• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Tình Tuyết im lặng thật lâu sau, thấp giọng nói: “… Là ngươi thắng.”

Lý Thiên Sinh đi ra phía trước, vỗ vỗ bả vai nàng: “Không cần nhụt chí, ngươi cũng không tồi.”

Mọi người nhìn một màn này, đều khiếp sợ.

Nữ trưởng lão Xích Diễm Cuồng Ma Ly Hỏa Kiếm Tông …

Ngươi cũng dám chụp bả vai nàng …

Không nghĩ tới, Tư Tình Tuyết kia cũng không có dáng vẻ tức giận, chỉ đạm nhiên nói: “Đa tạ.”

Lâm Nhược Lam vội tiến lên nâng sư phụ, cung thanh nói: “Sư phụ, ngài… Ngài không có việc gì đi?”

Tư Tình Tuyết đạm nhiên nói: “Không có việc gì, được rồi, hai người thầy trò ta, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nếu là vi sư thua, vậy ước định của người và Tần Lôi, tự nhiên cũng là ngươi thua, ngươi có dị nghị không?”

Lâm Nhược Lam lắc đầu nói: “Đệ tử không có.”

“Tần Lôi, ngươi thì sao?”

Tần Lôi: “Ta...”

Lý Thiên Sinh: “Đại đồ đệ này của ta vạn dặm xa xôi tới, không đánh một hồi sợ là sẽ không cam tâm.”

Tư Tình Tuyết sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Cũng được.”

“Nhược Lam, vậy ngươi đánh với hắn một hồi đi…”

“Vâng, sư phụ.”

Lâm Nhược Lam cũng là thiên chi kiều nữ nổi danh Ly Hỏa Kiếm Tông, trận chiến đấu này, vốn dĩ cũng nên được vạn chúng chú mục(*).

(*) Ý là được vạn người quan sát, theo dõi ấy.

Nhưng…

Sau cuộc chiến của Tư Tình Tuyết với Lý Thiên Sinh, khiến cho người ta mất đi rất nhiều tình cảm mãnh liệt.

Một trận chiến này…

Tần Lôi thi triển ra chiêu thức Nguyên Cương cảnh giới, lưỡng đạo Thần Lôi hỏa chủng trong tay thúc giục, trong lúc nhất thời trên Ly Hỏa Đấu Kiếm Đài, dường như đã hóa thành thế giới sấm sét!

Lôi long tràn ngập, lôi xà vũ điệu, lôi thú gào rống, lôi điểu lược không.

Đương nhiên Lâm Nhược Lam cũng có át chủ bài của mình.

Thế mà là một phen thượng phẩm pháp khí, Thanh Diễm Kiếm!

Nhưng Tần Lôi cũng có thượng phẩm pháp khí, bảo kiếm lôi thuộc tính, Liệt Không!

Hơn nữa, mặc dù không dùng Liệt Không kiếm, Tần Lôi cũng đủ khả năng hoàn toàn áp chế Lâm Nhược Lam.

Cuối cùng, Lâm Nhược Lam dùng hết toàn lực, không phải đối thủ của Tần Lôi như cũ, cam bái hạ phong.

Đến tận đây.

Đệ tử Huyền Thiên Đạo Tông, ở bên trong cuộc khiêu chiến Ly Hỏa Kiếm Tông, đại hoạch toàn thắng.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ly Hỏa Đấu Kiếm Đài, lặng ngắt như tờ.

Đấu Kiếm trưởng lão thở dài một tiếng: “Người ta nói Huyền Thiên Đạo Tông, ở là thế lực siêu cường của Thập Đại Thánh Địa, chỉ sau một nhà kia mà thôi, đương nhiên Ly Hỏa Kiếm Tông ta không phục, có điều hôm nay xem ra…”

“Huyền Thiên Đạo Tông, thật là khí vận tràn đầy, không gì sánh kịp, ngày sau sẽ đăng đỉnh Thập Đại Thánh Địa đứng đầu, cũng chưa chắc không có khả năng!”

Lý Thiên Sinh nhăn mày lại: “Đều nói chỉ là đánh giá mà thôi, ngươi một hai phải nói đến tranh đấu giữa hai phái, có phải Đấu Kiếm trưởng lão ngươi muốn gây sự hay không đấy?”

Đấu Kiếm trưởng lão cười: “Không có không có, ngẫu nhiên muốn cảm khái mà thôi, ngẫu nhiên xảy ra…”

Tư Tình Tuyết nói: “Nhược Lam, tuy rằng hai người thầy trò ta thua, nhưng cũng không thể mất lễ nghĩa, bọn họ ở xa tới là khách, ngươi phải chiêu đãi thật tốt, không thể để Ly Hỏa Kiếm Tông ta thua chiến đấu còn thua người.”

Lâm Nhược Lam vội nói: “Vâng, sư phụ.”

Tay áo Tư Tình Tuyết vung lên, một đạo hồng mang lập loè qua đi, ngự khí phá không mà đi.

Trước khi đi nhìn Lý Thiên Sinh một cái.

Thật ra Lý Thiên Sinh hoàn toàn không để bụng.

Quả nhiên Lâm Nhược Lam tuân thủ hứa hẹn, dẫn đoàn người Lý Thiên Sinh Tần Lôi du lãm mấy ngày ở Ly Hỏa Kiếm Tông, trong lúc ứng Lý Thiên Sinh thỉnh cầu, mệnh lệnh cho đệ tử Thanh Diễm Phong tìm kiếm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, làm không ít đồ ăn ngon.

Tần Lôi và Lâm Nhược Lam, vốn dĩ rất có cơ hội phát triển trở thành thù địch, tranh đấu cả đời.

Nhưng bởi vì có Lý Thiên Sinh tham gia, đã đã trải qua một trận chiến này, cũng coi như là tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu(*).

(*)Ý là trải qua khó khăn đã tiêu tan hết ân oán.

Hai người đều phá cởi bỏ khúc mắc, chỉ coi chuyện cũ biến mất theo gió.

Lâm Nhược Lam mỉm cười hỏi nói: “Tần Lôi, sao vị cô nương thanh mai trúc mã kia không đi cùng ngươi tới?”

Tần Lôi sửng sốt.

Đám người Hàn Bất Lãng, Phương Nhiên, Mã Văn: “Cái hay không nói, nói cái dở …”

Lâm Nhược Lam gãi gãi đầu: “Như thế nào, không thể hỏi sao?”

Tần Lôi cười khổ một tiếng: “Không có, đừng nghe bọn họ nói bậy… Tích Vũ nàng, có một số việc, tạm thời trở về gia tộc của mình.”

“Gia tộc? Nàng không phải Tần gia…”

Tần Lôi lắc lắc đầu: “Nàng... Có lai lịch khác, thân phận tương đối đặc biệt.”

“Hiện tại cũng không có gì không thể nói, nàng… Là Phong gia đại tiểu thư.”

Lâm Nhược Lam lắp bắp kinh hãi: “Phong gia? Phong gia nào?”

Tần Lôi nhìn nàng một cái: “Không sai, chính là Phong gia kia…”

Lâm Nhược Lam nhẹ nhàng che miệng, thật lâu sau mới thở dài nói: “Vậy… Cũng thật chính là đủ đặc biêt, Ngũ Đại Thần Thánh cổ tộc, nghe đồn bên trong đó, thời gian truyền thừa còn dài hownc ả Thập Đại Thánh Địa, thế lực khổng lồ không gì sánh kịp.”

“Ngươi… Nếu người muốn ở bên nàng ấy, chỉ sợ đúng thật là có chút gian nan hiểm trở.”

“Có điều… với tư chất thiên phú của ngươi, ta tin tưởng một ngày nào đó sẽ tìm được nàng.”

Tần Lôi cười: “Đa tạ.”

Sáu bảy ngày qua đi, đoàn người Tần Lôi cũng chuẩn bị rời đi.

Đang lúc cáo biệt với Lâm Nhược Lam, chuẩn bị bước lên Thái Ất Thanh Linh Toa thì, bỗng nhiên ở phía chân trời, bay ra sáu đạo thân ảnh, một đám uy thế đều vô cùng kinh người.

Lý Thiên Sinh ngẩng đầu vừa thấy, sáu đại hán dần dần tới gần đỉnh núi Thanh Diễm Phong.

Lâm Nhược Lam lắp bắp kinh hãi: “Sáu vị sư bá?”

Trong lòng Tần Lôi cũng vừa động: “Hay là, chính là sáu vị đại Truyền Công trưởng lão khác giống với sư phụ của ngươi ở Ly Hỏa Kiếm Tông?”

Lâm Nhược Lam gật đầu nói: “Không tồi! Luận tu vi cảnh giới, thật ra sư phụ ta là người có thực lực thấp nhất trong bảy đại Truyền Công trưởng lão, đương nhiên đây cũng là bởi vì thời gian tu luyện của nàng quá ngắn, luận thiên phú thì lão nhân gia người cũng không ở dưới bất kỳ vị sư bá nào…”

“Sáu vị sư bá… Thập phần khủng bố, đặc biệt là Đại sư bá, nghe nói cảnh giới không dưới chưởng giáo chân nhân!”

Sáu đại nhân vật lập tức đáp xuống, lúc nhất thời mỗi người của Thanh Diễm Phong đều cảm thấy bất an, tất cả các thủ sơn đệ tử, tạp dịch đệ tử, đều nhìn trời cúng bái, rất sợ có chỗ bất kính với sáu đại trưởng lão này.

Sáu người không rơi xuống, đang ở trên trời cao phía, nhìn mọi người ở đỉnh núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK