Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, đi cùng với Thành Tế đến một khách sảnh.
Một hán tử người đen đúa, tuổi khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, lưng đeo hai cây gậy bằng sắt, đôi mắt sáng ngời, có khí thế Ðôi gậy ấy dài khoảng năm xích, hình dạng vừa giống mâu vừa giống kích, chỉ là ngắn hơn một nửa mà thôi.
Người ấy nhìn Hạng Thiếu Long, hai mắt sáng lên, quỳ xuống nói rằng, „Ô Trác bái kiến tôn cô gia."
Hạng Thiếu Long mừng lắm, biết y chính là lãnh tụ của binh đoàn tử đệ bí mật của Ô gia nên vội tới đỡ y dậy. Thành Tế thối lui.
Sau khi ngồi xuống, Ô Trác nói, „Chúng tôi phụng mệnh của chủ nhân đi điều tra tiền trạm cho tôn cô gia, quả nhiên có thu hoạch."
Hạng Thiếu Long thấy y thần sắc trầm trọng, lòng lo lắng. Ô Trác tiếp tục nói, „Chẳng biết ai để lộ tin tức mà ở biên giới Ngụy Triệu xuất hiện mấy nhóm mã tặc hung hãn nhất, chúng đều biết tôn cô gia mang theo châu báu và mỹ nữ đẹp nhất nước Triệu đi về hướng Ðại Lương, tình thế rất bất lợi cho tôn cô gia."
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „Chắc người Ngụy không phủi tay ngồi nhìn chứ?"
Ô Trác nói, „Nước Ngụy có người ngầm báo tin cho chúng tôi. An Ly vương không những không phái người bảo vệ mà còn cung cấp ngựa và vũ khí cho một nhóm mã tặc lớn nhất tên là Khôi Hồ, ngầm sai chúng tấn công tôn cô gia."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Tên Khôi Hồ ấy chẳng phải là bọn mã tặc đã từng đánh lén chúng ta trong nước Triệu hay sao? Tại sao giờ đây lại sang nước Ngụy?"
Ô Trác nói, „Chính là người ấy, ngày trước đánh lén không được, lại bị hao binh tổn tướng. Sau vụ ấy lại bị người Triệu vây ráp nên chạy đến biên giới nước Ngụy, chiêu nạp loạn dân, giờ đây nhân số đã hơn nghìn người, không nên coi thường."
Hạng Thiếu Long suy nghĩ đến muốn vỡ đầu ra. Ðầu tiên là Ngụy vương tại sao phái người đối phó gã, thứ đến là làm thế nào để chống lại bọn mã tặc Khôi Hồ.
Ô Trác nói, „Từ trước đến nay, chúng tôi đều hoài nghi trong biên giới nước Triệu có một vài nhóm mã tặc đều là do Ngụy vương chống lưng phía sau để quấy rối nước Triệu, cho nên mỗi khi chúng gặp nguy cấp thì tránh sang biên giới nước Ngụy, giờ đây đã có chứng cứ."
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhức đầu, càng biết nhiều về quan hệ giữa các nước, càng bị các mối quan hệ phức tạp ấy khiến cho hồ đồ, nhíu mày nói, „Nhưng lần này chúng ta hộ tống tam công chúa sang cho người Ngụy, tại sao người Ngụy lại dùng thủ đoạn đó với chúng ta?"
Ô Trác nói, „Nguyên nhân chính thuộc hạ cũng không rõ, nhưng có lẽ nhất định có liên quan đến cuộc đấu tranh quyền lực giữa Ngụy vương và Tín Lăng quân. Từ khi Tín Lăng quân cướp quân phù đánh bại quân Tần, Tín Lăng quân công cao hơn chủ, đương nhiên khiến cho Ngụy vương nghi ky. Vả lại Tín Lăng quân đã từng ở lâu tại Hàm Ðan, nếu Ngụy vương có thể phá hoại cuộc hôn nhân này, thì người bị đả kích lớn nhất chính là mối quan hệ giữa Tín Lăng quân và người Triệu, „ rồi y nói tiếp, „Mà cuộc hôn ước này chính là một tay Tín Lăng quân tác thành."
Hạng Thiếu Long thầm kêu trời trong bụng. Tại sao mối quan hệ của người trong thời Chiến Quốc này phức tạp như thế Bình Nguyên phu nhân vừa thay Tín Lăng quân chiêu nạp mình, còn người Triệu thì cũng chẳng tốt lành gì, định đánh cắp Lỗ Công bí lục của Tín Lăng quân, mối quan hệ như vậy rốt cuộc là thế nào đây?
