Đồ Tiên cười nói, „Thiếu Long huynh đối phó với tên Lã Hùng ấy thật là tuyệt vời, khiến cho Lã Bất Vi không thể trả đũa nữa, lại còn phải mất mặt. Về đến phủ, tên gian tặc ấy nổi trận lôi đình, gọi Mạc Ngạo đến thương lượng cả canh giờ, mà nói không chừng là đã sắp xếp lại kế hoạch đối phó với huynh."
Hạng Thiếu Long nói, „Cha con Lã Hùng thế nào?"
Đồ Tiên nói, „Lã Hùng tuy không đau đớn bề ngoài như đứa con mình, nhưng bị Lã Bất Vi mắng cho một trận trước mặt mọi người, chẳng còn mặt mũi gì cả. Giờ đây bị Lã Bất Vi sai đi phụ trách việc đào kênh. Kẻ vui mừng nhất là Quản Trung Tà, Lã Hùng trước nay vẫn không phục tùng y, bất hòa với y, Lã Hùng bị trừ, y càng trở nên quan trọng hơn, chỉ cần có một chút biểu hiện nữa, Lã Nương Dung sẽ thuộc về y."
Một ý nghĩ thoáng qua, Hạng Thiếu Long nói, „Quản Trung Tà chẳng qua là người chỉ biết có quyền lợi của riêng mình, Đồ huynh có cho rằng có lôi kéo được y chăng?"
Đồ Tiên nghiêm mặt nói, „Ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ như vậy, kẻ này suy nghĩ sâu xa, dã tâm rất lớn, tuyệt đối có thể so được với Lã Bất Vi, vả lại y cũng hiểu rằng mình rốt cuộc vẫn không phải là người Tần, chỉ có dựa vào Lã Bất Vi thì mới có thể làm nên chuyện được. Vả lại vì chuyện của Liên Tấn, oán thù của y và huynh rất sâu, không thể có khả năng hóa giải, Thiếu Long đừng phí sức nghĩ tới chuyện này nữa."
Thiếu Long gật đầu. Đồ Tiên là người từng trải, cách nhìn của y sẽ khó mà sai được.
Đồ Tiên nói, „Mấy ngày gần đây ta đã bí mật quan sát động tĩnh của Mạc Ngạo, y đã chế ra loại áo chống nước và ống đồng để thổi khí, ta thấy chắc là dùng để đối phó với huynh."
Quả thật những điều này gã không nghĩ tới, ở Ðiền Liệp trường, sông hồ chằng chịt, ngoài cây cầu gỗ ở dòng Kinh Thủy, những con sông khác muốn qua được phải dùng bè gỗ, hoặc bơi, nếu có người ám toán từ dưới đáy sông, với những loại vũ khí lợi hại do Mạc Ngại nghĩ ra như độc châm chẳng hạn, quả thật không thể đề phòng được, hít sâu một hơi nói, „May mà chân của ta đã bị thương nên chẳng cần đi đâu hết."
Đồ Tiên mỉm cười nói, „Ðây quả thật là cách hay nhất trong lúc không có cách, nhưng cũng phải cẩn thận, trong số những kẻ y muốn đối phó, có cả Ðằng huynh và tiểu Tuấn, nếu hai người bọn họ gặp chuyện bất trắc, thì sự đả kích đối với huynh cũng rất lớn."
Ngừng một lát rồi nói, „Ta tuy không biết bọn chúng sẽ hành sự thế nào, nhưng một kẻ tài trí như Mạc Ngạo thì có thể tạo được tình thế, khiến cho chúng có cơ hội ra tay, chuyện này khó mà phòng được."
Hạng Thiếu Long đổ mồ hôi hột, gã không hề nghĩ rằng Ðằng Dực và Kinh Tuấn cũng trở thành đối tượng ám sát của đối phương, giờ đây được Đồ Tiên nhắc nhở mới biết mình sơ suất.
Đồ Tiên trầm giọng nói, „Chỗ đáng sợ nhất của tên Mạc Ngạo này là y nấp sau lưng người khác để hành sự, lại biết cách bảo vệ mình, không ham những hư danh lợi nhỏ, quả thật là người có thể làm nên chuyện lớn."
Hạng Thiếu Long nói, „Kẻ này chẳng lẽ không có khuyết điểm gì sao?"
