Thần trí nàng còn chưa rõ ràng lắm, nghĩ gì nói nấy.
“Đông Phong Túy, bất luận chàng là Đông Phong Túy hay Đạp Tuyết công tử, ta vẫn yêu chàng. Ta từng nghĩ, từng cho rằng trong lòng ta đồng thời yêu hai người, cho rằng ta tình yêu ta dành cho chàng không chân thành. Hiện giờ mới biết được, hóa ra đó chính là duyên phận, bất luận yêu thế nào, chỉ yêu mình chàng.”
Hắc Ma lão quái tức giận.
Mắt thấy Cổ Lạc Nhi sắp nằm trong tay lão, không ngờ lại bị Đông Phong Túy đánh thức.
Tại thời điểm nguy cấp, còn tâm sự cái gì chứ.
Một đại cô nương, không cảm thấy thẹn sao?
Vội vàng vận công, tăng thêm uy lực nhiếp hồn đại pháp.
Muốn tiếp tục mê trụ Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy run rẩy.
Dịu dàng gọi: “Lạc Nhi, yêu ta, thì trở về bên cạnh ta.”
Hắc Ma lão quái cũng gọi: “Lạc Nhi, đến đây, đến đây với ta.”
Cổ Lạc Nhi mê mông, cảm thấy hai dòng lực vô hình đang kéo nàng.
Khiến nàng không biết theo ai.
Cuối cùng, trong ánh ban mai mê người, dung mạo của Đông Phong Túy càng ngày càng rõ ràng.
Cổ Lạc Nhi hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Nàng vốn là người cực kỳ thông minh và lý trí.
Chỉ trong chớp mắt, đã thấy rõ tình thế trước mặt.
Nhiếp hồn đại pháp của Hắc Ma lão quái được khôi phục, ba người bọn họ nếu vận công, là có thể kháng cự pháp thuật của lão.
Nhưng nếu muốn giết lão, lại có vẻ có chút vô lực.
Nếu tiếp tục trì hoãn, thủ hạ của lão xông lên, bọn họ chỉ còn nước khoanh tay chịu chết.
Không bằng, tương kế tựu kế, xử lý luôn Hắc Ma lão quái.
Những ý nghĩ phức tạp rối ren này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Cổ Lạc Nhi liền đưa ra quyết định.
Nàng âm thầm vận công, kháng cự nhiếp hồn đại pháp của Hắc Ma lão quái.
Trên mặt hiện ra vẻ mơ màng như cũ, chậm rãi đi về phía Hắc Ma lão quái.
Nội lực của nàng vốn thâm hậu hơn Đông Phong Túy và Lãnh Dạ, cho nên dưới việc kháng cự nhiếp hồn đại pháp còn có thể cử động thoải mái.
Đông Phong Túy không biết ý tưởng của nàng, cho rằng nàng vẫn bị Hắc Ma lão quái thôi miên.
Buồn bã kêu lên: “Lạc Nhi, nàng mau tỉnh lại, ngàn vạn lần đừng qua bên đó.”
Hắn ở trên đỉnh Hắc Ma cung, không thể kịp thời chạy ra ngoài.
Thuốc nổ phá tung, bị một vết thương nhẹ.
Vừa rồi hắn lại không để ý an nguy của bản thân, thi triển sư tử hống, dùng sức quá độ.
Lại thêm giờ phút này không ngừng vận công kháng cự nhiếp hồn đại pháp, ngực đau buốt, phun ra một ngụm máu tươi.
Lãnh Dạ kêu lên: “Lạc Nhi, Đông Phong Túy bị thương, ngươi mau quay lại nhìn hắn.”
Y cũng không nhận ra Cổ Lạc Nhi đang giả vờ bị thôi miên.
Biết trong lòng nàng chỉ có Đông Phong Túy, hiện giờ, chỉ còn cách mang Đông Phong Túy ra, mới có thể đánh thức nàng.
Cổ Lạc Nhi nghe thấy lời y, trong lòng đau đớn, nhưng nàng không dám quay đầu lại.
Nàng sợ bại lộ thân phận.
Hắc Ma lão quái ở ngay trước mặt, nàng không thể thất bại trong gang tấc.
“Đông Phong Túy, chàng cố nhẫn nhịn, ta lập tức sẽ về bên chàng.”
Cổ Lạc Nhi lặng lẽ nói trong lòng.