Ô Trác hạ giọng nói, „Trong bọn Khôi Hồ cũng có tay chân của chúng ta. Nghe nói Khôi Hồ hận người đến thấu xương, quyết ý bắt sống người và toàn bộ nữ nhân của người, sau đó làm nhục bọn họ trước mặt người để hả được mối hận trong lòng."
Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ nhẹ nói, „Vọng tưởng!" rồi than rằng, „Có tin tức của gã Ngao Ngụy Mâu không muốn làm người chỉ muốn làm cầm thú kia không?"
Ô Trác lắc đầu nói, „Kẻ này trước nay vẫn nổi tiếng xuất thần nhập quỷ, mỗi lần đều xuất hiện bất ngờ, khiến cho người ta không thể đoán trước được, đáng sợ hơn Khôi Hồ nhiều."
Hạng Thiếu Long rầu rĩ đến nỗi suýt tí nữa đưa tay bứt tóc, trầm ngâm nói, „Chuyến đi lần này là do Triệu Mục định ra, lại được Triệu vương đồng ý, do đó không thể thay đổi được. Kẻ tiết lộ tin tức chính là Triệu Mục. Nếu như kẻ địch biết được lộ trình của chúng ta, chúng ta hoàn toàn nằm ở thế bị động bất lợi."
Ô Trác mỉm cười đầy ẩn ý, „Tôn cô gia làm sao có thể là kẻ chỉ biết nghe lời một cách mù quáng được."
Hạng Thiếu Long gật đầu nói, „Ngươi thật hiểu ý ta."
Thầm nghĩ lần này phải dùng hết các pháp bảo, lợi dụng kiến thức quân sự hiện đại của mình để ứng phó với các tai nạn trên đường.
Ô Trác nói, „Lần này tiểu nhân đem theo một trăm hảo thủ, nhập vào với gia tướng của tôn cô gia, có thể làm việc dưới tay của tôn cô gia, chúng tôi rất vui mừng."
Hạng Thiếu Long cả mừng, hai người thì thầm bàn bạc hồi lâu, Ô Trác mới vội vàng bước ra.
Hạng Thiếu Long tìm Thành Tế, kể sơ lại cho y biết tình hình nguy hiểm này.
Thành Tế nghe xong mặt trắng bệch, nói, „Tôi lập tức đi tìm Tra Nguyên Dụ thương lượng, bảo y mang thêm nhiều lương thảo và trang bị kỹ càng để ứng phó với bọn mã tặc."
Tra Nguyên Dụ là phó tướng của Thành Tế, phụ trách hậu cần cho chuyến đi này. Bởi vì nếu có kẻ địch đến, một là tìm nơi hiểm trở để phục kích, hai là cướp trại. Cho nên phải tăng cường lực lượng phòng thủ doanh trại.
sau khi Thành Tế đi, Hạng Thiếu Long bước vào trong.
Bọn nữ tỳ của Nhã phu nhân đang ngồi may đai lưng cho gã. Cả bọn nhìn thấy gã đến đều ùa ra như ong vỡ tổ, cởi bộ áo giáp nặng nề xuống, vận vào cho gã bộ áo giáp làm bằng da trâu, có đầy túi lớn nhỏ, rồi dùng thừng buộc chặt lại ở ngang lưng, sau đó lại cắm đầy kim châm vào các túi, chỉ để lộ ra đầu châm.
Sau khi thử vài động tác lại nhanh chóng rút châm ra ném vào cánh cửa gỗ nghe“phập phập“, phát giác tuy trên người có hơn hai mươi cân phi châm, nhưng sau khi mặc giáp lên vẫn có thể xoay chuyển được, không ảnh hưởng đến hành động và tốc độ.
Hạng Thiếu Long vui lắm, cười đùa với bọn thiếu nữ hồi lâu thì bước vào phòng Nhã phu nhân.
Tám ả nữ tỳ tiếp tục may chiếc đai cho xong.
Phòng Nhã phu nhân hương thơm ngào ngạt.
Hạng Thiếu Long bước thẳng vào trong, chỉ thấy Nhã phu nhân quay lưng về phía gã nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ đang suy nghĩ mông lung lắm.
Triệu Nhã đã thay bộ y phục, phía ngoài khoác một tấm áo choàng, tóc bới lên cao, làn da trắng hồng.
Hạng Thiếu Long thầm khen quả thật là một vưu vật trời sinh, chả trách nào khiến cho biết bao kẻ đàn ông mê mệt, trở thành người đàn bà phóng đãng nhất nước Triệu. Gã bất đồ bước nhẹ chân đến sau lưng nàng rồi đưa tay ôm lấy eo nàng.
Vừa nói hai chữ“phu nhân", Triệu Nhã giật mình, quay người lại.
Hạng Thiếu Long cũng giật mình, buông hai tay ra.
Thì ra đó chẳng phải là Triệu Nhã, mà chính là tam công chúa Triệu Thiên.
Hạng Thiếu Long biết chuyện đã hỏng, vội vàng quỳ xuống mà không biết nói gì.
Triệu Thiên thấy Hạng Thiếu Long không giận nữa, mặt đỏ ửng, giậm chân rồi chạy vội ra ngoài.
Phía ngoài có tiếng Triệu Nhã gọi tên nàng, nhưng không ngăn lại.
Hạng Thiếu Long đứng dậy, trên người còn vương mùi hương của nàng, tim thì đập thình thịch.
Nhã phu nhân bước vào, vẻ mặt không vui, lườm gã rồi bước tới gần, lạnh lùng nói, „Thiếu Long! Ngươi vừa làm chuyện tốt gì đối với Triệu Thiên?"
Hạng Thiếu Long rất không vui vì ngữ khí của nàng. Lại thêm tin tức của Ô Trác mà lòng không vui, nghĩ bụng nếu không tin ta thì thôi, lão tử cũng chẳng cần giải thích với ngươi. Gã chỉ hừ một tiếng rồi bước ra ngoài.
Nhã phu nhân trước nay vẫn quen ra lệnh cho người khác, tuy nói yêu Hạng Thiếu Long say đắm, nhưng giận gã đã đụng tới người không nên đụng là tam công chúa, lại không chịu được vẻ mặt của gã lúc ấy, quát lớn, „Ðứng lại cho ta!"
Hạng Thiếu Long dừng bước, nghĩ tới những hành vi phóng đãng của nàng trước kia, đồng thời lại nhớ đến việc nàng đã dùng thuốc mê và xuân dược giúp Triệu Mục đối phó mình, những điều đó lúc bình thường thì có thể kiềm nén được, nay đã hiện lên trong đầu, lạnh lùng nói với nàng, „Phu nhân có gì căn dặn?"
Nhã phu nhân bị ánh mắt của gã làm mềm lòng, bước đến trước mặt gã hỏi với giọng hơi hoảng hốt, „Chàng chẳng lẽ không biết tuyệt đối không được đụng tới Triệu Thiên hay sao?"
Hạng Thiếu Long không hề để ý nàng đã đổi giọng, lạnh nhạt nói, „Tichức sau này không dám nữa, có thể lui gót được chưa?"
Nhã phu nhân tự hỏi mình chẳng trách sai gã, nên không thể nào chấp nhận được lời này, giậm chân nói, „Tốt! Hạng Thiếu Long, lập tức xéo ngay cho ta."
Hạng Thiếu Long nhớ lại chuyện xưa, nghĩ bụng, không có người đàn bà này thì có thể tranh được nhiều phiền toái, tuy nhiên sau này sẽ không vui, nhưng chẳng có gì ghê gớm, nghĩ vậy, gã sải bước đi ra. Ðương nhiên là không quên lấy theo tấm đai đã may xong.
Ðêm ấy Hạng Thiếu Long không bước nửa bước đến chỗ Nhã phu nhân. Dùng cơm tối xong thì ra vườn hoa luyện phi châm, có vẻ rất hứng thú nên không còn giận Nhã phu nhân nữa. Ðang do dự không biết có nên tìm nàng không, Triệu Ðại bỗng nhiên bước vào, thấy gã liền quỳ xuống, mặt đầy nước mắt, bi phẫn nói, „Hạng gia hãy làm chủ cho ba huynh đệ chúng tôi. Tên gian tặc Thiếu Nguyên quân lại đến tìm phu nhân, thì thầm hai câu thì phu nhân mời y vào phòng trong."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên lắm, Thiếu Nguyên quân đã giết thủ hạ trung thành của Nhã phu nhân là Triệu Nhị, người đàn bà lẳng lơ này còn mời y vào phòng, chả trách nào Triệu Ðại bi phẫn như vậy, y đến đây để báo cho mình biết là đã không màng đến tính mạng của y nữa.
Hạng Thiếu Long đỡ Triệu Ðại dậy, dặng rằng, „Ngươi giả vờ chưa đến chỗ ta, biết không?"
"Thuộc hạ chẳng sợ gì nữa, „ Triệu Ðại căm phẫn nói.
Hạng Thiếu Long thở dài, bảo y không nên đi theo, một mình đến nơi của Nhã phu nhân, cố ý đi vòng ra sau hậu viên. Bọn lính canh không dám cản gã, khi gã từ cửa sau bước vào, bọn nô tỳ giật mình, ai nấy mặt trắng bệch, toan cản gã lại.
Hạng Thiếu Long lúc ấy sát khí đằng đằng, lạnh lùng quát, „Tránh ra!"
Bọn thiếu nữ ấy làm sao dám cản gã nên đành lui ra hết.
Hạng Thiếu Long đến trước cửa phòng Nhã phu nhân, giơ chân đạp tung cửa phòng. Thiếu Nguyên quân và Nhã phu nhân đồng thời kêu lên.
Chỉ thấy hai người đang ngồi ở góc giường, Thiếu Nguyên quân đang kéo Nhã phu nhân vào lòng, tựa như muốn hôn nàng, còn Nhã phu nhân thì như muốn đẩy ra. Hạng Thiếu Long hai mắt như đổ lửa.
Thiếu Nguyên quân cả giận đứng dậy, quát lớn, „To gan lắm!"
Hạng Thiếu Long định thần lại, nếu nói lý lẽ thì mình không có quyền xông vào phá hoại chuyện tốt của chúng, nhưng đây là thời đại cường quyền thay thế cho tất cả. Ai có thực lực người ấy thắng. Huống hồ chi Thiếu Nguyên quân đã hại chết Tố Nữ, mình hận chưa cắt da rọc xương của y. Hạng Thiếu Long mắt lộ sát khí, tay cầm lên thanh Phi Hồng kiếm, nhìn vào gã, khiến Thiếu Nguyên quân lạnh người.
Nhã phu nhân vốn không có ý chung chạ với Thiếu Nguyên quân, chỉ vì Thiếu Nguyên quân đến tìm nàng, bảo rằng mình biết chuyện bí mật giữa Hạng Thiếu Long và Bình Nguyên phu nhân, vì thế liền mời y vào phòng trong. Nào ngờ y nói xong thì lập tức cưỡng ép nàng, còn Hạng Thiếu Long thì ngay lúc ấy xông vào, khiến nàng hồn phi phách tán.
Lúc nãy hai người chỉ ghen tuông nhau, giờ đây lại dính dáng đến Thiếu Nguyên quân thì sự việc khác hẳn.
Lúc này chỉ thấy Hạng Thiếu Long mặt lạnh như băng, ra vẻ muốn giết người. Nhã phu nhân sợ quá đến ngăn giữa hai người, thất thanh kêu lớn, „Ðừng!"
Hạng Thiếu Long biết rõ không thể giết Thiếu Nguyên quân. Phía ngoài có truyền đến tiếng bước chân bọn gia tướng Thiếu Nguyên quân, thừa cơ xuống thang nói, „Hãy cố bảo vệ cho y đi! Từ nay trở đi ta không quản chuyện riêng của ngươi nữa." Nói rồi bỏ đi, không thèm để ý đến lời chửi rủa của Thiếu Nguyên quân. Lúc này bốn tên gia tướng của Thiếu Nguyên quân cũng vào đến sảnh đường.
Bốn tên đều sợ uy Hạng Thiếu Long nên lùi ra hai bên, lườm lườm nhìn gã.
Hạng Thiếu Long về đến phòng thì ngược lại cảm thấy thoải mái hơn. Từ trước đến nay, gã cảm thấy phiền toái vì cái lịch sử phóng đãng của Triệu Nhã.
Gã không phải không có kinh nghiệm với loại đàn bà kiểu này, trước ngày cỗ máy thời gian đưa về thời đại này, gã đã chung chạ cùng hoàng hậu bar rượu Châu Hương Mi, nhưng gã không hề nghĩ đến sẽ chung sống với ả.
Giờ đây Triệu Nhã tỏ ra muốn cải tà quy chính về với gã thì đó là chuyện khác. Gã tận mắt chứng kiến hai người ôm ấp nhau, dù cho có yếu tố cưỡng bức, tóm lại, Triệu Nhã cho hắn vào khuê phòng, có thể thấy nàng phóng đãng thành thói, không e ngại chuyện nam nữ, chỉ điểm này, gã không thể nào nuốt giận được.
Cửa mở, Triệu Nhã bước vào, đóng cửa xong, dựa vào khung cửa, buồn bã nhìn Hạng Thiếu Long đang ngồi trên giường.
Nhã phu nhân cúi đầu nói, „Toàn là ta không tốt cả, hiểu lầm chàng rồi."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðã hỏi tam công chúa rồi à?"
Nhã phu nhân gật nhẹ đầu, giọng trách cứ, „Tại sao không giải thích với ta? Ta cũng biết ghen kia mà!"
Hạng Thiếu Long cười lớn nói, „Chuyện này không có gì phải áy náy nữa. Khuya rồi, mời phu nhân hãy quay về nghỉ ngơi, ngày mai phải lên đường sớm."
Nhã phu nhân ngạc nhiên nhìn gã, thấy vẻ mặt gã vẫn lạnh lùng, nhào tới, đổ ập vào lòng gã, ôm lấy cổ gã, „Thiếu Long! Cầu xin chàng hãy nghe ta giải thích, là y đã ép ta, ta..."
Hạng Thiếu Long vẫn ngồi yên như tảng đá, lạnh lùng nhìn nàng nói, „Nếu nàng có thể giải thích tại sao mời kẻ đã giết tâm phúc của nàng, lại là thù nhân của Hạng Thiếu Long ta, cũng là tên cuồng đồ háo sắc đã cùng chung chạ với nàng vào phòng, ta sẽ tha thứ cho nàng."
Nhã phu nhân chẳng nói được lời nào.
Ðối với một kẻ quý tộc như nàng, làm sao có thể coi chuyện sống chết của thủ hạ mình là chuyện lớn. Còn để chuyện Thiếu Nguyên quân vào phòng, tuy bảo rằng Thiếu Nguyên quân chủ động, còn nàng thì cũng có lòng báo thù Hạng Thiếu Long, đương nhiên không thể nào nghĩ được Hạng Thiếu Long tung cửa xông vào.
Nước mắt nàng tuôn trào.
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Phu nhân! Ta không tính toán chuyện nàng đã cấu kết với Triệu Mục hãm hại ta, chỉ vì bổn nhân tưởng đâu nàng một lòng một dạ theo ta. Hôm nay mới phát giác được chuyện này. Cho dù nàng muốn chọn lựa, thì cũng không nên chọn lựa Thiếu Nguyên quân chứ! Bọn thanh niên trai tráng ở đây có đến vài trăm tên, chọn bất cứ kẻ nào ta cũng còn dễ chịu hơn."
"Bốp."
Mặt Hạng Thiếu Long hằn rõ năm dấu tay.
Nhã phu nhân bưng mặt khóc, lùi ra, đau khổ nói, „Ngươi đang làm nhục ta, ta thật...“
Hạng Thiếu Long lạnh lùng quát, „Câm mồm!" rồi đưa tay lên xoa má, „Cái tát này chấm dứt tình cảm của chúng ta, nàng thích theo ai cũng được, ta không quản nữa. Nếu thấy ta không vừa mắt thì hãy kêu vương huynh của nàng giết phăng ta đi. Nhưng đừng trách ta không nhắc nàng, ai muốn giết hoặc hại ta đều phải trả cái giá thảm khốc." Nói rồi tung cửa phòng bước ra.
Nhã phu nhân gào lên, „Không!“ rồi níu áo gã.
Hạng Thiếu Long dứt áo ra khỏi tay nàng, bước ra cửa.
Thù hận chồng chất, gã lại nhớ đến hai kẻ thù của mình.
Ðây là cái thời đại gì, rõ ràng biết Triệu Mục và Thiếu Nguyên quân phạm phải tội trạng không thể tha thứ được mà vẫn để chúng công nhiên ra oai.
Không! Ta phải trở thành người mạnh nhất của thời đại này, lúc ấy không cần phải khom mình nữa.