Đồ Tiên đáp lời, „Khuyết điểm duy nhất chính là háo sắc! Nghe nói y gặp Cầm Thanh xong thì thần hồn điên đảo, song chuyện này Lã Bất Vi cũng không thể giúp gì được, nếu không Lã Bất Vi đã giành lấy Cầm Thanh cho riêng mình. Ta chưa nói với huynh Lã Bất Vi rất ghen tị khi Thiếu Long có được Kỷ tài nữ, có lần đã từng nói, huynh không phù hợp với nàng."
Lại nói, „So ra Quản Trung Tà là kẻ có định lực hơn, chưa bao giờ chạm tới bọn ca cơ trong Lã phủ, mỗi ngày phần lớn thời gian đều tập luyện xạ ky kiếm thuật, đọc nhiều loại binh thư, ngày nào cũng như thế, kẻ này ý chí kiên định, khiến cho người ta phải giật mình. Lợi hại nhất là không ai biết được y mong muốn gì, trong lòng đang nghĩ gì. Y là một kẻ khó ứng phó hơn cả Mạc Ngạo, nếu có cơ hội thì hãy trừ khử y, như thế chúng ta mới có thể yên giấc được."
Hạng Thiếu Long nghe mà cả kinh, so ra, bản thân gã còn háo sắc hơn nhiều. Một kẻ lạnh nhạt vô tình bẩm sinh nhu Quản Trung Tà mới là đối thủ đáng sợ nhất. Mạc Ngạo so ra vẫn còn có một nhược điểm, đó là si mê Cầm Thanh. Bao nhiêu đó cũng đủ khiến cho y mất mạng.
Đồ Tiên thở dài, „Thế lực của Lã Bất Vi lớn Mông Ngao càng lúc càng nhanh và lợi hại, mỗi ngày những quan viên đến nịnh bợ y đếm không xuể, lại thêm y có thể thông qua Lao ái mà gián tiếp khống chế thái hậu, cứ như thế nước Tần cuối cùng cũng sẽ có một ngày thành thiên hạ của nhà họ Lã. Nếu chẳng phải y canh phòng cẩn mật, ta quả thật muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông, cho y một ly rượu độc."
Hạng Thiếu Long cười, „Chuyện Lao ái, chưa chắc đã là chuyện tốt!" rồi nói ra diệu kế dùng Lao ái để chống lại Lã Bất Vi.
Đồ Tiên nghe mà trố mắt, lát sau mới chép miệng, „Thiếu Long huynh quả là có thủ đoạn hơn cả Mạc Ngạo, Lao ái quả thật là kẻ chỉ biết có mình, vô tình vô nghĩa."
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy hổ thẹn, hỏi chuyện Lã Nương Dung.
Đồ Tiên nói, „Trong Lã phủ, người ta có thiện cảm nhất là ả nha đầu ấy. Ba đứa con trai của Lã Bất Vi chỉ là hạng vô dụng, chỉ biết rượu ngon gái đẹp. Còn hai đứa con gái khác thì xấu xí vô cùng, chỉ có Lã Nương Dung là được Lã Bất Vi yêu thương nhất, ai có thể cưới ả, thì có nghĩa là đã trở thành người kế thừa của Lã Bất Vi, nếu huynh có thể khiến ả thích huynh thì càng làm cho Lã Bất Vi đau đầu hơn."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Ðã là con gái của kẻ thù, tại hạ không thể có cảm tình với ả được, huống chi tại hạ vốn không thể tranh được với Quản Trung Tà, cả tại hạ cũng cảm thấy mê lực của y."
Đồ Tiên nói, „Quản Trung Tà nếu muốn giành lấy một thứ gì đó, đều có thủ đoạn của mình, khó nhất là y luôn luôn hạ mình, không giống như Mạc Ngạo, rất khó gần, rất được lòng người, cả người bên cạnh Lã Nương Dung cũng bị y mua chuộc, Lã Nương Dung thì không cần phải nói nữa, đã say mê y đến điên đảo thần hồn, Hạng huynh quả thật chẳng còn cơ hội nào cả."
Rồi nhíu mày ra chiều suy nghĩ nói, „Nhưng thực sự thì hình như hoàn toàn không như vậy, từ khi Hạng huynh từ chối hôn sự, tam tiểu thư vì không phục huynh nên đã nẩy sinh hứng thú, nàng là người rất thích kiếm thuật, nếu huynh có thể áp đảo Quản Trung Tà về mặt này, nói không chừng sẽ khiến nàng thay lòng đổi dạ."
Hạng Thiếu Long chép miệng, „Chuyện này rất khó, Đồ huynh có biết bọn họ đã có mối quan hệ thân mật chưa?"
Đồ Tiên nói, „Quản Trung Tà sẽ không làm chuyện khiến cho Lã Bất Vi không vui."
Rồi nhìn ra cửa sổ, „Trong ba ngày diễn ra lễ Ðiền Liệp, Thiếu Long phải tỉnh táo, phải biết tự bảo vệ mình, đừng để Lã Bất Vi thành công. Chướng ngại lớn nhất cho Lã Bất Vi lúc này chính là huynh, ngàn vạn lần phải cảnh giác với y."
Hạng Thiếu Long gật đầu rồi hai người mới chia tay.
Khi ra đến đường lớn, thì mọi nhà đã lên đèn, buổi tối ở Hàm Dương không náo nhiệt bằng Hàm Ðan hay Ðại Lương, nhưng người đi trên đường vẫn đông đúc, nhất là những con đường dẫn tới thanh lâu, tửu quán, người đi còn đông hơn cả ban ngày.
Ðịa điểm hẹn nhau là ở Túy Phong lâu, một kỹ viện tư nhân cao cấp lớn nhất ở thành Hàm Dương, Hạng Thiếu Long tuy không biết rõ chủ nhân là ai, nhưng nghĩ chắc cũng là một nhân vật rất có thế.
Hạng Thiếu Long tuy trước kia vẫn thường tới bar rượu và những chỗ ăn chơi, nhưng từ khi tới thời đại này, đây là lần đầu tiên gã đến lầu xanh, bất đồ trong lòng dâng lên cảm giác mới mẻ.
Hạng Thiếu Long mặc bộ võ phục bình thường, bước đi trên con đường phồn hoa của thời cổ đại, gã cảm thấy rất tự do, nhưng cũng cảm thấy chơi vơi như trong mộng.
Ðã bốn năm, tiểu Bàn từ một đứa trẻ vô tri chỉ biết ham chơi, trở thành một vị bị quân mười bảy tuổi, ôm trong lòng giấc mộng thống nhất thiên hạ.
Giờ đây người của sáu nước phía đông đều không coi y ra gì, kẻ được chú ý chỉ có Lã Bất Vi hoặc Hạng Thiếu Long, nhưng mười năm nữa bọn họ sẽ phát hiện rằng mình rất sai lầm.
Ðang suy nghĩ thì chân đã bước đến Túy Phong lâu, tên đại hán giữ cửa thấy Hạng Thiếu Long đến thì vội vàng cúi gập người đón chào.
Vừa bước lên bậc cấp thì có một giọng nói ở phía sau vang lên, „Hạng đại nhân xin dừng bước!“
Hạng Thiếu Long nhận ra là tiếng của Hàn Sấm, ngạc nhiên quay lại, thấy Hàn Sấm vừa mới xuống xe ngựa, bước về phía gã, đến phía sau lưng gã thì kéo tay gã vào trong cửa, hạ giọng nói, „Hay cho Ðổng mã si, gạt ta đến khổ."
Hạng Thiếu Long không thể nào phủ nhận được, thầm nghĩ chuyện mình giả thành Ðổng mã si giờ đây khắp cả thiên hạ đều biết, cười khổ nói, „Là ai cho ngài hay?"
Hàn Sấm định lên tiếng trả lời thì một hán tử trung niên ăn mặt lòe loẹt, bên cạnh là hai mỹ nữ xinh xắn, bước tới thi lễ, „Hạng đại nhân lần đầu tiên đại giá quang lâm, lại còn có Hàn hầu, Ngũ Phù thật vinh hạnh vô cùng."
Thiếu phụ bên phải cười hơn hớn nói, „Tiện thiếp là Quy Yến, bọn thiếp nghe tin Hạng đại nhân đến, ai nấy đều trang điểm đặc biệt, mong lọt vào mắt đại nhân!"
Hàn Sấm lạt giọng nói, „Vậy thì chẳng còn ai để ý đến ta nữa sao?"
Thiếu phụ ấy rõ ràng rất quen thuở với Hàn Sấm, nháy mắt với hai người nói, „Tiện thiếp tên gọi Bạch Lôi, mong Hạng đại nhân chỉ giáo nhiều cho."
Hàn Sấm quả là một tay lão luyện, làm sao chịu bỏ qua cơ hội này, vỗ vai Hạng Thiếu Long nói, „Lôi nương hình như đã ưa thí ch Hạng đại nhân, nếu không, cẩn gì Hạng đại nhân chỉ giáo!“
Hai thiếu nữ cười ngặt nghẽo, rồi hai người bước vào đại sảnh. Ngồi xuống, bọn nô tỳ dâng trà lên, hai thiếu nữ ngồi hai bên hai người.
Hạng Thiếu Long không hiểu cớ gì lại ngồi ở đây, Ngũ Phù vỗ tay, „Hạng đại nhân lần đầu tiên đến tệ lâu, tiểu nhân đặc biệt chuẩn bị một thứ rất thú vị, một chút lễ mọn, xin đại nhân nhận cho."
Hạng Thiếu Long buồn cười lắm, thầm nghĩ chuyện mua chuộc quan lại từ xưa đến nay cũng như nhau, bản thân giờ đây là đô ky đại thống lĩnh, có nghĩa là người đứng đầu trong việc bảo vệ trị an cho thành Hàm Dương, những tay đại ca ở chốn gió trăng này, tự nhiên sẽ phải lấy lòng mình, để khi xảy ra chuyện thì được chiếu cố đặc biệt.
Hàn Sấm cười, „Ngũ lão bản thật biết điều, Hạng đại nhân làm sao có thể bỏ qua một người bạn như ông."
Lôi nương dựa nửa thân vào lưng Hàn Sấm, thỏ thẻ nói, „Hàn hầu mới thật là biết chuyện. Lão bản chúng tôi làm sao bằng!"
Còn Quy Yến thì dựa vào Hạng Thiếu Long nói, „Hạng đại nhân hãy năng tới đây, nếu không nô gia và các cô nương ở đây sẽ không tha cho ngài."
Hai năm nay Hạng Thiếu Long đều né tránh những mỹ nữ khác ngoài đám thê thiếp của mình, một mặt là vì đã cảm thấy thỏa mãn, còn nguyên nhân chủ yếu là bởi rất sợ gánh nặng tình cảm.
Còn chỗ hấp dẫn nhất của những đóa hoa dại này là cách ăn bánh trả tiền. Xong việc thì đường ai nấy đi.
Chỉ có lần đầu tiên khi mới đến Hàm Ðan, bị người ta kéo đến quan kỹ viện, lần đầu tiên y đã gặp phải thảm kịch của Tố Nữ, điều đó đã để lại vết thương sâu sắc trong lòng gã, khiến gã không muốn đến chốn kỹ viện nữa, gã càng sợ thân thế bi thảm của các cô nương trong chốn thanh lâu.
Song kỹ viện tư doanh và quan kỹ viện rất khác nhau, bởi vì các cô nương ở đây là tình nguyện.
Nhớ lại ngày ấy lưu lạc, hếu không phải được Ðào Phương thu nhận, có lẽ gã đả trở thành một tên sát thủ hay một tên nam kỹ rồi.
Quy Yến ghé tai gã nói, „Hạng đại nhân cớ gì sao cứ thờ Ơ thế, để tiện thiếp gọi Mỹ Mỹ đến bồi tiếp ngài. Nam nhân mà thấy ả thì đều điên đảo thần hồn."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ cớ gì cái tên Mỹ Mỹ sao nghe quen tai, rồi nhớ lại Ðiền Mỹ Mỹ vốn là tình nhân của Lao ái, chính ả đã quyến rũ Ô Ðình Uy, khiến cho gã phải bán đứng cả gia tộc, bị xử tử một cách thê thảm, trong lòng chán ngán lắm, nói, „Ðã có Quy Yến cô nương bồi tiếp ta là đã đủ, cần gì phải đến Ðiền Mỹ Mỹ nữa?"
