Trời ạ, nha đầu kia lại véo hắn.
Nàng thật sự không phải tiên tử, tiên tử có thể véo người lung tung sao?
Càng làm cho hắn thiếu chút nữa té xỉu chính là, nha đầu kia véo hắn, bản thân lại vẫn còn mờ mịt không biết.
Tiên tử a tiên tử, ngươi phái nha đầu tới mở đường, cũng nên phái một người thông minh một chút chứ.
Đông Phong Túy khóc không ra nước mắt.
Trong đầu đột nhiên lại nảy sinh ra một ý nghĩ.
Trong cung ngoài cung, trong ngoài triều đình, đúng là thời buổi rối loạn.
Hắn cả ngày ngủ nướng, không có nghĩa là hắn sẽ không quan tâm tới những việc này, càng không có nghĩa là hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Biết đâu, hắn có thể lợi dụng người đang ngồi trên hắn một chút?
Nàng là tiên tử phái tới, chung quy cũng nên có phần tác dụng mới đúng.
À, đúng, hắn phải thử thăm dò nàng, xem nàng rốt cuộc có năng lực gì.
Bởi vậy, Khi An Thụy hướng hắn xin chỉ thị, hắn phong nàng làm Tiên phi.
Đã bị trêu đùa, cũng nên trút giận.
Để cho một người hình tượng nửa phần tiên tử cũng không giống làm Tiên phi, có phải là rất buồn cười?
Mà hắn khổ sở đợi hơn mười năm, tiên tử chính mình không đến, chỉ phái tiểu nha đầu này xuống, hắn quả thực có điểm nổi giận.
Hai ngày này, nha đầu kia khắp nơi cùng hắn đối nghịch, hắn nhìn càng ngày càng không hiểu nàng.
Nàng tuyệt không mơ hồ, ngược lại, nàng rất cơ linh.
Hơn nữa, nàng luôn luôn biểu hiện ngoài dự đoán của hắn, tỷ như, hiện tại.
Làm cho hắn càng ngày càng không nắm chắc được lòng mình.
Thậm chí làm cho hắn có đôi khi ngăn không được hoài nghi, biết đâu nàng chính là tiên tử, mà không phải tiểu nha đầu như thế.
Thanh khúc Cao sơn lưu thủy lại rót vào trong tai, là tiên tử, hay thế tục phàm trần, toàn bộ đều không thấy.
Trong đất trời chỉ còn lại tiếng đàn tột cùng tuyệt mỹ.
Tiếng đàn khi thì vút cao, khi lại uyển chuyển.
Bất luận là khoáng đạt hay ôn nhu, đều tựa như đã làm cho tâm hắn động, làm cho hắn trầm túy trong đó.
Đông Phong Túy thật sự say.
Nhưng là, đột nhiên, tiếng đàn véo von ngừng lại.
Là dây đàn đứt sao?
Hắn chưa nghe thấy tiếng dây đứt nha.
Đông Phong Túy vừa muốn mở mắt xem rốt cuộc là gì, bên tai đột nhiên truyền đến một trận âm hưởng cực bén nhọn cực chói tai, hắn cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nói là tiếng ồn ào, nhưng tựa hồ như có giai điệu.
Nói là tiếng nhạc, nhưng tiếng nhạc này cũng quá cổ quái quá khó nghe a, giống tiếng va chạm của kim khí.(kim loại)
Đông Phong Túy cau chặt mi, mở to mắt.
Hắn trông thấy Cổ Lạc Nhi không ngồi ở trước bàn nữa, nàng đứng lên, ôm cây tỳ bà hay gì đó mà Thi Vũ vừa ôm trong tay, gảy ra đến là vui vẻ.
Thanh âm dao động lại có thứ gì đó vọng lại.
Thấy hắn mở to mắt, Cổ Lạc Nhi dừng diễn trò hướng hắn nháy mắt mấy cái.
Không đợi Đông Phong Túy phát tác, Cổ Lạc Nhi đã hơi ngửa cổ, một tiếng ca kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu không thể đỡ được theo trong cổ họng nàng chui ra.
Nhưng cũng có thể xem như là tiếng hát.
“Em đã từng hỏi không ngừng, khi nào anh sẽ đến với em.....”
(Bài hát 一无所有Nothing to lose. Không còn gì, không còn gì để mất.)
Thanh âm cực khàn khàn cực thô kệch, cũng cực vang dội, giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ người ta vậy.
Chết tiệt, Đông Phong Túy trong lòng mắng.
Nàng là cố ý đến phá hư hào hứng của hắn, cố ý tới khiêu chiến tính nhấn nại của hắn à?
Cổ Lạc Nhi cũng mặc kệ Đông Phong Túy mặt xanh thành dạng gì, vẫn tự nhiên mà hát.
Đây là bài Rock trước kia đã sớm đứng đầu bảng.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ nửa ngày mới quyết định hát nó.
