Đó là một trong giếng lớn bên cạnh chuồng nuôi ngựa, lối ra là ở giữa của vách giếng, cách mặt nước khoảng bảy tám tấc, lại thêm có một phiến đá ở trên miệng giếng. Khi gã ló đầu ra miệng giếng, tuyết đã ngừng rơi, bầu trời đã xuất hiện, một dãy chuồng ngựa ở bên trái, lại còn có dãy nhà giành cho người nuôi ngựa.
Loại chuồng ngựa này rất phổ biến, có loại của triều đình, cũng có loại của tư nhân. Phần lớn ngựa đến từ các vùng ở ngoại thành, dành cho giới quyền quý và cũng người có tiền mua và thuê.
Hạng Thiếu Long lần mò vào trong chuồng ngựa, đang do dự có nên thuận tay đánh cắp một con hay không, nhưng lại sợ mục tiêu quá rõ ráng. Ðột nhiên có tiếng người vọng tới, gã hoảng sợ vội vàng nấp vào một góc, lấy cỏ che lên người. Vừa lúc đó có hai người bước đến.
Một người bảo, „Trương gia cứ yên tâm, quan trên có dặn, bảo tiểu nhân lựa bốn con ngựa tốt nhất cho các vị. Hiện nay ở Ðại Lương ai mà không muốn nhìn thấy tiểu thư của các vị. Tiểu nhân có thể ra sức vì quý tiểu thư, quả thực rất vinh hạnh."
Hán tử họ Trương rõ ràng rất kênh kiệu, chỉ ừ một tiếng, đến bên chuồng ngựa gần Hạng Thiếu Long, nói, „Thớt ngựa này rất tốt, có bộ răng rất đều lại trắng, là loại ngựa gì?"
Người kia nói, „Là loại ngựa thuần chủng ở vùng lộc nguyên phương bắc, ngựa vừa đẹp vừa có thể chịu đựng được cực nhọc, Trương gia thật có mắt nhìn ngựa."
Hán tử họ Trương trầm ngâm một lát, nói, „Người đánh xe ngựa mà ta nhờ các người tìm, đã tìm ra chưa? Lúc này bọn chúng ta quả thật bận bịu nhiều chuyện, thế mà có một người đột nhiên bệnh chết, khiến chúng ta phải tìm người khác để thay thế."
Người kia nói, „Có thể làm việc cho tiểu thư và Trương gia, tiểu nhân làm sao không tận lực, tiểu nhân vừa mới tìm được một người tên Thẫm Lương, từng đánh xe ngựa cho Vô Ky công tử, lại tinh thông võ nghệ, bề ngoài nhìn cũng khá lắm, tuyệt đối phù hợp với điều kiện của Trương gia."
Rồi hạ giọng nói, „Y là bạn của tiểu nhân. Trương gia chắc cũng biết giờ đây ở Ðại Lương không ai muốn dùng người cũ của Vô Ky công tử, nếu không với tài của Thẫm Lương, làm sao ngồi chơi xơi nước hai năm trời."
Hán tử họ Trương ấy lạnh nhạt nói, „Y đang ở đâu?"
Người kia cười giả lả rồi nói, „Y không biết Trương gia lại đến sớm thế này, chắc là vẫn đang ngủ. Trương gia vào trong nhà uống ngụm trà nóng trước, tiểu nhân sẽ gọi y đến gặp ngài."
Hán tử họ Trương nói, „Ta nào có thời gian uống trà, ngươi dắt ngựa ra cho ta, ta sẽ lập tức trả tiền, sau đó ngươi gọi tên kia đến, nếu muộn đừng trách ta không chờ. Ngươi phải biết rằng chúng ta không phải là không có người đánh xe khác.
Rồi có tiếng dắt ngựa, hai người đến một chuồng khác.
Hạng Thiếu Long thầm kêu trời đã giúp ta, vội vàng lấy y phục đã đánh cắp ra thay.
Bộ y phục này chẳng đẹp tý nào, rất phù hợp với thân phận của kẻ nô bộc như Thẫm Lương.
Sau khi Hạng Thiếu Long giấu bộ đồ cũ ở chỗ bí mật xong, thì người giữ ngựa kia cũng rời khỏi chuồng ngựa, đi về phía dãy nhà, rõ ràng là muốn đánh thức Thẫm Lương.
Hạng Thiếu Long bước ra, thấy tên họ Trương ấy săm soi bốn thớt ngựa, ho khan một tiếng bước tới nói, „Tiểu nhân Thẫm Lương xin Trương gia thứ tội đến trễ."
Người họ Trương ấy không ngờ gã đến nhau như vậy, đưa mắt nhìn gã dò xét, lộ vẻ hài lòng, ánh mắt dừng lại ở thanh kiếm huyết của gã, bình thản nói, „Ta tên Trương Tuyền, là chính quản sự của Phụng tiểu thư, ngươi đã từng là người đánh xe cho Ngụy Vô Ky, đương nhiên biết quy củ. Mỗi tháng năm lượng bạc, nếu Phụng tiểu thư hài lòng, ngươi vẫn có thể ở lại làm lâu dài."
Trương Tuyền này tuổi khoảng ba mươi, mặt mũi rất tinh minh, nhưng dáng vẻ lại dung tục vô cùng, hình như là một kẻ tửu sắc quá độ, trên mặt còn có bộ râu rậm.
Hạng Thiếu Long vội vàng chấp nhận.
Trương Tuyền nói, „Thời gian không nhiều nữa, chúng ta đi thôi, tuyết lại sắp rơi nữa rồi."
Hạng Thiếu Long thầm tạ ơn trời đất, đội nón tre lên, dắt ngựa theo y.
Quá trình rời khỏi thành thuận lợi một cách bất ngờ.
Ðiều đáng tức cười hơn là trong số những kẻ đi đưa tiễn có người người là tướng quân đại thần, còn tên tội phạm bị truy nã là gã thì ngồi ở giữa bọn họ.
Chưa ra khỏi thành, tuyết lại rơi. Hạng Thiếu Long đội nón tre lên, lại còn bịt mặt che gió, cúi mặt xuống, đó chính là trang phục bình thường của một phu xe, cho nên không ai hoài nghi, điều hay nhất là gã ngồi đánh xe cho nên không ai thấy được dáng vẻ cao lớn của gã.
Gã vốn lo sợ Phụng Phi sẽ nhận ra, nhưng may mà gã không hề có cơ hộ gặp mặt nàng.
Vả lại lúc này mặt gã đầy râu, nếu Phụng Phi chú ý nhìn gã, thì cũng không dễ dàng nhận ra gã chính là Hạng Thiếu Long. Nói ra thật buồn cười, gã vốn không muốn quấy rầy Ðiền Mỹ Mỹ, nhưng cuối cùng phải nhờ nàng mới thoát ra khỏi hoàng cung. Gã chàng không muốn liên lụy đến Phụng Phi, nhưng cuối cùng cũng phải nhờ nàng mới thoát ra được cửa thành. Lần này có thể nói là tìm được sự sống trong cảnh tuyệt vọng. Hy vọng mọi chuyện từ nay sẽ thuận buồm xuôi gió, an toàn quay về nước Tần.
Gã đương nhiên không muốn đến nước Tề, chỉ cần có cơ hội, sẽ lập tức khoát khỏi thân phận này.
Người Ngụy đối xử hậu hĩ với Phụng Phi, phái một đội ky bình tinh nhuệ đi theo hộ tống, do một thiên tướng tên là Ngạo Hướng cầm đầu.
Người trong đoàn ca vũ của Phụng Phi rất đông, ngồi chật hơn mười cỗ xe ngựa. Vũ cơ, nhạc sư, lại thêm nô tỳ, nô bộc, cộng lại đến hai trăm người, chỉ việc trả lương cho mỗi người cũng rất mệt, có thể nói thu nhập của Phụng Phi rất nhiều Trong lòng bất đồ nghĩ đến nàng mỹ nữ tuyệt sắc ở trong thùng xe, nhớ lại cảnh tượng mình đã nói chuyện riêng với nàng trong tòa tửu lâu ngày ấy.
Nàng giống như một siêu sao trong giới ca nhạc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng có thể thưởng thức được tài ca vũ của nàng là quyền lợi của giới quyền quý, những người dân bình thường thi không được hưởng cái phúc ấy.
Ðoàn xe ngựa rời khỏi Ðại Lương, vượt qua sông Ðại Câu, tiến thẳng về phía bắc, khi đến Tế Thủy thì có năm chiếc thuyền lớn đang chờ.
Hạng Thiếu Long mới biết vì sao phải tranh thủ lên đường sớm, bởi vì lúc này đã gần đến hoàng hôn, khi gã thấy lính nước Ngụy cũng lên thuyền, trong lòng không khỏi kêu khổ.
Nếu bị buộc đến nước Tề thế này, thật là tai hại. Cứ xoay vòng như thế thì bốn năm ngày nữa mới vào được biên giới nước Tề, lúc ấy muốn quay về biên giới nước Triệu là lại phải tốn một khoảng thời gian dài nữa.
Song lúc này gã không còn sự lựa chọn nào nữa, chỉ đành đánh liều lên thuyền. Năm chiếc thuyền lớn, người Ngụy chiếm ba thuyền, phía Phụng Phi chiếm hai thuyền, lúc này Hạng Thiếu Long đã bớt đi nỗi lo đối mặt với quân Ngụy.
Gã đi theo con thuyền của Phụng Phi, lúc này gã là người có thân phận thấp nhất trong đoàn, được chia cho một căn phòng có cửa sổ ở dưới đáy khoang, lại phải chen chúc với những tên phu xe khác, sáu người phải ở chung một phòng.
Những tên phu xe khác không biết có phải vì gã đã cướp được chân đánh xe cho Phụng Phi hay không mà liên kết với nhau chèn ép gã, khi vào phòng thì lập tức cờ bạc, nhưng không hề mời gã tham gia.
Hạng Thiếu Long vui mừng, sau buổi cơm tối thì trùm mền chui vào một góc, vùi đầu ngủ.
Những kẻ kia lại cố ý nói bóng gió, nhắc đến chủ cũ của gã là Tín Lăng quân, Hạng Thiếu Long trong lòng buồn cười, nghĩ chuyện ấy không hề liên quan đến mình, mau chóng ngủ khò.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên thấy ở chân mình đau đớn, mở mắt ra thì một tên đánh xe là Cốc Minh đã đá vào chân gã. Hạng Thiếu Long bực bội ngồi dậy, gắt gỏng hỏi, „Chuyện gì?"
Một tên phu xe khác thì ngồi ôm hai đầu gối, dựa vào một góc, rồi hỏi, „Thẫm Lương nhà ngươi sinh vào năm nào, có phải là năm lợn không, nếu không làm sao ngủ như con lợn chết thế?"
Những kẻ khác cùng cười góp vào, một tên là Phòng Sinh, người duy nhất không cười Hạng Thiếu Long, gắt giọng nói, „Ðừng trêu cười nữa. Thẫm Lương, trời sáng rồi, hãy đi theo ta."
Hạng Thiếu Long cố dằn cơn tức giận, theo y ra khỏi phòng.
Phía trên, chỉ thấy trời quang mây tạnh, hai bên bờ đều là tuyết trắng, trong lòng cảm thấy thoải mái, nên quên mất chuyện không vui lúc nãy.
Bọn hạ nhân đang bận rộn thổi cơm, còn một nhóm người khác thì đang lấy nước chải đầu, không khí rất náo nhiệt, một thiếu nữ xinh đẹp cùng hai thiếu phụ đang nói chuyện với Trương Tuyền, thấy Hạng Thiếu Long cao lớn hơn người thì lộ vẻ chú ý, nhìn gã soi mói.
Hạng Thiếu Long bị nàng nhìn nên hơi lúng túng.
Phòng Sinh đứng bên cạnh lên tiếng, „Ðó chính là Tiểu Linh tỷ, ngươi hầu cận của nhị tiểu thư Ðổng Thục Trinh, chúng tôi kêu ả là trái ớt nhỏ, ả ỷ được nhị tiểu thư sủng ái nên rất thích làm oai, làm phách, không có chuyện gì tốt nhất đừng gây sự với ả."
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy buồn cười, mình trước đây là kẻ ăn trên ngồi trốc, không ngờ giờ đây lại mang thân phận thấp hèn thế này.
Gã đi theo Phòng Sinh, cả hai được chia cho hai bát cơm to, ngồi xổm xuống ở một góc ăn uống nhồm nhoàm.
Phòng Sinh nói, „Huynh còn bực bội chuyện lúc nãy sao? Thật ra người bọn họ không ưa là Trương Tuyền, Cốc Minh là người của phó quản sử Sa Lập, đại quản sự chính là muốn cảnh cáo bọn họ, cho nên mới cố ý thuê một người ngoài để giành lấy cái chỗ mà ai cũng muốn tranh này. Nếu bọn họ không phải sợ làm quá đáng sẽ kinh động đến đại quản sự, thì huynh đã không dễ chịu như thế này đâu."
Hạng Thiếu Long đến lúc này vì sao mới hiểu có nhiều người như thế mà lại phải thuê gã nữa, trong lòng thầm kêu may mắn.
Phòng Sinh thấy gã im lặng không nói, cũng không lên tiếng nữa, thì tưởng gã còn đang buồn bực. Hạng Thiếu Long trong lòng hơi áy náy, nói, „Phòng huynh đã theo tiểu thư bao lâu rồi?"
Phòng Sinh nói, „Ðã ba năm."
Hạng Thiếu Long rất muốn hỏi thêm về Phụng Phi, nhưng rốt cuộc lại cảm thấy không thích hợp, lảng sang chuyện khác rằng, „Phòng huynh đã có gia thất chưa?"
Phòng Sinh cười khổ não nói, „Kẻ không phúc thì làm sao nói đến chuyện thành gia lập thất, nếu không phải tiểu thư thương xót, Phòng Sinh này đã chết lạnh ở đầu đường xó chợ."
Hạng Thiếu Long sững người, cúi đầu ăn cho hết bát cơm. Mới biết lúc này có một nam nô bộc cao lớn đến bên Hạng Thiếu Long, lạnh lùng nói, „Ngươi có phải là Thẫm Lương không?"
Hạng Thiếu Long nhớ đến thân phận của mình, vội vàng đứng dậy nói, „Vị đại ca có gì sai bảo?"
Tên nô bộc nói, „Ta tên Côn Sơn, là phó thủ của Trương gia, cứ gọi ta là Sơn ca, nghe nói ngươi biết dùng kiếm, hãy đưa kiếm ta coi thử."
Hạng Thiếu Long tuy không muốn, nhưng chỉ đành rút kiếm trao cho y, không ngờ tên Côn Sơn này biến sắc, nói, „Còn một tay kia của ngươi đâu?"
Hạng Thiếu Long suýt chút nữa đấm cho y một quyền rơi xuống sông, chỉ đành dâng lên bằng hai tay.
Những nam bộc này của Phụng Phi đa số sử dụng trường kiếm. Côn Sơn cũng không ngoại lệ, nhưng so với thanh huyết lãng thì còn kém xa lắm.
Côn Sơn cầm kiếm lên xem, lập tức mắt sáng lên, Hạng Thiếu Long biết y động lòng tham, nên lên tiếng trước, „Ðây là bảo kiếm của chủ cũ của tại hạ tặng, người còn kiếm còn, người mất kiếm mất."
Côn Sơn lộ vẻ khâm phục, xăm soi một lúc, rồi mới trả kiếm lại cho Hạng Thiếu Long, vênh mặt nói, „Trương gia muốn gặp ngươi, hãy đi theo ta."
Hạng Thiếu Long nhủ thầm kẻ thật sự làm quan lớn thì sẽ không làm dáng như những tên này. Trong lòng thực sự là buồn cười, theo y lên tầng trên.
Con thuyền này dài khoảng ba mươi trượng, lớn hơn gấp đôi con thuyền lớn nhất ở nước Tần, đó là vì thuyền này dùng để chờ người chở hàng, không cần phải linh hoạt, chỉ cần chở được nhiều là được, thân thuyền rộng khoảng hai trượng, đầu và đuôi vểnh lên, hai cánh buồm, một cánh ở đầu thuyền, một cánh ở đuôi thuyền.
ở giữa hai cánh buồm là khoang thuyền, chia làm ba tầng.
Phụng Phi và những vũ cơ có thân phận đương nhiên là ở tầng cao nhất, còn những tỳ nữ và quản sự thấp hơn thì ở tầng dưới, những kẻ thân phận thấp kém như Hạng Thiếu Long thì chen chúc ở tầng cuối cùng.
Bao gồm cả thủy thủ, con thuyền này chở gần một trăm người, xem ra rất đông vui.
Giao thông đường thủy trong thời này đã phát triển cho nên có người bảo rằng, „Không thể một ngày bỏ thuyền."
Nhất là ở khu vực miền nam có lượng sông ngòi dày đặc, trước đây giao thông đường bộ là chủ yếu, khi chiến sự xảy ra thì sẽ lập nên thủy quân.
Hạng Thiếu Long ngày trước mỗi lần đi thuyền thì được ở trên cao, lần này được nếm cái mùi kẻ hạ nhân.
Trương Tuyền lúc này đang đứng ở trên, hai bên có hai kiếm thủ ra dáng như bảo tiêu, xem ra rất bí hiểm.
Hạng Thiếu Long đến trước mặt y thi lễ, Trương Tuyền như vẫn không biết gã đến, vẫn ngửa mặt nhìn trời, không thèm ngó đến gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng buồn cười, bản thân Trương Tuyền này đã như thế, chả trách nào bọn người ở dưới đều cứ thích ra dáng.
Trong lúc nói chuyện với Phòng Sinh, gã có hiểu biết chút ít về đoàn ca vũ này.
Kẻ ở trên cao nhất đương nhiên là Phụng Phi.
Tiếp theo là hai mươi vũ cơ múa chung với nàng, đều là những mỹ nữ thuộc hàng thượng lưu, trong đó có người tên gọi là nhị tiểu thư Ðổng Thục Trinh đứng đầu.
Ðổng Thục Trinh này sở dĩ hơn hẳn người khác, bởi vì ngoài Phụng Phi, nàng là người duy nhất biết sáng tác nhạc.
Chính quản sự Trương Tuyền và phó quản sự Sa Lập cũng thuộc hàng ấy. Chuyện quản lý chuyện lớn chuyện nhỏ ở trong đoàn, phó quản sự Sa Lập chuyên quản lý nô bộc và bọn đánh xe. Lần này Trương Tuyền nhúng tay vào việc thuê người đánh xe cho Phụng Phi, rõ ràng đã đụng chạm đến phạm vi quyền hạn của Sa Lập, thế là một cuộc đấu tranh quyền lực trong phạm vi nhỏ diễn ra.
Phía dưới ca cơ và quản sự thì đến bọn nhạc sư và thị tỳ của các vũ cơ. Vì bọn chúng gần gũi với Phụng Phi và các ca vũ cơ, nên thân phận không cao, nhưng thật sự có quyền lực.
Trong số các nhạc sư thì Vân Nương là người đứng đầu, nàng là một vũ cơ đã về hưu, chuyên phụ trách huấn luyện người mới, rất được Phụng Phi coi trọng, cho nên không ai dám động đến nàng.
Trong số các nô tỳ thì Tiểu Bình Nhi, nô tỳ của Phụng Phi, được Phụng Phi gọi là tiểu muội, và Tiểu Linh, nô tỳ của Ðổng Thục Trinh rất có uy thế, bọn Trương Tuyền cũng phải nể phục hai ả này.
Từ ngày nhà Châu dựng nước, lễ nhạc được coi trọng, cho nên đã sinh ra các đoàn ca vũ, những đoàn ca vũ nổi tiếng đi khắp nước, nơi đâu cũng được hoan nghênh, còn như đoàn của Phụng Phi, thậm chí còn được tôn trọng hơn cả vương hầu, không hề bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Trương Tuyền để Hạng Thiếu Long đợi một lúc rồi mới trầm giọng nói, „Nghe nói bọn người Cốc Minh đã nhiều lần gây sự với ngươi?"
Hạng Thiếu Long không biết y sẽ giở trò gì, trả lời, „Bọn chúng quả thật không thân thiện lắm, song tiểu nhân có thể nhịn được."
Trương Tuyền xoay người lại, nói, „Ngươi chẳng phải tinh thông võ nghệ hay sao? Theo lý cũng phải gặp qua nhiều chuyện, bị người ta đá vào mông mà lại không trả đũa, có còn là hán tử không?"
Hai gã bảo tiêu và Côn Sơn đứng phía sau cũng cười góp theo.
Hạng Thiếu Long nói, „Tiểu nhân chỉ sợ gây ra chuyện rồi bị Trương gia trách mắng, cho nên mới không dám trả đũa, nếu Trương gia cho rằng trả đũa mà không có vấn đề gì, lần sau tiểu nhân biết sẽ làm thế nào."
Thực ra gã có nỗi khổ, sợ làm kinh động đến Phụng Phi, bị nàng nhận ra, nếu không đó cũng là một cách thoát thân.
Nếu may mắn thì Sa Lập sa thải gã, lúc đó gã có thể tự do mà bỏ đi.
Ðiền Mỹ Mỹ tuy bảo Phụng Phi rất coi trọng gã, nhưng lòng người khó đoán, gã đã khó khăn lắm mới thoát ra được, tuyệt không muốn rơi vào một cái lưới khác nữa.
Trương Tuyền nghe gã nói vậy thì vẻ mặt giãn ra.
Một tên bảo tiêu dáng người cao gầy ở bên trái nói, „Trương gia coi trọng ngươi, chiếm cho ngươi được một miếng thịt lớn, ngươi tự nhiên phải có chút biểu hiện, đừng làm cho Trương gia mất mặt."
Sau khi Hạng Thiếu Long đến thời đại này, bắt đầu là theo Ðào Phương, mỗi ngày đều ở trong cuộc tranh giành quyền lực, mới nghe nói thì hiểu ngay, nghĩ thầm Trương Tuyền này quả thật lợi hại, đây là một chiêu hay, giết người mà không thấy máu.
Mình sở dĩ được nhận vào làm ở đây, chính là vì Trương Tuyền muốn khiến cho bọn người ở phe Sa Lập nổi giận, tốt nhất là xé cho to chuyện ra, để mọi người biết là Sa Lập chèn ép người mới, lúc đó Trương Tuyền có thể thừa cơ luận tội sa Lập.
Mà Sa Lập thì giờ đây đang ngồi ở chiếc thuyền bên kia, không có cơ hội biện bạch, chiêu này coi như rất hay.
Chỉ có hành động thuê gã của Trương Tuyền, thì có thể hạ được uy phong của Sa Lập, tỏ cho bọn hạ nhân thấy rằng chỉ một mình Trương Tuyền y mới là quản sự, ai ngờ chỉ một chuyện như thế, cũng liên quan đến cuộc đấu tranh quyền lực trong nội bộ của đoàn ca vũ.
Những đoàn ca vũ như thế này, sẽ sống không được bao lâu, một khi Phụng Phi giải nghệ hoặc gả cho người khác thì mọi chuyện sẽ kết thúc, đương nhiên lúc đó người trên kẻ dưới trong đoàn đều được tặng bổng lộc hậu hĩnh, mà đó chính là điều Phòng Sinh mong muốn nhất.
Lúc này Côn Sơn xen vào nói, „Dù cho có xảy ra chuyện chết người, chỉ cần là không phải ngươi gây sự trước, Trương gia sẽ giúp ngươi, hiểu chưa?"
Hạng Thiếu Long không còn lời gì để nói nữa, chỉ đành gật đầu.
Lúc này giọng điệu của Trương Tuyền trở nên ôn hòa hơn, nói, „Chỉ cần ngươi trung thành với ta, Trương Tuyền này sẽ không xử tệ với ngươi. Nhìn bộ dạng ốm đói của ngươi, chắc là hai năm nay đã chịu cực khổ, hãy cố gắng làm việc, ngươi đã từng theo hầu Ngụy Vô Ky, tự nhiên chắc hiểu rõ lời ta nói."
Hạng Thiếu Long nghe mà giật mình, bộ dạng của mình đã thay đổi rất nhiều, râu mọc đầy mặt, thân hình ốm đi không ít Cho dù đối diện với Phụng Phi và Tiểu Bình Nhi, e rằng bọn họ cũng không thể nhận ra được.
Ðêm ấy gặp mặt tại tòa tiểu lâu, đèn đuốc tờ mờ, lại thêm phần lớn thời gian là ngồi nói chuyện, giờ đây bộ dạng bên ngoài đã thay đổi, quả thật có thể giấu được bọn họ.
Nghĩ đến đây, lòng yên tâm hơn nhi êu.
Sau khi Trương Tuyền cho gã lui xuống, Hạng Thiếu Long quay về khoang dưới, Phòng Sinh không biết là gã đi đâu, đang định lên trên tìm y, khi đi lên hành lang nhỏ hẹp trong khoang, có người chặn lại nói, „Trương quản sự chưa cho biết quy củ hay sao? Bọn hạ nhân không được lên đây, như thế sẽ làm kinh động đại tiểu thư, lúc đó thì ngươi đừng trách!“ Hạng Thiếu Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ả nô tỳ trợn tròn mắt, hai tay thì chống lên eo, trông rất dữ dằn.
Gã xin lỗi rối rít rồi quay xuống, trở về khoang ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy thì phía trên có tiếng nhạc truyền vào, chắc là bọn Phụng Phi đang luyện tập ca vũ.
ánh nắng chiều xuyên qua từ khe cửa sổ, trong phòng chỉ có một mình gã.
Hạng Thiếu Long ngồi dậy, lưng dựa vào vách, khi nhớ lại mình đã bỏ dở buổi ăn trưa, Phòng Sinh bưng một bát cơm lớn đầy thức ăn, đẩy cửa vào, đưa cho gã mà nói, „Ta thấy huynh ngủ thật ngon, không muốn đánh thức huynh, để lại cho huynh một chén cơm."
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm động, đón lấy bát cơm, vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói, „Phòng huynh không có người thân sao?"
Phòng Sinh ngồi xuống bên cạnh gã, lặng người một lúc rồi mới nói, „Ðều đã chết trong chiến loạn cả!"
Nghe giọng nói của gã, Hạng Thiếu Long biết sự việc không đơn giản như thế.
Phòng Sinh này ăn nói không phải là kẻ tầm thường, rõ ràng là người xuất thân từ nhà danh giá, nói không chừng là hoàng thất của một nước nào đó, khi nước mất nhà tan thì trốn thoát được, lẩn vào trong đoàn ca vũ của Phụng Phi làm kẻ đánh xe ngựa.
Phòng Sinh nói, „Ta giờ đây không còn hy vọng gì nữa, chỉ muốn kiếm được một ít ngân lượng, sau đó tìm một nơi thanh tịnh để dựng gian nhà, mua vài mẫu ruộng để trồng tỉa, sau này không phải trông thấy bọn tiểu nhân nữa."
Hạng Thiếu Long thấy y mặt mũi phong trần, tuổi tác tuy cũng ngang ngửa mình, nhưng có lẽ đã trải qua nhiều cay đắng, trong lòng buồn rầu, trong lúc xúc động suýt tý nữa đã đem hai đỉnh hoàng kim để giúp y hoàn thành ước mơ.
Nhưng biết làm như vậy là rất không sáng suốt nên bỏ đi ý định, tiếp tục ăn cơm.
Phòng Sinh nói, „Ðến hoàng hôn thuyền sẽ đến Cốc thành, ngày mai lại tiếp tục lên đường, khi lên bờ chúng ta sẽ tìm hai ả nha đầu, nếu Thẫm huynh không có tiền, ta có thể cho mượn."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Phòng huynh chẳng phải để dành tiền để tậu nhà mua đất hay sao?"
Phòng Sinh nói, „Ðể dành thì để dành, bọn hạ nhân chúng ta đâu có giống với bọn Trương Tuyền, có thể tìm đến các vị tiểu thư, nếu cần thiết cũng đành phải tốn tiền. Song phải cẩn thận tránh né bọn người Cốc Minh, vừa rồi ta thấy bọn chúng thậm thụt nhắc tới tên huynh, e rằng chúng sắp đối phó với huynh."
Hạng Thiếu Long nghe mà thấy tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng chứ không nói gì. Thầm nghĩ nếu không cho bọn chúng biết tay, sau này làm sao sống được?
Rồi lại thầm mắng mình hồ đồ. Có được thời cơ tốt này, sao không bỏ trốn cho rồi, quả thật là ngu ngốc.