Hạng Thiếu Long thấy y để tay sau lưng, đứng bên giường, cảm thấy khí thế của y nên nâng cao cảnh giác, không dám nói sai nửa lời, gật đầu thi lễ rồi nói, „Vì gần đây sống hoang đàng, tửu sắc quá độ, chỉ ngâm mình trong nước mà đã nhiễm phong hàn. Mời Ðiền tướng quân ngồi!"
Ðiền Ðan mỉm cười lắc đầu, „Ta thích đứng mà nói chuyện. Nhìn hai mắt Ðổng huynh có thần thế này, làm sao là người tửu sắc quá độ được? Chỉ là dùng sức mà dễ nhiễm lạnh đó thôi!"
Hạng Thiếu Long biết khó giả vờ trước mặt kẻ này, cười gượng nói, „Có lẽ là thế!"
Ðiền Ðan nhìn gã một hồi rồi bình thản nói, „Thủ hạ của Ðổng huynh, phải chăng do Ðổng huynh một tay huấn luyện nên?"
Y nói như thế Hạng Thiếu Long lập tức biết ngay hôm đó khi mình xông ra thành ép Hiếu Thành vương, kẻ này đã đứng một bên quan sát, chợt lo trong bụng, biết y đã nghi ngờ, giả vờ bình tĩnh nói, „Muốn nuôi ngựa, trước tiên phải đề phòng kể khác đến đánh cắp ngựa, miền nam có nhiều man di, cho nên bỉ nhân ngày đêm phải huấn luyện bọn họ để phòng bị."
Ðiền Ðan trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói, „Thế ra Ðổng huynh có thể huấn luyện binh tướng của đại Tề ta trở thành như bọn thủ hạ của Ðổng huynh, có tinh thần không sợ chết, bọn lang sói nước Tần kia chắc chăn sẽ e sợ!"
Hạng Thiếu Long yên lòng, té ra Ðiền Ðan thích chút sở trường ấy của mình, thầm khen lợi hại.
sở trường lớn nhất của Hạng Thiếu Long chính là đã mang phương pháp huấn luyện bộ đội đặc chủng đến thời đại Chiến Quốc.
Mà sở trường này đã được Ðiền Ðan nhắm tới.
Hai người nhìn nhau một hồi, Hạng Thiếu Long nhắm mắt, lát sau mới mở ra, nhìn Ðiền Ðan nói, „Bỉ nhân đã hiểu, Ðiền tướng quốc hãy cho Ðổng mỗ một ít thời gian."
Ðiền Ðan không ngờ gã thẳng thắn như vậy, cảm thấy ngạc nhiên rồi sau đó vui mừng nói, „Ta hiểu Ðổng huynh là người trọng tình nghĩa, nếu không sẽ không thí mạng mà cứu Long Dương quân. Nếu là người khác thì đã chạy trốn lấy mạng của mình rồi."
Hạng Thiếu Long giả vờ vì vết thương mà nhăn mặt, lắc đầu nói, „Lúc ấy bỉ nhân tuyệt không nghĩ đến chuyện khác, chỉ biết đã ngồi cùng thuyền thì phải cùng ứng phó nguy nan."
Ðiền Ðan hai mắt sáng lên, trầm giọng nói, „Nghe Long Dương quân nói, Ðổng huynh lúc ấy đã đoán được, không biết Ðổng huynh vì sao có thể biết được điều ấy?"
Hạng Thiếu Long bị ánh mắt và câu hỏi của y làm cho không tự nhiên, rất mong y mau rời khỏi nơi đây, giả vờ mệt mỏi nói, „Có lẽ cũng vì gần gũi với ngựa lâu ngày nên đã ảnh hưởng cảm giác nhạy bén của loài súc sinh, thực ra mỗi lần có nguy hiểm, mà thời tiết đột nhiên thay đổi, các loài chim muông thú rừng, rắn rết sâu bọ đều có những hành động lạ thường."
Câu này cũng giống như là đáp án, nhưng thực ra vẫn chưa trả lời được câu hỏi của Ðiền Ðan, dù cho thông minh, lợi hại như Ðiền Ðan cũng đành chịu Huống chi Hạng Thiếu Long không phải là phạm nhân, y không thể tra hỏi mãi.
