

Mọi người rời khỏi Ly Hỏa Kiếm Tông, bay tới nơi tiếp theo.

Trạm tiếp theo …

Hồng Hoang di tích tiểu thế giới!

Trong truyền thuyết thì sau khi Thái Cổ Hồng Hoang thế giới kia rách nát, đã hình thành nên tàn lưu tiểu thế giới, trong đó cũng không biết chất chứa bao nhiêu bảo vật chôn giấu với thái cổ cường hoành …

Trong đó, quan trọng nhất, chính là tấn chức Linh Hải trợ lực cảnh giới mạnh nhất, Ngũ Hành nguyên thạch!

Còn có rất rất nhiều Hồng Hoang dị thú, nếu bị Phương Nhiên Hồng Hoang Vạn Thú Phổ cắn nuốt, uy lực tất nhiên sẽ bạo trướng, nói không chừng thậm chí sẽ trực tiếp tăng lên mấy cái phẩm chất ấy.

Đương nhiên, còn có rất nhiều bảo vật khác không thể diễn tả cũng chưa biết, là thánh địa tầm bảo mà tất cả mọi người hướng tới.

Có điều...

Trong đó có ẩn chứa nguy cơ nguy hiểm, đương nhiên cũng khó có thể tưởng tượng.

Thái Cổ Hồng Hoang thế giới, vốn chính là một cái thế giới cá lớn nuốt cá bé vô cùng hung tàn.

Dựa theo bản đồ trên cuốn da dê, mọi người dần dần đến gần nơi đó.

Từ trên bản đồ, nơi đó vốn dĩ chỉ là một sơn cốc bình thường.

Hoang tàn vắng vẻ, không có sinh cơ.

Nhưng mà...

Hiện giờ, lại trở thành cửa vào của chỗ Hồng Hoang di tích tiểu thế giới bí ẩn.

Thái Ất Thanh Linh Toa rớt xuống, mọi người đi xuống, đã tới bên trong sơn cốc, bắt đầu tìm kiếm cửa vào của tiểu thế giới thần bí khó lường kia...

Mã Văn gãi gãi đầu hỏi: “Lão Fran ơi, cái cửa vào kia có dáng vẻ như nào? Mù quáng tìm như vậy cũng không phải cách...”

Franklin nói: “Sao mà ta biết, ta cũng chưa có gặp qua...”

Lý Thiên Sinh nói: “Theo ghi lại, cửa vào của Hồng Hoang di tích tiểu thế giới, giống như kính hoa thủy nguyệt, tồn tại giữa hoảng hốt mờ mịt, có điều, có cái cách có thể tìm kiếm đến, đó chính là...”

“Ở bên cạnh cửa vào, thời gian trôi đi khác với các nơi khác, cho nên nói như vậy, nếu vốn là mùa hạ bách hoa đua nở, thì nơi đó lại là một mảnh điêu tàn, rất có thể chính là cửa vào.”

Tần Lôi giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là sư phụ, không gì không biết...”

Mọi người tìm kiếm theo miêu tả của Lý Thiên Sinh, rất nhanh, Phương Nhiên đãphát hiện một chỗ...

Chính theo như lời Lý Thiên Sinh, cách địa phương khác phồn hoa tựa cẩm, mà nơi đó lại là một mảnh hoang vu, cỏ dại mọc thành cụm.

“Chính là nơi này.”

Lý Thiên Sinh cười nói: “Nếu như trên thư ghi lại không có gạt người.”

“Ai làm cái thứ nhất?”

Hàn Bất Lãng lập tức động.

Lui lui về sau...

Mọi người: “...”

Tần Lôi hơi hơi mỉm cười: “Để đệ tử đến đi...”

Trong tay hắn có hai bảo kiếm, Kinh Chập, phóng ra, một đen một trắng, trên đó có lôi quang lập loè, tùy thời cảnh giác, theo sau...

Một chân bước vào bên trong khu vực hoảng hốt mờ mịt kia.

Thân ảnh hắn lập tức tan mất.

Phương Nhiên nói: “Ta làm người thứ hai đi...”

Hắn cũng bước đi vào.

Theo sau, Lý Thiên Sinh, Franklin, Mã Văn cũng đều nối đuôi nhau mà vào.

Còn sau khi Hàn Bất Lãng chuẩn bị xong mười hai vạn phần vạn công tác chuẩn bị thì cuối cùng mới thật cẩn thận chui vào.

Mà ở ngay sau bọn họ...

Trên một dãy núi hoang sơ ở bên cạnh sơn cốc hoang vắng, lại xuất hiện mấy đội ngũ...

“Bọn họ đi vào, theo sau...”

“Vâng!”

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK