Mục lục
Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền đẹp trai nhất: tôi chính là thiên sư.

Sau khi Kỳ Yến gửi đi tin nhắn này, toàn bộ nhóm weixin một mảnh tĩnh mịch.

Kỳ Yến để điện thoại di động xuống, mở game chuẩn bị xoát phó bản. Từ lần trước cậu ở trong game cự tuyệt một người chơi nữ tìm ông xã trong game, người chơi nữ đó liềm hô hào rằng cậu không nói nghĩa khí, không giống đàn ông, dẫn tới bang phái không ít người có ý kiến với cậu, không thích đi phó bản với cậu.

Cậu lười huynh đệ tình thâm với những người này, trực tiếp lui bang, đến một bang mới lập, không có việc gì liền dẫn acc nhỏ đi phó bản, làm trang bị một lần, cũng rất có ý tứ.

Chơi với acc nhỏ hơn nửa giờ, Kỳ Yến chợt thấy trên thế giới có người mở loa lớn.

[ thế giới ] Vân Vân Đa: Tiền Tiền đẹp trai nhất, tôi thích anh, chúng ta kết hôn có được không.

Cái tin tức này liên tục xoát hơn mười cái loa, không ít người giúp vui trên thế giới, bảo Tiền Tiền đẹp trai nhất nhanh cưới em gái này.

Trong thế giới game rất nhiều lúc đều là nam nhiều nữ ít, cho nên người chơi nữ trong game chính là vật phẩm quý hiếm, hiện tại thế mà lại có tên đàn ông được em gái xoát loa lớn thông báo, quả thực ước ao chết một đống chó fa.

Kỳ Yến nhìn ID tài khoản game của mình, nhấn vào avatar của người chơi nữ kia, lựa chọn chat riêng.

[ chat riêng ] Tiền Tiền đẹp trai nhất nói với Vân Vân Đa: em gái, đừng xoát loa, tôi ở trong hiện thực có người yêu muốn sống chung cả đời, tôi sẽ không kết hôn trong game.

[ chat riêng ] Vân Vân Đa nói với Tiền Tiền đẹp trai nhất: hiện thực là hiện thực, game là game, chúng ta chỉ làm vợ chồng game là được, dù sao chỉ là game thôi, hà tất tưởng thật.

Kỳ Yến yên lặng tắt game, tư tưởng quan niệm khác biệt, không cách nào nói chuyện với nhau.

Rất nhiều người cảm thấy, game là game, hiện thực là hiện thực, trong game kết hôn với những người khác cũng không có vấn đề gì. Nhưng dưới cái nhìn của Kỳ Yến, cái này tương đương là một loại ngoại tình trên tinh thần.

Dựa theo cách nói của giới huyền thuật bọn họ, một người bắt đầu động ý niệm, chân liền trở nên không nghe lời, cuối cùng thân tâm đều sẽ trở nên không thành thật.

Tắt máy tính, Kỳ Yến phát hiện trong nhóm weixin có rất nhiều tin nhắn, lúc cậu mở ra thiếu chút nữa khiến di động lag đứng máy.

Lữ Cương: khoác lác ngay cả mặt cũng không cần hả?

Bùi đại sư:!!

Triệu đại sư:!!!

Vân phương trượng: A di đà phật.

Trầm đạo trưởng: khó trách lúc cậu vẽ bùa triện thuận tay thế, không chỉ biết nhiều trận pháp như vậy, còn có thể thu phục chuyện núi Hồng Lương, hóa ra cậu lại là thiên sư.

Lữ Cương: …

Bùi đại sư: tuổi còn trẻ đã là thiên sư, không hổ là người Thiên Nhất môn.

Lữ Cương: …

Triệu đại sư: Kỳ đại sư, cậu có thể liên lạc với vài vị thiên sư kia không, nếu có thể, mọi người có thể hẹn thời gian gặp mặt, thương lượng kỹ lưỡng đối sách.

Có thể là vì Kỳ Yến không có trả lời, đại sư trong nhóm liền hàn huyên với nhau, cảm xúc có vẻ vô cùng cao, có thể thấy thiên sư là Kỳ Yến xuất hiện, có bao nhiêu kích thích với bọn họ.

Kỳ Yến tốn mất mấy phút đồng hồ mới xem xong đại khái nhật ký trò chuyện của họ, cậu hồi âm lại một tin nhắn.

Tiền đẹp trai nhất: tôi phải hỏi một chút, mấy vị thiên sư đó không nhất định đồng ý lộ diện.

“Cộp!” Triệu đại sư đánh nghiêng tách trà trong tay, vài đồ đệ của ông hoảng sợ.

“Không có việc gì, ” Triệu đại sư cũng mặc kệ cái bàn ướt nhẹp, đứng dậy đổi chỗ ngồi xuống, tiếp tục chơi di động, dáng vẻ “người già nghiện net”, khiến hai đồ đệ bất đắc dĩ lắc đầu, di động hại người, weixin hại người.

Thiên sư, thế mà là thiên sư?

Ông đã sớm nghe nói về truyền thuyết có liên quan đến thiên sư, trong miêu tả của sư phụ, thiên sư chính là đệ tử được trời cao ưu ái, bọn họ thiên phú kinh người, lục cảm linh mẫn, thậm chí còn có khả năng nhìn thấy vận mệnh, mở mắt định phong ba, nhắm mắt tứ hải bình, Viên Thiên Cương, Trương Đạo Lăng thời Đường chính là nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy.

Đáng tiếc theo thời đại trôi qua, thiên sư đã chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả những đại sư là bọn họ, cũng trở nên có thể có có thể không.

Có đôi khi ông sẽ cảm thấy mất mát, có đôi khi ông lại cảm thấy như vậy cũng thực tốt. Bởi vì mọi người sống tốt, không cần đem hy vọng ký thác trên người thần quỷ nhìn không thấy sờ không được, đây là thời đại tiến bộ.

Loại tâm lý mâu thuẫn này rất kỳ quái, có điều hết thảy đều không ảnh hưởng đến việc ông sử dụng các loại sản phẩm điện tử do nhân loại sáng tạo ra sau khi phá tan phong kiến mê tín.

Lúc Kỳ Yến nói mình là thiên sư, Triệu đại sư cảm thấy ngoài ý muốn rồi lại không kinh ngạc, bởi vì cậu thanh niên này thật sự là rất đặc biệt, đặc biệt đến độ ánh mắt đầu tiên ông nhìn thấy Kỳ Yến, đã khắc sâu ấn tượng với cậu.

Lúc ấy Sầm Thu Sinh mời năm đại sư đến nhà tổ, ngoại trừ Kỳ Yến ngoài ý muốn, bốn người bọn họ đều là quen biết đã lâu, cho nên đối với Kỳ Yến khó tránh khỏi chú ý thêm một chút. Ông không am hiểu xem tướng, cho nên khi phát hiện tướng mạo Kỳ Yến sống và chết dây dưa nhau, liền cho là mình nhìn lầm, còn cố ý trộm hỏi ba ông bạn già khác.

Trong bốn người họ, am hiểu xem tướng nhất chính là lão Ngụy, lúc ấy ông ta chỉ nói một câu thế này.

“Thiên mệnh vi chi.”

Khi đó ông không rõ, vì sao lão Ngụy nói vậy, một phong thuỷ sư tuổi còn trẻ, sao lại dính dáng đến thiên mệnh?

Hiện giờ từng bước một đi tới, ông mở to mắt nhìn Kỳ Yến phá trận trong trận ở trấn Vương Hương, mở to mắt nhìn cậu ở bên Sầm Bách Hạc vô vàn phúc khí, mở to mắt nhìn cậu giúp đỡ Hoa Hạ thắng hội giao lưu huyền thuật, mang đến cho bọn họ rất nhiều phù triện sớm nên mất tích, ông bỗng nhiên hiểu rõ hàm nghĩa của bốn chữ “Thiên mệnh vi chi”.