Ðể tránh Nhã phu nhân, gã ẩn mình vào trong bóng tối, quả nhiên Nhã phu nhân khóc nức nở chạy ra tìm gã.
Hạng Thiếu Long vào lại phòng, nghĩ bụng đêm nay sẽ ngủ không ngon, vì thế gã đem dụng cụ trèo thành ra để thử xem có thể dùng được hay không.
Vì thế Hạng Thiếu Long mặc bộ dạ hành, lưng mang dụng cụ, trèo cửa sổ ra vườn.
Ðối tượng luyện tập chính là nơi mẹ con Bình Nguyên phu nhân.
Hạng Thiếu Long lợi dụng bóng tối, thi triển bản lĩnh của mình, lặng lẽ đột nhập vào sân nơi Bình Nguyên phu nhân Nơi ở của Bình Nguyên phu nhân được canh chừng nghiêm ngặt, trừ phi hóa thân thành chim, nếu không đừng hòng lẻn vào. Phía trong sảnh đèn đuốc sáng chưng, có tiếng người truyền ra.
May mà Hạng Thiếu Long có bản lĩnh cao.
Trước tiên gã chọn một cây cổ thụ cao gần mười trượng, bắn ra móc câu, móc câu dính vào một cành cây ngang cao khoảng ba trượng. Trong chốc lát đã leo lên cành cây ấy. Cũng cách này, cuối cùng gã leo được lên đến nơi cao gần tám trượng, toàn bộ căn phòng nằm trong tầm mắt.
Không bỏ lỡ cơ hội, gã lại bắn ra móc câu lần nữa, móc câu ấy rơi chính xác lên đòn dông của mái nhà.
Hạng Thiếu Long kéo móc câu trở lại, cho đến khi móc vào đòn dông của mái nhà. Sau khi níu thử vài lần thì lại tiếp tục thắt chặt dây đai, nhảy ra khỏi cây đại thụ, trượt xuống mái nhà đối diện.
Tiếp theo gã cúi người xuống, đến chỗ ống thoát gió bằng thiếc, kê tai vào ống thoát gió ấy, giống như bác sĩ của thời hiện đại đang nghe ống nghe, lập tức âm thanh trong phòng truyền vào tai gã.
Chỉ nghe Thiếu Nguyên quân giận dữ nói, „Nếu Hạng Thiếu Long không xông vào, con chắc chắn đã hành hạ con dâm phụ ấy một phen, xem từ sau ả có dám từ chối con nữa không."
Giọng Bình Nguyên phu nhân vang lên, „Hài nhi cần gì phải gấp như thế. Triệu Nhã nhất định sẽ là vật trong túi của con, ngay cả Triệu Thiên cũng thoát không khỏi bàn tay của con đâu!"
Hạng Thiếu Long nghe xong mà rợn tóc gáy, không ngờ Bình Nguyên phu nhân và Thiếu Nguyên quân cũng cá mè một lứa.
Bình Nguyên phu nhân lại nói, „Con không nên gây chuyện với Hạng Thiếu Long nữa, người này rất có giá trị lợi dụng với cửu phụ của con."
Thiếu Nguyên quân giận dữ nói, „Tên này rất đáng ghét. Làm sao con có thể nuốt giận được, trừ phi mẹ nói rõ mẹ đối phó với y như thế nào, nếu không con sẽ không tha cho y!" rồi mềm giọng cầu xin, „Mẹ, con trai đã lớn rồi, cũng nên gánh vác công việc cho mẹ và cửu phụ chứ."
Hạng Thiếu Long cũng thầm mong cho Bình Nguyên phu nhân nói ra. May mà Bình Nguyên phu nhân mềm lòng trước đứa con, nói, „Con biết tại sao cửu phụ một mặt thúc đẩy cuộc hôn nhân này giữa hai nước Triệu và Ngụy, lại cố ý để lộ bí mật của Lỗ Công bí lục cho người Triệu biết không?"
Hạng Thiếu Long chợt lạnh người, té ra Lỗ Công bí lục cũng là một phần của âm mưu, vì thế có thể thấy Tín Lăng quân lợi hại biết dường nào.
Thiếu Nguyên quân nói với giọng cầu khẩn, „Mẹ ơi, nói mau đi!"
Bình Nguyên phu nhân nói, „Chuyện này là bí mật trọng đại, ngoài ta và ngươi, tuyệt không để người thứ ba biết, rõ chưa?"