Ðiền Ðan chép miệng, „Ðổng huynh quả thực chẳng phải là kẻ tầm thường, lần này bọn chúng không biết mình đã gặp xui rủi nên mới đụng phải Ðổng huynh. Một nhân tài như Ðổng huynh, Sở vương có lẽ có mắt mà không tròng, nhưng Xuân Thân quân Hoàng Cát làm sao dễ dàng bỏ qua ông?"
Y tuy có vẻ đề cao Hạng Thiếu Long, nhưng thực ra đang từng bước ép tới, dò xét bụng dạ đối phương.
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu không hay, kẻ này tài trí hơn người, nếu không cẩn thận, bị y túm lấy đuôi là xong đời Cười gượng nói, „Xuân Thân quân e rằng có lẽ hình dáng của bỉ nhân cũng không thể nhớ nổi, có gì mà bỏ qua với không bỏ qua? Ðổng mỗ sớm đã chán ngán người Sở, không muốn nhắc tới bọn họ nữa."
Lần này đến lượt Ðiền Ðan thầm khen lợi hại, kiểu nói chuyện rất bình thường như thường ngày này khiến cho y cảm thấy con người này thật cao thâm khó lường, khiến người ta khó mà dò được, gật đầu nói, „Tầm nhìn của người Sở nông cạn, chỉ cầu mong cái yên lành trước mặt, đã sai nhiều lần mà không chịu sửa, quả thật không đáng nhắc. Nhưng nếu nước Sở rơi vào tay Lý Viên, Ðổng huynh cho rằng sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Hạng Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói, „Kẻ này vô ơn bạc nghĩa, lòng dạ hẹp hòi, đắm chìm trong tửu sắc, chỉ dựa vào cái váy đàn bà thì làm nên được chuyện gì?"
Ðiền Ðan hai mắt như có điện, ngưng thần nhìn lên mặt gã rồi cười lên môi, „Ðổng huynh quả thật kiến thức hơn người khiến cho Ðiền mỗ làm sao tin được ông là kẻ chỉ cam chịu nuôi ngựa!"
Hạng Thiếu Long cảm thấy mát lạnh nơi xương sống, ho khan một tiếng rồi nói, „Ðiền tướng quốc đã quá khen Ðổng mỗ."
Ðiền Ðan nghiêm mặt nói, „Ðổng huynh nếu có ý kinh bang như thế, thì không nên lưu lại ở cái nơi đang chờ chết như nước Triệu này, phải dang rộng đôi cánh để bay ra tới ngàn dặm. Ðổng huynh là người thông minh, chắc hiểu rõ ý của Ðiền mỗ."
Hạng Thiếu Long biết y đang lôi kéo mình, nên cũng yên lòng, mệt mỏi thở dài, nhưng không nói chuyện.
Ðiền Ðan tuy là kẻ mồm miệng, nhưng không còn cách nào khác, đến lượt y cười gượng nói, „Ðổng huynh phải chăng có lời gì khó nói."
Hạng Thiếu Long giả vờ cố gắng ngồi cao lên một chút, đầu dựa vào thành giường, trầm ngâm nói, „Vẫn là di mệnh của tiên phụ, bỉ nhân phải về Triệu lập mục trường. Sống chết có số, rất nhiều chuyện bi thảm không để vào trong lòng, chẳng qua vừa mới gặp Ðiền tướng quốc thì đã cảm thấy như bạn cũ, cảm kích cái ơn tri ngộ của Ðiền tướng quốc, mới phải suy nghĩ lại, hy vọng Ðiền tướng quốc hiểu cho nỗi khổ của bỉ nhân."
Gã nói thẳng thắn như vậy, Ðiền Ðan cảm thấy rất khó ép gã biểu hiện thái độ hơn nữa, hít một hơi sâu rồi bất ngờ nói, „Kẻ đánh lén nhất định không có dính dáng gì tới Hạng Thiếu Long!"
Hạng Thiếu Long thầm giật mình, Giả vờ hỏi, „Ðiền tướng quốc có cao kiến gì?"