“Thiên mệnh vi chi…” Triệu đại sư thở dài, lúc ấy lão Ngụy nói những lời này, có tính được kết cục của ông ấy không?

Người làm đại sư bọn họ, có thể tính được đường của người khác, lại vĩnh viễn không thấy phía trước của mình.

Trên mảnh đất Hoa Hạ này, có một loại người gần như mỗi ngày đều tụ tập trong quảng trường, tiến hành một loại nghi thức thần bí, vô số người mang thái độ thành tín nhất, nóng bỏng nhất, tụ tập cùng nhau, nhảy vũ đạo phong cách khác nhau, để chứng minh đây là một việc ca múa mừng cảnh thái bình.

Hiếm thấy hai ngày này không có tuyết rơi, vài người già trong tiểu khu đều ra khỏi phòng, thời tiết tuy rằng rét lạnh, nhưng mà lại không đông lạnh nổi thịnh tình muốn ca hát khiêu vũ vì quốc gia của bọn họ.

Nhóm múa dưỡng sinh, nhóm Thái Cực quyền, nhóm nhảy Latin, nhóm múa dân tộc, cùng với nhóm quần ma loạn vũ nhân số nhiều nhất, giống như đã hẹn sẵn, sôi nổi xuất hiện ở trên quảng trường.

Cái gì «Quả táo lớn» «Dân tộc phong» «Trèo lên cao nguyên» «Carmen» đều là điệu nhạc đẹp trong lòng bọn họ, vì đội của mình, bọn họ nguyện ý bỏ đi áo khoác thật dày, toả sáng ra phong thái thanh xuân.

Kỳ Yến mặc áo khoác dày, mang khăn quàng cổ với bao tay, trong một đám ông lão bà lão hoạt bát có vẻ không hợp nhau, cậu nhìn tới nhìn lui trong đám người, rốt cuộc tìm được Hách Mỹ Lệ ở hàng thứ hai trong nhóm quần ma loạn vũ.

“Dì Hách, ” Kỳ Yến tiến đến trước mặt Hách Mỹ Lệ, “Cháu có chút việc muốn nói với dì.”

“Chờ chút, ” Hách Mỹ Lệ xoay xoay eo, đá đá chân, “Ta nhảy xong lại nói.”

“Anh là quả táo lớn của em, yêu anh như thế nào cũng chê ít…”

Theo tiết tấu dõng dạc, Kỳ Yến nhịn không được cũng xoay xoay eo, đá đá chân theo. Một bác trai bên cạnh liếc mắt nhìn cậu, “Cậu nhóc, muốn khiêu vũ thì ra phía sau xếp hàng, cậu ở đây tay tôi cũng không mở ra được rồi.”

Kỳ Yến xám xịt chạy đến phía sau tìm một cái ghế ngồi xuống, cảm thấy gió thổi có chút lạnh, lại đến quán trà sữa kế bên mua một ly trà sữa nóng ôm ở trong tay, mới cảm thấy dễ chịu xíu.

Chẳng được bao lâu, Hách Mỹ Lệ sắc mặt hồng nhuận đi tới, thấy dáng vẻ sợ lạnh của cậu, thấm thía nói: “Phải chú ý thân thể, tuổi còn trẻ đã lạnh thành như vậy.”

Dì Hách của cháu ơi, hôm nay dưới 0 độ, ăn mặc như cậu mới là bình thường có được không?

Chỉ là đối mặt dì Hách nóng đến độ phải đem áo khoác cầm trên tay, một câu phản bác cậu cũng nói không nên lời.

“Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện, ” Hách Mỹ Lệ thấy Kỳ Yến quả thật có chuyện tìm bà, liền mặc áo khoác, nói với Kỳ Yến, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Đoạn thời gian trước chuyện nghệ nhân quốc gia chúng ta bị bắt cóc, dì Hách có nghe nói qua đi?”

“Ừ, gần đây tin tức vẫn luôn phát mà.”

“Nghệ nhân kia là anh họ bên nhà ngoại cháu, bọn họ bắt cóc hắn, là để lấy bát tự của cháu.”