Thiếu Nguyên quân vâng dạ lia lịa.
Bình Nguyên phu nhân im lặng hồi lâu rồi nói, „Ta cũng đành nói với ngươi, bởi vì để cho ngươi phối hợp với cao thủ mà cửu phụ phái đến tiến hành một nhiệm vụ quan trọng."
Thiếu Nguyên quân vỗ ngực nói, „Chuyện ấy cứ để cho con."
Bình Nguyên phu nhân nói, „Người Triệu vì muốn đánh cắp Lỗ Công bí lục, tất nhiên sẽ sai cao thủ giỏi nhất của chúng đến Ngụy. Giờ đây chúng đã phái Hạng Thiếu Long. Người này tâm kế kiếm thuật đều rất lợi hại, cũng rất hợp với ý của chúng ta."
Thiếu Nguyên quân cũng chẳng phải là ngu ngốc, hỏi, „Cửu phụ muốn chiêu nạp y sao? Nhưng y và hài nhi...“
Bình Nguyên phu nhân ngắt lời y, „Yên tâm đi! Kẻ địch của con cũng chính là kẻ địch của ta, ta sẽ khiến hắn chết không đất chôn thân."
Thiếu Nguyên quân cả mừng nói, „Vậy thì rất tốt!"
Hạng Thiếu Long nổi giận, chỉ muốn xông xuống thưởng cho mỗi tên một kiếm. Té ra Bình Nguyên phu nhân trước nay vẫn không an tâm về gã. Người đàn bà độc địa như thế quả thật chính là sản phẩm của thời đại này.
Bình Nguyên phu nhân hạ giọng nói, „Chỉ cần mua được tên ngốc ấy, chúng ta sẽ sắp xếp cho y đến nước Ngụy hành thích tên hôn quân, có cửu phụ của con giúp đỡ, lại thêm tên ngốc ấy võ công cao cường, nhất định sẽ thành công Thiếu Nguyên quân lạc giọng hỏi, „Cái gì?"
Bình Nguyên phu nhân hừ một tiếng nói, „Xem cái dáng vẻ sợ sệt của con kìa, chỉ cần Hạng Thiếu Long đắc thủ, người của cửu phụ con sẽ giết hắn ngay tại chỗ để không còn nhân chứng. Sau đó đổ hết trách nhiệm lên người nước Triệu, lúc đó cửu phụ con sẽ danh chính ngôn thuận xuất binh phạt Triệu. Một khi binh quyền nằm trong tay, nước Ngụy chẳng phải là vật trong túi của y sao?"
Hạng Thiếu Long nghe mà toát mồ hôi lạnh, lúc này y mới hiểu vì sao Bình Nguyên phu nhân nói Thiếu Nguyên quân có thể giành được Triệu Thiên và Triệu Nhã.
Thiếu Nguyên quân vui mừng nói, „Quả là một diệu kế kín như áo trời, nhưng Hạng Thiếu Long chẳng phải là hạng ngốc nghếch, chỉ sợ y đến chỗ Ngụy vương cáo chúng ta, như thế sẽ hỏng bét."
Bình Nguyên phu nhân cười lạnh lùng nói, „Ðừng xem thường ta và cửu phụ của con. Năm xưa ta gả cho cha con là hy vọng y có thể ngồi lên vương vị, nào ngờ y chẳng ra sao cả, chết quá sớm, nếu không con sẽ sớm thành thủ của nước Triệu rồi đó. Chúng ta đã nghĩ được phương pháp đối phó với Hạng Thiếu Long, chính là ép gã đến đường cùng, chỉ còn cách về với chúng ta."
Hạng Thiếu Long nhíu mày, thầm nghĩ bà có cách gì ép ta cùng đường đây?
Thiếu Nguyên quân đương nhiên không đoán ra được, truy vấn Bình Nguyên phu nhân.
Người đàn bà vẻ ngoài cao quý nhưng lòng dạ độc như rắn rít ấy, trầm giọng nói, „Chỉ cần có thể phá hoại trinh tiết của Triệu Thiên, lúc đó y còn có thể chạy đi đâu nữa!“
Hạng Thiếu Long nghe xong suýt nữa kêu lên đồng thời tự nhủ rằng mình may mắn đã nghe được âm mưu này, nên cố gắng căng tai tiếp tục nghe âm mưu đối phó Triệu Thiên của hai mẹ con nhà này.