Nàng đúng là muốn hát có lực chấn động, ca khúc có thể kích động đến Đông Phong Túy.
Ha ha, hát không kinh người đến chết không ngưng.
Trước khúc Cao sơn lưu thủy là để thư hoãn tâm tình Đông Phong Túy, khiến cho hắn chuyên tâm thưởng thức tiếng nhạc, không chút phòng bị sau đó liền cất giọng, mới có hiệu quả kích thích, không phải sao?
Nhìn hình dạng Đông Phong Túy, Cổ Lạc Nhi liền biết mình đã thành công.
Hỉ Thuận cùng với một đám thái giám cung nữ xung quanh đều cúi đầu càng ngày càng thấp, đầu vai không ngừng rung động.
Cổ Lạc Nhi biết rõ, lúc này bọn họ không phải đang cười trộm, mà là đang nhẫn nại.
Khổ sở nhẫn nại.
Hừ, Cổ Lạc Nhi trong lòng thầm hừ một tiếng.
Kỳ thật, bọn họ hẳn là cảm tạ nàng mới đúng a. Nếu không có nàng, bọn họ có thể nghe được giọng hát không giống người thường như vậy sao?
Cổ Lạc Nhi càng hát càng lớn tiếng.
“Có thể anh lại luôn cười em, hai bàn tay trắng......”
Nàng dùng đủ khí lực, dùng lực hát đến tối đa, eo thậm chí so với bọn Hỉ Thuận còn khom thấp hơn.
Thật sự là thoải mái a.
Cổ Lạc Nhi rốt cuộc minh bạch, vì sao có nhiều người thích nhạc rock như vậy, hóa ra đây là phương thức phát tiết tốt nhất.
Đáng tiếc trong tay nàng chỉ có một chiếc Guitar tự chế, không có nhạc cụ khác, cũng không có âm hưởng.
Nếu không, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Thật sự là muốn cảm tạ Đông Phong Túy a, bằng không nàng đâu có cơ hội để biểu diễn.
Đâu có cơ hội phát tiết một trận.
Tiếc nuối chính là, sắc mặt người được nàng cảm tạ lại càng ngày càng khó coi.
Rốt cục, Đông Phong Túy nhịn không được nhảy dựng lên.
Phẫn nộ quát: “Đủ rồi.”
Tiếng đủ này, so với thanh âm của Cổ Lạc Nhi còn to hơn, khiến tất cả mọi người đều chấn mộng.
Cổ Lạc Nhi cực kỳ không tình nguyện mà buông Guitar, vô tội nhìn Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, người không phải là thích nghe ta đánh đàn ca hát sao? Ta còn chưa hát xong mà.”
Lấy lời của hắn bức hắn?
Hèn gì trước đó luôn hỏi, Hoàng thượng người thích nghe ta đánh đàn ư, hóa ra có cái mục đích xấu xa này.
Đông Phong Túy suy nghĩ trở lại.
“Ngươi đây là đang gảy đàn sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Cổ Lạc Nhi nhảy đến bên cạnh Đông Phong Túy, cầm Guitar đến trước mặt hắn, bừng bừng hào hứng giới thiệu.
“Hoàng thượng, người xem, đây là nhạc khí chỗ chúng ta thịnh hành nhất, gọi là Guitar, cũng gọi là lục huyền cầm, nó đương nhiên là đàn rồi.”
Đông Phong Túy oán hận nhìn chằm chằm lục huyền cầm trong miệng nàng nói, hận không thể đem nó chém thành hai khúc.
Loại thứ đồ hỏng này phát ra chỉ có phá âm thanh, có thể có người thích sao?
Hừ, nàng tuyệt đối không phải là tiên tử, ngay cả nha đầu tiên tử ban xuống cũng không xứng.
Tiên tử gảy ra là tiên nhạc, loại tiếng ồn ào này cũng xứng làm tiên nhạc sao?
Thật sự là muốn cười rụng răng.
“Cầm thứ này của ngươi đi đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.”
Cổ Lạc Nhi mới không chịu rời đi, hăng hái vẫn y nguyên không giảm.
Du thuyết nói: “Hoàng thượng, chính là vì muốn cho ngài nghỉ ngơi thật tốt, Lạc Nhi mới vắt hết óc, tìm cách đánh đàn ca hát cho ngài nghe nha.”
Đông Phong Túy âm thầm nói thầm một câu, nàng là vắt hết óc muốn chỉnh hắn thì đúng hơn.
Trong miệng trách cứ: “Trẫm không thích nghe, đem thứ đồ hỏng này của ngươi mang đi. Còn có, đừng quên ngay cả chính ngươi cũng cùng đi đi.”
Cổ Lạc Nhi bĩu môi, nụ cười trên mặt thoáng cái mất ráo.
“Hoàng thượng, đây là ta tìm ròng rã một buổi chiều mới làm được, chính là muốn biểu diễn cho người xem. Hừ, ngươi thế nhưng lại nói nó là thứ đồ hỏng.”