“Được bát tự của cậu có ích lợi gì, ” Hách Mỹ Lệ xùy một tiếng, “Cậu vốn chính là mệnh cách chết yểu, nếu tính theo bát tự cậu sinh ra, cậu đã sớm là một người chết.”

Kỳ Yến sửng sốt một chút, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười hoài niệm: “Đúng vậy, nếu không nhờ sư phụ cháu đã sớm hóa thành xương trắng.”

“Đối với người thường mà nói, bát tự chính là thời khắc sinh ra, nhưng đối với cậu mà nói…” Hách Mỹ Lệ nhìn Kỳ Yến, “Lại là thời khắc mà sư phụ cậu giúp cậu cướp được một đường sinh cơ kia.”

“Ta nghĩ, trên thế giới này đại khái chỉ có chính cậu biết bát tự của cậu, ” Hách Mỹ Lệ cảm khái nói, “Mấy thiên sư chúng ta, đều là người cướp lấy một đường thiên cơ mà sống sót, sống lâu ở đời, có khả năng ngay cả chính chúng ta cũng quên mất bát tự.”

“Thế giới này đã không cần thiên sư chúng ta.”

Giọng Hách Mỹ Lệ có chút buồn bã, nhưng mà phần nhiều lại là thoải mái, cái này tựa như hoa chung quy phải héo tàn, người chung quy phải đi về hướng tử vong, mặc kệ có thể tiếp nhận hay không, kết cục cũng sẽ không thay đổi, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

“Không, hiện tại Hoa Hạ cần thiên sư chúng ta.” Kỳ Yến nhìn về phía Hách Mỹ Lệ, “Cháu muốn lập một kết giới ở Hoa Hạ.”

“Cậu muốn làm gì?”

“Lấy khí đại địa ở Hoa Hạ, hộ vạn vật Hoa Hạ, ” giọng điệu Kỳ Yến bình tĩnh đến mức có chút đáng sợ, “Lấy long mạch dưỡng long mạch, lấy khí dưỡng khí, lấy long khí hộ vạn vật.”

“Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?” Vẻ mặt Hách Mỹ Lệ trở nên nghiêm túc, “Chuyện mà người đời trước cũng không làm được, cậu dựa vào cái gì cảm thấy mình có thể làm được?”

“Dựa vào cháu có một cặp thiên nhãn, ” Kỳ Yến chỉ chỉ hai mắt mình, lần đầu tiên nói ra bí mật này với người ngoài, “Đôi mắt này, có thể nhìn thấy số mệnh thế gian.”

“Cậu nói cái gì?!” Giọng Hách Mỹ Lệ đều thay đổi, bà vươn tay kéo Kỳ Yến đến chỗ không người, “Cậu nói… cậu có thiên nhãn?”

Kỳ Yến gật gật đầu: “Dì Hách, hiện giờ không ít người như hổ rình mồi với Hoa Hạ, cháu không muốn lại phát sinh sự kiện trấn Vương Hương lần thứ hai, cũng không muốn lại có ai lấy người Hoa Hạ ta làm tế phẩm.”

Hách Mỹ Lệ trầm mặc một khắc: “Vì sao cậu nói ra chuyện này?”

Kỳ Yến nghĩ nghĩ: “Trời cao để cháu có một đôi mắt như vậy, lại để cháu sống lại ở chỗ tuyệt đường, đại khái chính là vì để cho cháu tới bảo vệ mảnh đất này.”

Hách Mỹ Lệ lắc đầu: “Cậu sai rồi, mảnh đất này không phải là trách nhiệm của cậu, cũng không phải là trách nhiệm của ta, đây là thuộc về mọi người.”

Kỳ Yến nghe vậy cười: “Có lẽ ngài đúng, nhưng Thiên Nhất môn cháu có dạy, khi Hoa Hạ gặp nạn, đệ tử Thiên Nhất môn tự nhiên làm gương tốt, chống đỡ cực khổ vì vạn vật, tìm một đường sinh cơ.”

Hết chương 144

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK