Cổ Lạc Nhi cuối cùng cũng mở miệng.
"Ta muốn nói, khi đó nàng không hề biết gì về Đạp Tuyết, chỉ vì bản lĩnh hắn hơn người, và cả hắn đã cứu nàng, nàng mới thích hắn, đúng không?"
"Cái gì mà hắn với cả không phải hắn, hắn không phải là chàng sao?"
"Không giống như vậy."
"Có gì mà không giống nhau?"
Hai người nói chuyện, bước chân không hề ngừng lại, một đường đi lên, đi đến trước một sơn động tĩnh mịch.
Cổ Lạc Nhi dừng bước, ngẩng mặt đánh giá sơn động.
Đông Phong Túy cũng đang đánh giá sơn động.
Miệng vẫn nói: "Lạc Nhi, ta muốn để nàng yêu ta thật sự, chứ không phải là một cái bóng hư ảo."
Cổ Lạc nhi trầm ngâm một lúc.
"Ý chàng là, Đạp Tuyết công tử là bóng dáng của chàng?"
"Không, hắn không phải bóng dáng của ta. Nhưng đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một hình bóng, mà ta mới là người tồn tại chân thực, phải không?"
Cổ Lạc Nhi không nói.
Lời của Đông Phong Túy, hình như có chút đạo lý.
"Lạc Nhi, nếu như nàng yêu một người chưa từng gặp mặt, chưa nói qua mấy câu như Đạp Tuyết, ta sẽ không hề có cảm giác an toàn."
"Vì sao?"
"Bởi vì, ta sợ vạn nhất ngày nào đó lại có một người võ công cao cường cứu nàng, nàng sẽ lại thích hắn."
Cổ Lạc Nhi âm thầm thở dài.
Đây cũng là chuyện chính nàng đã hoài nghi khi trước.
"Lạc Nhi, nàng vẫn đang giận?"
Giận dỗi của Cổ Lạc Nhi đã vơi đi nhiều, nhưng nếu dễ dàng tha thứ cho Đông Phong Túy như vậy, có chút không cam lòng.
Bởi vậy bĩu môi không nói lời nào.
Trong đầu vẫn đang ngẫm nghĩ, có lẽ lo lắng của Đông Phong Túy hoàn toàn dư thừa.
Lãnh Dạ đã cứu nàng, cứu nàng khỏi độc của rết máu, còn truyền cho nàng một thành nội lực thâm hậu.
Chỉ là đối với y một chút cảm tình khác nàng cũng không có.
Là vì Lãnh Dạ từng uy hiếp nàng sao?
Nhưng lần đầu Đạp Tuyết công tử xuất hiện trước mặt nàng, cũng không mang ý tốt gì, vì sao nàng lại yêu mến hắn?
Chuyện tình cảm, đúng là không thể nói rõ.
Đông Phong Túy lo lắng nhìn Cổ Lạc Nhi, cho rằng nàng vẫn chưa nguôi giận.
Còn muốn tiếp tục giải thích, lại thấy một đám đen nghịt bay từ trong động ra.
Những vật nhỏ kia không lớn, nhưng rất nhiều, ùn ùn kéo đến.
Nhất thời không thấy rõ là gì.
Đông Phong Túy vội vàng kéo Cổ Lạc Nhi về phía sau.
Rút trường kiếm ra, quán khí tại mũi kiếm. Trường kiếm vũ động, tạo thành một tường khí kiên cố chặt chẽ vòng quanh hai người.
Đám mây đen nghịt chạy trốn khắp nơi, rất nhanh đã bay không còn bóng dáng.
Mà dưới chân rơi xuống không ít xác của chúng.
Đông Phong Túy thu hồi trường kiếm.
Lúc này trời đã sáng hẳn, Cổ Lạc Nhi nhìn kỹ xuống dưới.
Khi nhìn rõ thứ nằm dưới đất, không khỏi kinh hô một tiếng.
"A, là bọn dơi."
Đông Phong Túy cũng đã thấy rõ những vật nhỏ nằm dưới đất, cau mày nói: "Kỳ quái, dơi làm sao có thể bay ra khỏi động vào sáng sớm?"
"Đúng vậy, loài dơi vào ban đêm mới ra ngoài kiếm ăn."
Cổ Lạc Nhi đã từng xem tập tính của dơi trên TV, đồng ý với lời của Đông Phong Túy.
"Trong động có vấn đề."
Đông Phong Túy nhìn vào trong động, trầm ngâm nói.