Bạch Lôi cười, „Thì ra Hạng đại nhân cũng là nhân vật phong lưu, rất biết dỗ dành bọn nữ nhân chúng tôi, còn hơn cả Hàn Hầu nữa."
Hàn Sấm cười, „Bản lĩnh thật sự của Hạng đại nhân các nàng vẫn chưa được thưởng thức đâu."
Ngũ Phù ngạc nhiên kêu lên, „Thì ra là Hàn hầu biết rõ Hạng đại nhân như thế."
Hạng Thiếu Long và Hàn Sấm nhìn nhau cười, lúc ấy có bốn tên tỳ nữ, hai người một nhóm, khiêng một cây trường thương dài khoảng nửa trượng, và một tấm thiết thuẫn cao năm xích, trên bằng dưới nhọn bước vào sảnh.
Hạng Thiếu Long cảm thấy ngạc nhiên.
Gã vốn tưởng Ngũ Phù tặng cho mình một món đồ chơi nào đó, nào ngờ đây là một món binh khí.
Ngũ Phù đứng dậy, tay phải cầm ngọn trường thương, tay trái cầm thuẫn, hít hợt diễn vài động tác, trông cũng oai lắm.
Quy Yến ghé tai Hạng Thiếu Long nói, „Ðó là bảo vật mà Túy Phong lâu bọn thiếp dùng để đuổi tà tránh ma, ba năm trước một vị khách đã tặng cho bọn thiếp, lão bản biết Hạng đại nhân đến, nên mới dùng món này làm lễ vật."
Hạng Thiếu Long nhủ thầm đâu có ông khách nào tặng món này cho thanh lâu, chắc là sau khi túi đã sạch tiền thì lấy binh khí để gán nợ mà thôi. Trong thời đại này, những loại như bảo đao, vì như vàng, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Hàn Sấm nhận lấy món binh khí trong tay của Ngũ Phù, nâng lên xem thử trọng lượng, biến sắc nói, „Món này ít nhất đáng giá trăm đỉnh hoàng kim, không ngờ Ngũ Lão bản lại có món bảo vật như thế."
Hạng Thiếu Long thầm khen Ngũ Phù, lấy binh khí để tặng mình, vừa không để lộ ý định mua chuộc quan viên, mà lại khiến cho mình khó mà từ chối, vui mừng đứng dậy, cầm ngọn trường thương, chỉ thấy thương thẳng như ngọn bút, sáng lấp lánh trên thân lại có ẩn hiện hoa văn, mũi thương nhọn hoắt, một mũi thương tốt như thế này, lần đầu tiên gã mới thấy được.
Ngũ Phù bước tới chỉ vào thân thương mà nói rằng, „Mời Hạng đại nhân nhìn ở đây, đây chính là tên của ngọn thương này."
Hạng Thiếu Long lúc này mới thấy hai chữ ở đầu thương, gã đương nhiên không thể hiểu được đó là chữ gì.
Hàn Sấm chồm qua, đọc lớn, „Phi Long! Quả nhiên tên hay! Hạng đại nhân được thương này nhất định sẽ tung hoành ngang dọc."
Ngũ Phù cung kính nói, „Chút quà mọn, mong Hạng đại nhân nhận lấy."
Quy Yến dựa vào Hạng Thiếu Long nói, „Hạng đại nhân! Hãy để nô gia tự tay may bao thương cho ngài nhé."
Hạng Thiếu Long cầm tấm thuẫn lên, tấm thuẫn tuy mỏng nhưng cứng vô cùng, cầm lâu vẫn không thấy mệt, trong lòng vui lắm, quay sang Ngũ Phù cảm tạ.
Quy Yến nói, „Hạng đại nhân vẫn chưa trả lời nô gia kia mà."
Ngũ Phù cười, „Hạng đại nhân đừng từ chối, hạn cho nàng trong vòng ba ngày phải may cho được bao thương, lúc ấy sẽ cầm thương lẫn bao đem đến tận phủ Hạng đại nhân."
Quy Yến mừng rỡ.
Ngũ Phù nói với vẻ hơi áy náy, „Ðã làm trễ thời gian của hai vị đại nhân, hai vị quân thượng và Quản đại nhân đang chờ Hạng đại nhân ở hậu vi ên, Hàn hầu phải chăng đi cùng với Hạng đại nhân?"