Trong tích tắc này, bỗng thấy rõ lòng mình hơn hết, chợt nhận ra mình yêu Đông Phong Túy sâu đậm đến thế nào.
Không biết từ khi nào, hắn đã chiếm giữ toàn bộ trái tim nàng.
Chiếm tất cả trong nàng.
Hắc Ma lão quái ôn nhu gọi.
“Lạc Nhi, mau đến đây, đến bên cạnh ta.”
Cổ Lạc Nhi ngoan ngoãn đi về phía lão, bước hai bước, đi đến trước mặt lão.
Hai bước ngắn ngửi này, tựa như đi suốt cả một đời vậy.
Hắc Ma lão quái phân phó: “Lạc Nhi, ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó.”
“Vâng.”
Cổ Lạc Nhi ngoan ngoãn trả lời.
“Tốt lắm, ” Hắc Ma lão quái hài lòng nói, “Bây giờ ngươi giết hắn đi.”
Ngón tay chỉ vào Lãnh Dạ.
Lão không dám để Cổ Lạc Nhi giết Đông Phong Túy, sợ nàng bị Đông Phong Túy đánh thức.
Dù sao, chỉ cần có thể giết chết Lãnh Dạ, một mình lão đủ đối phó với Đông Phong Túy.
Lão có tự tin này.
Cổ Lạc Nhi tiếp tục ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Hơi hơi nghiêng người, đi hai bước về phía Lãnh Dạ, nâng roi thép trong tay.
Lãnh Dạ vốn không sợ trời không sợ đất trong đầu dần hiện lên một nỗi sợ hãi.
Y không sợ chết, nhưng y không muốn chết trong tay Cổ Lạc Nhi.
Không muốn chết hèn nhát như vậy.
“Lạc Nhi, ta là Lãnh Dạ, ngươi không thể giết ta.”
Đông Phong Túy cũng kêu: “Lạc Nhi, nàng không thể giết y, y không phải địch nhân.”
Muốn tiếp tục thi triển sư tử hống, nhưng lại hữu tâm vô lực.
Cổ Lạc Nhi chậm rãi vung roi thép trong tay, vừa dùng lực, roi thép nhanh như gió bay ra ngoài.
Roi thép thế nhưng không đánh về phía Lãnh Dạ, mà vụt về phía Hắc Ma lão quái bên cạnh nàng.
Hắc Ma lão quái đứng bên phải nàng, cách khoảng ba bước.
Ở trong phạm phi tập kích hữu hiệu nhất của roi thép.
Hắc Ma lão quái nằm mơ cũng không nghĩ đến, Cổ Lạc Nhi bị lão thôi miên lại đột nhiên tập kích lão.
Trong tay lão không có vũ khí, muốn lách mình tránh cũng không kịp nữa rồi.
Chỉ còn cách động thân tiến lên, tay không đấu lại, bắt lấy trường tiên của Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi kêu to: “Nhanh, giết lão.”
Nghiêng mình sang một bên Hắc Ma lão quái.
Trường tiên trong tay kéo theo Hắc Ma lão quái, kéo lão nghiêng người, lưng quay về phía Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ.
Không đợi nàng nói tiếp, Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ đã xuất kiếm trên tay, đâm về phía lưng Hắc Ma lão quái.
Hắc Ma lão quái cực kỳ thống giận, tay bắt trường tiên vận lực, quăng Cổ Lạc Nhi về phía trước.
Cùng lúc đó, trường kiếm của Đông Phong Túy và Lãnh Dạ đồng thời đâm vào chỗ hiểm trên lưng lão.
Cổ Lạc Nhi đang đứng bên vách núi.
Một phát quăng này của Hắc Ma lão quái, nàng không khống chế nổi bản thân, thân bất do kỷ văng ra khỏi vách núi.
Hắc Ma lão quái tức giận nàng đã gạt mình, mắt thấy tính mạng bản thân khó giữ, dồn nội lực, dọc theo trường tiên truyền lên người Cổ Lạc Nhi.
Lão dồn toàn bộ nội lực, lực đạo vô cùng lớn.
Cổ Lạc Nhi không kịp buông trường tiên, chỉ cảm thấy trên cánh tay đánh tới một dòng lực cực lớn.
Đánh thẳng tới ngực.
Trước mắt nàng tối sầm, mọi sự đều không biết.