Ðiền Ðan bước tới trước, vỗ vai gã, mỉm cười nói, „Những mong có một ngày Ðổng huynh có thể bước chân vào nước Tề. Ðiền mỗ tất sẽ dùng lễ thượng khách mà khoản đãi, hãy nghỉ ngơi cho khoẻ đi! Chờ khi Ðổng huynh hồi phục sức khoẻ, ta hy vọng có thể đến thăm mục trường của Ðổng huynh mới được."
Câu này có ý né tránh trả lời câu hỏi của Hạng Thiếu Long, thế là bỏ đi. Ðiều này khiến cho Hạng Thiếu Long lo lắng trong lòng không biết kẻ này có ý đồ gì đây.
Khi ăn cơm tối, ai nấy cũng đều lo nghĩ tới hành động ám sát nên không khí không được vui lắm.
Triệu Chi nuốt vội vài miếng thì đặt đũa xuống, nhìn Hạng Thiếu Long đang hùng hục ăn.
Kinh Tuấn là người duy nhất vui vẻ, trêu Triệu Chi, „Chi tỷ! ăn không no thì làm sao có sức?"
Triệu Chi hạ giọng nói, „Người ta không đói!"
Thiện Nhu gắt nhẹ nói, „Thật vô dụng, chẳng phải có kẻ đến giết ngươi, sao lại có vẻ bất ổn đến thế!"
Ðiền Trinh, Ðiền Phụng lúc này đến rót rượu cho mọi người, Ô Trác ngăn lại nói, „Ðêm nay không tiện uống rượu!"
rồi quay sang Hạng Thiếu Long cười nói, „Long Dương quân đem đến tặng hai bầu rượu, một bầu là rượu thuốc, một bầu là rượu bổ, hà hà! Ta thấy tam đệ lần này gặp phiền toái rồi đó."
Hạng Thiếu Long cảm thấy nhức đầu lắm, lòng cảm kích sự quan tâm của Long Dương quân, cười khổ không nói.
Thiện Nhu lạnh lùng hừ một tiếng nói, „Cứ để cho y bị kẻ khác giết đi là xong, lại còn thí mạng cứu y, để bây giờ gặp phải phiền toái."
Triệu Chi hoảng hốt kêu lên, „Ðại tỷ!"
Thiện Nhu trừng mắt nhìn nàng nói, „Ngươi chỉ biết nói theo."
Hạng Thiếu Long chỉ còn cách quay sang nhìn ô, Kinh hai người cười khổ.
Thiện Nhu ăn xong vươn vai nói, „Hành động đêm nay tuyệt không thể thiếu ta, giờ đây bổn phu nhân phải đi ngủ trước, chàng hãy chuẩn bị cho thiếp máy thứ đồ chơi leo tường vượt rào ấy, thiếp muốn thứ tốt nhất."
Mọi người trố mắt ra, nàng đã bỏ vào phòng. Chị em họ Ðiền vội vàng theo hầu hạ cho nàng.
Triệu Chi lúng túng nói với mọi người, „Các vị người lớn đại lượng, xin đừng trách Nhu tỷ, tỷ ấy...“
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Chi Chi hãy xên tâm, không ai trách nàng đâu."
Ô Trác gật đầu nói, „Không hổ là một cao thủ quen ám sát, biết trước khi hành động thì phải cố gắng nghỉ ngơi, chúng ta nên học theo nàng."
Lúc này Ô Quả đã đưa Lưu Sào, người cùng bọn của Phố Bố đến, mọi người đều vui mừng mời y ngồi.
Lưu Sào nói, „Tiểu nhân vừa nhận được tin báo của Phổ Bố, lập tức liên lạc với các vị huynh đệ đang làm việc trong phủ Nhạc Thừa, giờ đây đã có tin vui."
Mọi người cả mừng lắng nghe.
Lưu Sào nói, „Nhạc Thừa là kẻ vô cùng cẩn thận, lại thêm đã làm nhiều chuyện xấu nên sợ kẻ khác liều chết đến báo thù, nên hành tung rất bí mật, ra vào đều có cao thủ hộ tống, giờ đây vẫn chưa có người của ta tiếp cận được với y."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Chẳng phải huynh bảo đã có tin vui hay sao?"
Lưu Sào nói, „Bình thường là như vậy, nhưng hai ngày nay tình hình thành Hàm Ðan rất căng thẳng, Nhạc Thừa đã chọn một nhóm gia tướng trong phủ bổ sung vào đội thân vệ của y, cho nên chúng ta đã có hai huynh đệ trà trộn vào được, nếu không làm sao có mắt mũi đến gặp Hạng gia nữa."
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „Y hình như sợ ta đối phó!"
Lưu Sào nói, „Hạng gia và Nhạc Thừa có thù sâu hận lớn, y đương nhiên phải sợ rồi!"
Ðến lượt Hạng Thiếu Long lấy làm lạ nói, „Ta và y có thù sâu thế nào?"
Lưu Sào chưng hửng nói, „Cái gì? Hạng gia không biết Thư Nhi bị Nhạc Thừa và Triệu Mục luân phiên cưỡng bức đến chết hay sao? Sau chuyện ấy y kể ra, lấy làm khoái trá vì đã đụng tới nữ nhân của Hạng gia."
Hạng Thiếu Long giật mình nói, „Cái gì?"
Ô Trác sợ gã kích động nên an ủi hai câu rồi hỏi Lưu Sào, „Ðêm nay Nhạc Thừa sẽ ở đâu?"
Lưu Sào nói, „Mấy ngày nay vì chuyện phòng vệ trong thành, phần lớn thời gian là ở lại trạm chỉ huy ở bên cạnh cửa đông, rất ít về nhà, thực ra y cũng không muốn về phủ tướng quân."
Hạng Thiếu Long cố nén bi phẫn trong lòng, nhưng nhớ lại cái chết thê thảm của Thư Nhi thì máu nóng bốc lên, trầm giọng hỏi, „Y sợ chuyện gì?"
Lưu Sào nói, „Nhạc phu nhân là muội tử của Hiếu Thành vương, tỷ tỷ của Triệu Nhã, rất lợi hại, Nhạc Thừa sợ mụ nên đều giấu mọi chuyện bên ngoài."
"Nếu đêm nay vẫn ở trạm chỉ huy, chúng ta có cơ hội không?" Triệu Chi lo lắng nói.
Lưu Sào nói, „Y còn có ba căn phủ đệ khác, để chứa nữ nhân, kẻ này rất tàn nhẫn, hiếu dâm, thích dâm Ô với mỹ nữ, những nữ tử bị y làm đến tàn phế hoặc chết nhiều vô số kể. Gần đây ở thành Hàm Ðan có một vị đại thần đắc tội với Hiếu Thành vương, Nhạc Thừa phụ trách chuyện dỡ nhà người này, y đã giữ lại cho mình hai mỹ nữ, chuẩn bị dùng đến, hai người này y vẫn chưa có thời gian làm chuyện thương thiên hại lý, cho nên chúng tôi đoán hai đêm nay y nhất định sẽ đến gặp hai mỹ nhân ấy."
Hạng Thiếu Long lúc này mói vỡ lẽ, biết được vì sao Chu Cơ oán hận Nhạc Thừa, nhưng giờ đây nếu không có lời nhờ vả của Chu Cơ, gã cũng không thể bỏ qua cho Nhạc Thừa.
Ô Trác lại hỏi thêm về chuyện Nhạc Thừa, bao gồm vị trí của tòa đệ phủ cất giấu hai mỹ nữ, tình hình thân vệ của Nhạc Thừa và những chi tiết có liên quan tới y, Lưu Sào trả lời cặn kẽ từng câu một.
Ô Trác hỏi xong thì quay sang Hạng Thiếu Long khen Lưu Sào, „Lưa huynh đệ thật giỏi, rõ ràng trước nay vẫn luôn để ý theo dõi."
Lưu Sào nói câu khiêm nhường, „Từ sau chuyến đi Ðại Lương, bọn huynh đệ chúng tôi đều mong được bán mạng cho Hạng gia, trong mắt chúng tôi, những nhân vật anh hùng trong thiên hạ không ai sánh được với Hạng gia."
Hạng Thiếu Long quay lại vẻ bình tĩnh, gật đầu nói, „Sau chuyện này, các vị huynh đệ hãy theo ta về Hàm Dương!
Sau này có phúc cùng hưởng, đừng nói những lời khách khí ấy nữa."
Lưu Sào cả mừng đáp tạ.