Hàn Sấm nói, „Ta hẹn thái tử Ðan đến đây uống rượu, nếu Ngũ lão bản không ngại, ta muốn cùng Hạng đại nhân nói vài lời riêng tư!" rồi ghé tai Bạch Lôi nói, „Lát nữa sẽ đến lượt nàng."
Khi Hạng Thiếu Long ngồi xuống, vẫn còn nói, „Hàn huynh vẫn chưa nói cớ gì hết, tại hạ là Ðổng mã si."
Hàn Sấm nói, „Có người đã thấy huynh đến gặp Ðiền Ðan, nếu không đoán được huynh là ai, ta cũng không đến đây, nghe nói sau đó thì vẻ mặt của huynh rất khó coi, Ðiền Ðan vội vàng đến tướng phủ tìm Lã Bất Vi, không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
Hạng Thiếu Long đương nhiên không cảm thấy Hàn Sấm thân thiết như Long Dương quân, bình thản nói, „Chỉ là chút xung đột mà thôi! Không có gì."
Hàn Sấm thành khẩn nói, „Nếu Hạng huynh muốn đối phó với Lý Viên và Ðiền Ðan xin hãy chừa phần cho tại hạ."
Hạng Thiếu Long nói, „Nếu có việc cần, nhất định phải nhờ hầu gia giúp đỡ."
Hàn Sấm đột nhiên gằn giọng, „Hạng huynh có quen Lao ái chăng?"
Hạng Thiếu Long nhớ đến việc Lao ái vì ngoại tình với tiểu thiếp của y nên mới chạy đến Hàm Dương, gật đầu.
Hàn Sấm nghiến răng nói, „Tên cẩu tạp chủng này là loại vô ơn bội nghĩa, không bằng loại cầm thú, ta dùng lễ thượng khách để đối với y, thế mà y không những dụ dỗ tiểu thiếp ta yêu nhất bỏ chạy, mà nửa đường còn giết phăng luôn cả nàng để tránh liên lụy, con người lòng dạ độc ác này ta hận không thể phanh thây y ra muôn mảnh chỉ vì y suốt ngày nấp trong trướng phủ, nên ta không thể hạ thủ được."
Hạng Thiếu Long biết y vẫn chưa biết được việc Lao ái đã quyến rũ được Chu Cơ, xem ra y đến Túy Phong lâu không phải là chỉ muốn uống rượu mà có ý chờ Lao ái. Chép miệng nói, „Hầu gia e rằng phải bỏ ý định ấy, vì giờ đây Lao ái đã làm việc trong cung, được thái hậu sủng ái, nếu ngài động vào hắn, đừng hòng quay về nước Hàn."
Hàn Sấm giật mình, hai mắt đỏ ngầu lên, trông rất tức giận, lát sau mới tiu nghỉu nói, „Tại hạ hiểu, ngày mai tại ha sẽ quay về nước Hàn, ngày sau nếu Hạng huynh có dịp cần đến, thì ta sẽ tận lực, nhất định sẽ không khiến cho Hạng huynh thất vọng."
Rồi hạ giọng nói, „ở Hàm Ðan Hạng huynh đã có ơn với ta, giờ đây trong lòng ta vẫn còn cảm kích lắm."
Hạng Thiếu Long không ngờ y cũng có lúc chân thành như vậy, nén không được nói, „Hàn huynh hãy cứ yên tâm.
Tại hạ dám lấy đầu bảo đảm không quá bảy năm, Lao ái sẽ chết không đất chôn thân, mối thù của Hàn huynh xin hãy cứ giao cho ta."
Hàn Sấm nhìn gã nghi ngờ, gật đầu nói, „Nếu lời ấy do kẻ khác nói ra, ta sẽ cười vào mũi y, nhưng Ðổng mã si đã lên tiếng, ta tin mà không hề nghi ngờ."
Khi hai người đứng dậy, Hàn Sấm nói, „Hàn Tinh giờ đây tuy đã có Bàng Noãn, nhưng người mà bà ta thật sự yêu thương chính là Ðổng mã si, chuyện này ta cũng không định tiết lộ cho bà ta biết."
Hạng Thiếu Long giật mình, trong đầu hiền lên vẻ đẹp tuyệt trần của đương kim thái hậu Hàn Tinh của nước Triệu.