Đông Phong Túy thấy Cổ Lạc Nhi bị Hắc Ma lão quái đánh văng ra, ném trường kiếm trong tay, nhào tới bên cạnh vách núi cao ngút, muốn nàng kéo trở về.
Nhưng đã không kịp, hắn chỉ bắt được trường tiên.
Mà Cổ Lạc Nhi bên kia trường tiên, tựa như lá rụng trong gió, bồng bềnh lung lay rơi xuống dưới.
Rất nhanh đã rơi xuống phía dưới mây mù, biến mất.
“Lạc Nhi.”
Đông Phong Túy khàn giọng hét dài.
Lãnh Dạ đâm trúng Hắc Ma lão quái, sợ lão không chết, đâm thêm vài kiếm trên người lão.
Xác định lão đã chết hẳn, mới thu hồi trường kiếm.
Nghe thấy tiếng kêu của Đông Phong Túy, vội lao đến bên vách núi, trông xuống phía dưới.
Giữa núi chỉ có mây mù lững lờ, không còn bóng dáng Cổ Lạc Nhi.
Đông Phong Túy cực kỳ dữ tợn, muốn nhảy xuống.
Lãnh Dạ vội vàng kéo hắn.
“Ngươi không muốn sống nữa à?”
“Lạc Nhi rơi xuống đó, ta phải đi tìm nàng.”
“Chúng ta có thể đi xuống bằng sơn đạo bên cạnh. Ngươi làm như vậy, quá mạo hiểm.”
“Không được.”
Đông Phong Túy nóng đến đỏ mắt.
“Ta phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được Lạc Nhi, vạn nhất làm lỡ thời gian, không kịp cứu nàng thì phải làm sao?”
Đẩy Lãnh Dạ ra, nhảy xuống dưới vách núi.
Trong tay hắn cầm trường tiên của Cổ Lạc Nhi, tốc độ xuống quá nhanh, liền dùng trường tiên quấn lấy mỏm đá nhô ra bên dốc, hoặc là vắt qua cây tùng vươn dài bên cạnh.
Thoáng chậm lại thế đạo, tiếp tục rơi xuống lần nữa.
Lãnh Dạ nhào lên vách núi, nhìn thấy Đông Phong Túy rất nhanh đã biến mất trong mây mù.
Từ trước đến nay vốn đã lãnh tâm lãnh tràng, vốn đã quên tình cảm là thứ gì, trong lồng ngực y chợt rung động một chân tình không rõ.
Tình cảm kia dữ dội như thế, khiến cho nhiệt huyết của y sôi trào.
Hóa ra, thế gian này còn có tình yêu như vậy.
Hóa ra, thế gian này vẫn tồn tại một chữ tình.
Cổ Lạc Nhi đã chọn đúng, Đông Phong Túy đáng để nàng yêu.
“Lạc Nhi, nàng đừng xảy ra chuyện gì.”
Lãnh Dạ thầm thì nói, đưa trường kiếm trong tay, cũng nhảy xuống vách núi.
Sở trường của y là kiếm chiêu thần tốc đánh vào trí mạng người khác, am hiểu các loại công phu ám khí, nhưng khinh công lại kém Đông Phong Túy rất nhiều.
Thêm cả trong tay y chỉ có một thanh trường kiếm, không có trường tiên, bởi vậy xuống dưới phải thật cẩn thận.
Cũng may dốc núi không hề bằng phẳng, có rất nhiều mỏm đá và cây tùng để mượn lực.
Lãnh Dạ đi một chút ngừng một chút, khó khăn mới xuống dưới dốc núi, lại phát hiện dưới dốc chỉ có một mình Đông Phong Túy.
Dưới này có một con sông, ven sông trải dài bụi cây xanh ngắt.
Đông Phong Túy đang tìm kiếm giữa bụi cây, mỗi nơi mỗi chỗ đều không bỏ qua.
Cuối cùng, hắn suy sụp dừng lại bên bờ sông.
Đứng ở bờ sông, ngẩn người nhìn nước sông đang chảy róc rách.
“Không tìm được Lạc Nhi?”
Lãnh Dạ hỏi.
Đông Phong Túy buồn bã lắc đầu.
“Không tìm được nàng. Cũng không phát hiện tung tích người lạ hay dã thú. Lạc Nhi đang hôn mê, nhất định sẽ không tự mình bỏ đi.”
Lãnh Dạ nhìn nước sông, hiểu ra được.