Hạng Thiếu Long tự mình tiễn y ra cửa, dặn dò những người trà trộn được vào đám thân vệ của Nhạc Thừa, đêm nay phải tìm cớ để không đi theo Nhạc Thừa, rồi mới quay vào nhà trong.
Bọn Ô Trác đều chuẩn bị cho hành động tối nay, chỉ có Triệu Chi và tỷ muội họ Ðiền là vẫn ở lại.
Hạng Thiếu Long định thần, nhớ lại nàng Thư Nhi mệnh bạc, lòng đau như cắt, sau khi về đến Hàm Ðan, gã vẫn tiếp xúc với bộ mặt khách sáo của Nhạc Thừa, tuy biết là vờ vịt nhưng không có thù oán trực tiếp gì, giờ đây đương nhiên tất cả đã thay đổi, gã hận không băm nát tên gian tặc này thành muôn mảnh. Hạng người này chết đi đối với loài người chỉ có lợi mà không có hại.
Hạng Thiếu Long không ưa thời đại này là ở thái độ xem phụ nữ là đồ chơi, nô lệ, những người có quyền thế như Triệu Nhã nói cho cùng cũng phải dựa vào nam nhân để sinh tồn.
Quyền lợi của con người phải được pháp luật bảo vệ một cách tương đối khách quan, công bằng, nghĩ tới đây, không khỏi nhớ đến Lý Tư và Hàn Phi, hai người theo Pháp gia, không biết mình có thể ảnh hưởng đến họ, thúc đẩy cho Pháp gia thay thế Nho gia hay không?
Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ cần một ngày vẫn là quân quyền ở thế tối cao, chế độ pháp trị thật sự không thể nào tồn tại được.
Triệu Chi lúc này bước đến kéo tay gã, „Ðổng gia! Vẻ mặt của chàng thật khó coi, thật làm người ta lo quá."
Hạng Thiếu Long chợt lo trong lòng, trạng thái của mình bây giờ thật không tiện cho nhiệm vụ hành thích, nhưng không cách nào xua đuổi được nỗi nhớ nhung Thư Nhi.
Gã ôm lấy eo Triệu Chi rồi dịu dàng nói, „Chi Chi đêm nay phải ở đây đợi ta quay về."
Triệu Chi nói, „Không! Người ta phải ở bên chàng, đừng coi thường kiếm thuật của người ta mà!"
Hạng Thiếu Long ghì sát nàng vào lòng, nghiêm mặt nói, „Thân thủ và kiếm thuật của nàng rất cao minh, nhưng nàng chưa bao giờ giết ngươi, hãy nghe lời ta."
Triệu Chi nghĩ đến chuyện giết người thì hoảng sợ, cúi đầu không nói.
Ðã đến canh hai.
Ngoài bốn ngọn đèn ở trước và sau, khoảng giữa của đoàn người vẫn tối tăm, không ai nhìn thấy rõ được.
Hai hàng, mỗi hàng khoảng bốn năm mươi ky sĩ, nối thành hàng dài, tiếp bước nhau, bảo vệ cho năm nhóm ky sĩ ở giữa, ai nấy đều cầm thuẫn, hướng ra ngoài, dù cho có người phóng tên từ trên mái nhà hoặc hai bên đường thì không thể nào chạm tới được họ, huống hồ chi họ lại đi ở giữa.
Nhóm ky sĩ ở giữa rất đông, khoảng trên năm mươi người, những người đi phía ngoài đều cầm thuẫn cao, nhìn ai cũng đoán biết ở trong nhóm này chắc có một nhân vật quan trọng.
Bốn tổ khác mỗi tổ khoảng hai mươi người, tay cầm trường mâu, vừa có thể đâm, vừa có thể phóng. Gió thu thổi lồng lộng Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya.
Giữa mỗi tổ cách khoảng ba mươi bước, dù có gặp phục kích, rất khó mà bao vây toàn bộ bọn họ, trừ phi kẻ địch nhiều hơn họ gấp mười lần.
Ði được khoảng nửa dặm, đoàn nhân mã rời khỏi con đường ấy, rẽ sang phải vào trong thành.
Mây đen kéo tơi ùn ùn trên trời, mặt trăng bị che khuất.
Ðội viên của tinh binh đoàn vẫn theo dõi bọn chúng, vội vàng trèo lên chỗ cao, nhân lúc kẻ địch không nhìn thấy được, phát ra ám hiệu cho những người gần nhất, chỉ ra vị trí của nhóm Nhạc Thừa.
