Đông Phong Túy ngáp một cái thật to, giống như nói xong những lời này khiến hắn mệt muốn chết vậy.
Khẽ vươn tay, An Thụy vội vàng mang tới trà ngon đưa tới trong tay hắn.
Đông Phong Túy nhẹ nhàng hớp hớp trà.
Lúc này mới nói: “Đã đánh mất đồ thì phải đền, không có gì để bàn.”
Cổ Lạc Nhi tức giận móc ra chín lượng tám đồng bạc trên người còn sót lại, ném lên trên người Đông Phong Túy.
“Ta chỉ có đến như vậy. Nhiều nữa thì không, liều mạng có một đây, ngươi cầm đi.”
Đừng trách nàng chơi xấu, thật sự là bị Đông Phong Túy dồn ép.
Đúng là thượng bất chính, hạ tất loạn, khó trách Phùng Thái Úy phải khiến nàng tiêu tiền như nước bồi thường bình hoa, hóa ra việc hắn học là của người lãnh đạo trực tiếp này nha.
Đông Phong Túy khóe môi ngoéo một cái, đặt chén trà xuống, miễn cưỡng tựa vào chỗ tựa lưng trên giường.
“Không có bạc? Được rồi, vẫn còn người. Ngươi làm Tiên phi của trẫm, mỗi tháng có hai mươi lượng bạc tiền tiêu vặt, An Thụy, phải bao lâu mới có thể trả hết nợ? Đừng quên, tháng này chỉ có mười lượng.”
Hắn vẫn còn có tấm lòng tốt, tiền mua y phục kia của nàng không thèm so đo.
An Thụy thông cảm nhìn Cổ Lạc Nhi, tính nhẩm một hồi.
Đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, còn cần hai mươi năm linh mười nửa tháng nữa.”
“Ừ, Được rồi, chỉ có thể như vậy. Trẫm không chê ngươi, ngươi coi như hai mươi năm linh mười nửa tháng nữa làm Tiên phi a.”
Đây quả thực là bóc lột toàn thắng.
Ý tứ hoàn hảo nói không chê.
Không chê, hắn lại vắt hết óc muốn nàng đền vòng ngọc đó sao?
Cổ Lạc Nhi buồn bực muốn xông lên đánh Đông Phong Túy một trận tơi bời.
Cổ Lạc Nhi nàng không có khuynh hướng bạo lực, đó là thật, nhưng mà, nàng thật sự rất muốn cho Đông Phong Túy một bài học.
Chỉ có điều, Cổ Lạc Nhi không có xông lên phía trước.
Nàng không phải sợ đánh không lại Đông Phong Túy, nàng đang nổi nóng, còn không nghĩ tới vấn đề có thắng hay không.
Mà là, nàng có chủ ý khác.
Cổ Lạc Nhi không tức giận.
Cổ Lạc Nhi nở nụ cười.
“Hoàng thượng, nếu như ta có thể bồi thường ngài năm ngàn lượng bạc, có phải là ta không cần làm tiếp tiên phi hai mươi năm linh mười nửa tháng sao?”
Đông Phong Túy trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại hiện lên một tia tán thưởng.
Chỉ có điều, hai loại tâm tình lướt qua rất nhanh, rất nhanh liền khôi phục vẻ lười biếng thường ngày.
An Thụy cùng vài cung nữ thái giám đứng hầu xung quanh cũng không nhìn thấy.
Cổ Lạc Nhi giờ phút này lại đang nổi nóng.
Cộng thêm chính mình vừa mới nghĩ đến, chủ ý tuyệt diệu đối phó với Đông Phong Túy mà hưng phấn, bởi vậy cũng không phát hiện.
Đông Phong Túy gật gật đầu.
“Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi trong sạch, trẫm có thể thương lượng.”
“Không phải là thương lượng. Ngươi phải cho ta một câu trả lời chắc chắn.”
Cổ Lạc Nhi lần này không chịu lép vế hắn.
Chớ để đến lúc nàng cầm bạc tới, hắn lại thay đổi.
Đông Phong Túy đành phải nói: “Được, trẫm đáp ứng ngươi. Chỉ cần có năm ngàn lượng bạc, ngươi bất cứ lúc nào có thể vì mình chuộc thân.”
Hắn cũng muốn nhìn một chút, tay nàng vừa trói gà không chặt, vừa không có tiền vốn, làm sao biến ra được năm ngàn lượng bạc.
Xem ra, nhãn quang của hắn không sai a, Cổ Lạc Nhi này có chút thú vị.
“Thật tốt quá.”
Cổ Lạc Nhi giảo hoạt nhìn Đông Phong Túy.
Dương dương đắc ý nói: “Hoàng thượng, ngài là Hoàng thượng, đã nói không thể không giữ lời nha. Ta đi kiếm bạc ngay đây.”
Cổ Lạc Nhi liền nhảy nhảy chạy ra khỏi hậu hoa viên.
Hoàng đế lười, ngươi đã ti bỉ như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí.
Cổ Lạc nhi chạy trở về Cầm Sắt điện, trong điện vẻn vẹn chỉ có một cái bàn gỗ trên đó bữa tối đã được dọn lên.
Cổ Lạc Nhi buổi trưa húp chút cháo loãng, lại chạy cả một buổi chiều, thật đúng là đói bụng.
Hoan hô một tiếng, liền chạy vội tới trước bàn.
Nhưng mà, trên bàn rõ ràng vẫn là chỉ có cháo loãng dưa cải, còn có vài ổ bánh ngô.
Thi Vũ cực kỳ không được tự nhiên nói: “Nương nương, Hoàng thượng nói, ngài yêu mến cơm rau dưa, cho nên......”
Thanh âm càng nói càng thấp.
Lộng Tình đành phải giúp nàng nói hết.
“Hoàng thượng còn nói, chính ngài nói, cơm rau dưa rất tốt cho thân thể. Vì thân thể của ngài, từ nay về sau ngài đều ăn cơm rau dưa.”
Thanh âm cũng là càng nói càng thấp.
Cổ Lạc Nhi sức lực hưng phấn vừa rồi lập tức biến mất, tức giận mà ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hầm hừ cầm lấy chiếc đũa, khuấy một chút cháo loãng trong bát có thể nhìn thấy mặt người.
Hoàng đế keo kiệt thật sự thật quá mức.
Lấy lời của nàng bức nàng, phải báo thù ban trưa.
Nếu như không lấy ra được năm ngàn lượng bạc, vậy hai mươi năm linh mười nửa tháng có phải là đều phải mặc y phục vải thô, ở căn phòng sơ sài, ăn cơm canh đạm bạc?