Mặc dù trời đã sáng, nhưng ánh mặt trời chỉ chiếu vảo một khoảng đất bên cạnh cửa miệng, bên trong đen tối tĩnh mịch, không thể thấy rõ có gì trong động.
Cổ Lạc Nhi ôm chặt cánh tay Đông Phong Túy.
Nàng chưa bao đến một sơn động như thế này, chưa bao giờ gặp phải mấy chuyện cổ quái ly kỳ.
Toàn bộ kinh nghiệm khi đến thời không này còn nhiều hơn so với hai mươi năm kinh nghiệm nàng đã trải qua, còn ngoạn mục hơn rất nhiều.
Đông Phong Túy quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: "Sợ sao? Đừng nhìn vào trong nữa, chúng ta đến chỗ khác tìm đồ ăn đi."
Giương mắt nhìn xung quanh, không khỏi thất vọng cực điểm.
Phía sau núi này trơ trụi, đá vụn lại nhiều, ngay cả cây cũng không có mấy.
Muốn bắt chim để lót dạ e là không được rồi.
Đông Phong Túy ảo não nói: "Sớm biết như thế, tối qua để nàng ăn xong mới đi ra thì tốt. Hại nàng bây giờ đói bụng."
Giận dỗi trong lòng Cổ Lạc Nhi vì một câu này mà tiêu mất dạng.
Hoàn toàn không ngờ, hắn chỉ quan tâm nàng có đói bụng không.
Nhìn vào trong động, hít vào một hơi.
Sau đó nói: "Nếu không, chúng ta đi vào trong động xem. Nếu bên trong có dị thường, nói không chừng sẽ kiếm được đồ ăn, thậm chí còn có đường ra ngoài."
Đông Phong Túy đã xem qua tình hình bốn phía.
Dọc theo đoạn đường này, toàn bộ hai bên đường đều là vách đá dựng đứng, duy nhất có thể tiến vào là sơn động trước mặt.
Mà xung quanh sơn động cũng không hề có con đường nào để đi.
Không có cây bao phủ cũng tốt, nhìn xung quanh là có thể hiểu được.
Nếu bọn họ đã không còn con đường nào khác, sao không vào sơn động thử khám phá.
Đông Phong Túy không hề do dự, đồng ý nói: "Được, chúng ta đi vào xem một chút."
Một tay nắm lấy Cổ Lạc Nhi, tay kia nhấc trường kiếm, hai người tựa vào nhau tiến vào sơn động.
Sơn động hết sức rộng rãi, đỉnh, hai bên vách động cùng với đường đi đều rất bằng phẳng, hiển nhiên do con người xây dựng.
Đi vào trong hơn mười trượng, đường đi trở nên không sạch sẽ lắm, có không ít mấy loại bụi đất.
Cổ Lạc Nhi liên tưởng đến đám rơi vừa rồi, da đầu có chút run lên.
Đây không phải là chất thải của đám rơi ấy chứ?
Nếu như vừa rồi chúng không bay ra ngoài, lúc này trên đầu bọn họ chẳng phải đều là những vật nhỏ khiến người ta ghét cay ghét đắng sao?
Cổ Lạc Nhi ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh động.
May quá, trên đỉnh động giờ phút này không hề có một con dơi nào.
Đông Phong Túy chỉ về phía trước nói: "Nàng xem."
Cổ Lạc Nhi nhìn sang hướng hắn chỉ, thân thể lập tức dựa chặt vào Đông Phong Túy.
Chỉ thấy bọn họ đã đi tới một khoảng giữa trong thạch thất.
Ánh sáng trong thạch thất không rõ ràng lắm, nhưng đủ để nhìn rõ bố trí bên trong.
Một bên thạch thất, đối diện nơi bọn họ đứng, có một thạch đài cao cao.
Trên thạch đài để khoảng mười linh bài.
Có lẽ đây là linh bài của những bảo chủ đã qua đời.
Đông Phong Túy cúi đầu nhìn Cổ Lạc Nhi đang nép vào mình, ôm nàng chặt hơn chút nữa.
Trong lòng vừa yêu thương vừa buồn cười.
Nàng lạc quan đến đâu, gan to cỡ nào, cũng vẫn có thời điểm sợ hãi.
"Lạc Nhi, nàng xem thấy sao?"
"Chàng chỉ cho ta xem những linh bài của người chết làm gì?"
"Nàng sợ?"
"Ta không thèm sợ. Chẳng qua thấy không có ý nghĩa gì."
Cổ Lạc Nhi tuy trong lòng sợ hãi, lại mạnh miệng không chịu thừa nhận.
"Nàng xem bên kia là thứ gì?"