Bọn Hạng Thiếu Long đang chờ đợi Nhạc Thừa ở ngoài biệt phủ, mau chóng đã phán đoán ra được lộ tuyến của Nhạc Thừa, lập tức bố trí sẵn.
Bọn Hạng Thiếu Long đang nằm phục trên mái nhà, bịt mặt bằng vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt, giống như một nhóm hồn ma trong đêm tối. Khi nhìn thấy ánh sáng le lói của chiếc đèn lồng xuất hiện ở xa xa, họ mới bắt đầu yên tâm.
Giả sử Nhạc Thừa không đi về hướng đó, hành động đêm nay chỉ đành bỏ dở.
Vó ngựa vang lên lọc cọc từng tiếng, con mồi từ xa đến gần.
Ô Trác đang phục bên trái nói, „Nhạc Thừa tuy hoang dâm tàn ác, nhưng không hổ là danh tướng của nước Triệu, chỉ nhìn thấy cách bố trận cũng biết y quả thực có tài."
Thiện Nhu nằm bên phải hạ giọng nói, „Nhạc Thừa là của ta, ta phải tự tay cắt lấy cái đầu chó của y."
Hạng Thiếu Long nhích sát sang nàng, ghé vào tai nói, „Ðây là một cuộc đi săn, ai có bản lãnh, người ấy sẽ được thu hoạch lớn."
Thiện Nhu quắc mắt, quay qua nhìn gã nhưng không có ý nhích ra.
Lúc này những tên lính cầm đèn lồng đã đến nơi họ ẩn nấp.
Từng nhóm địch đi qua mặt, không khí càng lúc càng khẩn trương Hạng Thiếu Long biết đã đến lúc, hích nhẹ Ô Trác một cái, lúc này nhóm ky sỉ có Nhạc Thừa trong đó vừa đến nơi.
Ô Trác huýt sáo, phá vỡ tiếng vó ngựa đầy tiết tấu.
Kẻ địch ngạc nhiên, nhìn ra hai bên.
Có tiếng vút vút vang lên, đội viên của tinh binh đoàn từ mái nhà hai bên nhất tề phóng tên, từng mũi tên cắm vào bụng những thớt chiến mã.
Tiếng ngựa hí, tiếng người quát vang lên.
Ðèn lồng rơi xuống đất, bầy chiến mã thất kinh nhảy dựng, tình thế hỗn loạn.
Nhưng lúc ấy đội hình vẫn chỉnh tề, đủ thấy quân Triệu quả thật là những tinh binh được huấn luyện kỹ càng.
Ô Trác biết đã đến lúc, lại phát ra ám hiệu công kích.
Hạng Thiếu Long chưa kịp ngồi dậy thì Thiện Nhu đã phóng ra khỏi mái nhà như con báo cái, đu người lên sợi dây, rồi móc móc câu vào trong lưng mình, bay xuống đất.
Lúc ấy hai bên ném ra hàng chục trái hoả cầu, vị trí của kẻ địch thấp thoáng hiện ra, lúc ấy kẻ địch vẫn tưởng bị tấn công từ hai bên, nhưng không ngờ bị đánh phủ đầu từ trên xuống.
Từng ngọn phi đao phóng ra, nhắm chính xác vào kẻ địch khiến chúng không thể nào tránh né được, khi kẻ địch nhận ra thì chí ít cũng có một nửa số tên rớt xuống ngựa, đội hình vốn hoàn chỉnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Những thớt ngựa mất chủ chạy tán loạn.
Nhóm người Nhạc Thừa vì trúng tên nên bị tổn thương nặng nhất, hơn năm mươi người chỉ còn lại gần hai mươi, vội vàng lăn xuống ngựa.
Những tên trúng đao phần nhiều là bị trúng vào mặt hoặc ngực, trong chốc lát con phố vốn yên tĩnh trở thành một bãi chiến trường.
Hạng Thiếu Long từ trên cao nhờ đu dây phóng xuống.
Hạng Thiếu Long chân chưa chạm đất thì vung mạnh hai tay, hai tên ngồi trên lưng ngựa chưa kịp nhảy xuống, bị trúng đòn rơi xuống đất.
Khi gã chân chạm đã đất, thanh Huyết Lãng rút ra khỏi bao, ba tên địch đang phóng tới thì nhất thời có hai tên gục ngã.
Tên kia bị Thiện Nhu từ phía sau chém cho một đao, đổ ập về phía Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nhanh nhạy né qua chỉ thấy màu đỏ nhuốm đầy mặt đất, mười thân vệ đang bảo vệ cho Nhạc Thừa vẫn còn bình tĩnh, lui về phái ngõ ngỏ gần đó.
Tiếng quát xung phong vang trời, đội viên của tinh binh đoàn từ hai bên đường phóng ra, tay cầm búa đuổi theo kẻ địch, khiến cho nhóm của Nhạc Thừa trở nên đơn độc.
Hạng Thiếu Long ra hiệu cho Ô Trác, dẫn bốn thủ hạ đuổi theo.
Thiện Nhu lúc này như một con cọp cái, chém hai tên dạt ra rồi ném phi đao, đuổi theo hai người. Hạng, Ô hai người từ phía sau vung tay một cái, mũi phi đao cắm vào cổ họng của một tên thân vệ, không hổ là một thích khách thuộc hàng nhất lưu.
Nhạc Thừa quát lớn, „Lên!"
Lúc này có năm tên xông lên chặn bọn lại bọn ô, Hạng còn Nhạc Thừa thì tiếp tục lui về phía sau.
Hạng Thiếu Long quát lớn, „Tên gian tặc Nhạc Thừa, Hạng Thiếu Long ta sẽ lấy mạng chó của ngươi."
Nhạc Thừa lúc này đã lẩn vào ngõ nhỏ, đã yên lòng, cười gằn nói, „Có bản lĩnh hãy đến đây!“
Thiện Nhu từ bên người Hạng Thiếu Long lướt qua, thanh kiếm trong vung lên, chặn ngay tên địch đang lao tới. Bọn ô, Hạng sợ nàng đỡ không được, vội vàng ra tay trước, nhất thời đao quang kiếm ảnh trùng trùng.
Nhóm người ấy là những tay kiếm giỏi nhất bên cạnh Nhạc Thừa, đang cố chặn lại bọn họ.
Nhạc Thừa toan chạy ra đầu bên kia, thì những kẻ bảo vệ cho y đều trúng tên ngã xuống đất. Kinh Tuấn cùng một nhóm tinh binh đoàn phóng từ trên xuống, khiến Nhạc Thừa phải trở vào lui lại trong ngõ.
Bọn ở phía trước không chống đỡ nổi, đều đổ máu ngã xuống đất, Nhạc Thừa quát lớn, „Theo ta!"
Sáu tên còn lại theo y xông về phía bọn Hạng Thiếu Long.
Nhạc Thừa thét lên, chém soạt thanh kiếm ra, quả thật nhanh như điện chớp, trong chớp mắt đã giao đấu với Hạng Thiếu Long ba kiếm. Lực tay của y không bằng Hạng Thiếu Long, nên khi chém đến kiếm cuối cùng thì đỡ không nổi, lùi về sau đến ba bước.
Lúc này Kinh Tuấn đã trừ hết được bọn đang chặn đường, phóng người lên cao rồi tung hai cú song phi vào hậu tâm của Nhạc Thừa.
Nhạc Thừa loạng choạng ngã về phía trước, chiếc mão trên đầu rơi xuống.
Một làn kiếm quang ánh lên, Thiện Nhu bất đồ không biết ở đâu xông ra, ngáng phía trước mặt Hạng Thiếu Long, quát lớn một tiếng, Nhạc Thừa lập tức đầu rơi xuống đất, đầu một nơi mình một ngã, chết ngay tại trận.
Ô Trác nhặt lấy thủ cấp, phát ra hiệu lệnh thoái lui.
Những sợi dây căng ngang đương phố trên không đều được thu về, không để lại bất cứ dấu vết nào. Toàn bộ hành động đều không quá một tuần trà, đã thể hiện triệt để bản lĩnh bộ đội đặc chủng. Trong ánh lửa chập chờn, trên mặt đất đầy những thi thể và những tên Triệu bịnh đang rên rỉ trong vũng máu.