“Tôi ở bên cạnh có ảnh hưởng cậu không?” Sầm Bách Hạc buông tạp chí quá hạn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến.
“Không đâu, ” Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc đã từ sô pha đứng lên, liền đoán được nội tâm của hắn vẫn có chút hiếu kỳ đối với vẽ bùa, vì thế cười nói, “Tôi vẽ bùa nhiều năm như vậy, làm sao lại vì bên cạnh có người hay không mà bị ảnh hưởng chứ.”
Nếu thật sự dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, chỉ có thể nói rõ là bản lĩnh còn chưa tới nơi. Lúc các thuật sĩ đấu pháp, đều mặc kệ cảnh vật xung quanh như thế nào, trực tiếp lật tay là thấy bản lĩnh thực. Nói ví dụ như mấy ngày trước khi cậu gặp được trận pháp đoạt vận kia, người thao túng trận pháp dùng phệ hồn đoạt phách chú hại tính mạng của cậu một chút cũng không có nương tay.
Lúc ấy để phá trận, linh lực cậu hao phí hơn phân nửa, nếu không phải Sầm Bách Hạc đột nhiên xuất hiện, không chừng lúc ấy cậu thật sự phải quỳ.
Trên thực tế thứ Sầm Bách Hạc tò mò không phải là Kỳ Yến vẽ bùa như thế nào, mà là bài trí thư phòng của cậu. Bởi vì mặc kệ là phòng khách hay là ngoài cửa, nhà Kỳ Yến đều rất không phù hợp với phong cách đại sư huyền học, hắn còn chưa từng thấy nhà vị đại sư huyền học nào bình dân như thế.
Sau khi cửa thư phòng mở ra, trong lòng Sầm Bách Hạc sinh ra cảm giác “quả thế”. Khác với phong cách giản dị ở phòng khách, thư phòng trang hoàng vô cùng cổ kính, tất cả bàn ghế giá sách đều là gỗ thô chế thành, trên bàn bày văn phòng tứ bảo phong cách cổ xưa, toàn bộ phòng ở không có một chút dấu vết phong cách hiện đại, hắn thậm chí không tìm được một cái lỗ cắm điện ở trong phòng.
Kỳ Yến lấy xuống một cái hộp gỗ từ trên giá sách, lấy bút chu sa bên trong ra, lại từ trong một cái hộp khác lấy ra hai lá bùa màu vàng, nhắm hướng đông trịnh trọng bái ba bái, mới bắt đầu đặt bút.
Từ nhỏ cậu đã có thiên phú ở mặt phù triện, lúc ấy sau khi ông cụ phát hiện điểm này, vẫn luôn cảm thấy đáng tiếc cho cậu, bởi vì người bây giờ đã không tin phù triện nữa, dù có cầu cũng là cầu mấy loại phù triện vô căn cứ vô tác dụng mà mấy tên lừa đảo sáng chế ra như bùa đào hoa, bùa vận sự nghiệp, bùa cầu tử vận, nếu là mấy trăm năm trước, không chừng cậu sẽ trở thành đại nhân vật nổi danh lịch sử.
Đương nhiên, khi cuối cùng ông cụ phát hiện những phương diện khác của cậu cũng phá lệ ưu tú, ngược lại không bóp cổ tay thở dài nữa, chỉ lắc đầu nói với cậu một câu, sinh không gặp thời, hết thảy đều là mệnh.
Ngược lại thì đối với hết thảy những việc này, bản thân cậu cảm thấy không hề gì, huyền học là hứng thú yêu thích của cậu, thiên phú tốt hay không tốt, có phải sinh không gặp thời hay không căn bản là không quan trọng.
Từ đó về sau, ông cụ sẽ dạy cho cậu rất nhiều thuật pháp kỳ ba loạn thất bát tao, còn nói hoa mỹ rằng đều là đồ tốt áp dưới đáy hòm, cho dù rất nhiều thuật pháp ngay cả chính ông ấy cũng không biết dùng, chỉ kêu cậu bắt chước y chang sách cổ mà học theo.
Lấy năng lực của Kỳ Yến, vẽ bùa đã là chuyện thuận tay hay làm, thậm chí mấy nghi thức lộn xộn trước khi vẽ bùa, cậu cũng có thể giản lược không làm, nhưng bùa vẽ ra lại càng có hiệu lực hơn so với những người khác.
Hạ bút vẽ bùa phải hoạch định đầu đuôi từ đầu, nếu linh khí không đủ hoặc là trung gian có đoạn ngừng, vẽ ra chỉ là một tấm giấy vụn, không hề có tác dụng.
Hai lá bùa một lần là xong, không cần phun nước với lá bùa, lại càng không cần cầm kiếm gỗ đào thỉnh thần, đưa thần, quá trình đơn giản đến mức khiến bảo tiêu đứng ở bên cạnh hoài nghi Kỳ Yến có phải đang vẽ chơi hay không.
Kỳ Yến gấp hai lá bùa đã vẽ xong, để vào trong hai cái túi gấm, nói với Sầm Bách Hạc, “Trong túi gấm hoa văn tường vân là bùa an thần, trong túi gấm hoa văn chữ phúc là bùa bình an.” Nói đến đây cậu bỗng nhiên nở nụ cười, “Có điều cái bùa bình an này có khả năng anh không dùng được, sau khi trở về có thể đưa cho người nhà của anh.”
Ánh mắt Sầm Bách Hạc phức tạp nhìn Kỳ Yến, ngày hôm qua Kỳ Yến chỉ nhắc với hắn về việc vẽ bùa an thần, hôm nay lại đưa cho hắn hai lá bùa, đây là thuận tay hay là có dụng ý khác?
Có điều Kỳ Yến không giải thích, hắn cũng sẽ không hỏi. Trong lòng Sầm Bách Hạc hiểu rõ, nếu là chuyện có thể nói rõ ràng, Kỳ Yến sẽ không tận lực giấu diếm hắn. Hiện tại cái gì Kỳ Yến cũng không nói, chỉ có thể là không thể nói, hoặc thật sự chỉ là cậu thuận tay làm.
Nhưng mặc kệ là loại khả năng nào, đây đều là đối phương có ý tốt.
Làm xong hết thảy, Kỳ Yến xoay người đẩy cửa sổ thư phòng ra, nghe dưới lầu truyền đến một tiếng “ầm” trầm vang, như là có cái gì đó nổ mạnh.
“Bách Hạc, có thể dưới lầu đã xảy ra chuyện, ” Kỳ Yến nói với bảo tiêu Sầm Bách Hạc mang đến, “Tôi cần anh giúp một chút.”
Bảo tiêu nhìn ngũ thiếu, thấy ngũ thiếu khẽ gật đầu, mới nói: “Kỳ đại sư có yêu cầu gì, xin cứ việc mở miệng, tôi nhất định toàn lực phối hợp.”
“Trước tiên anh theo tôi đi xuống, ” Kỳ Yến nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc, “Bách Hạc, nếu anh nhàm chán, trong phòng khách có TV, trong phòng có máy tính, tôi đều không có cài mật mã, anh tùy tiện dùng.”
“Không cần, tôi đi cùng với cậu.” Bắp chân thon dài của Sầm Bách Hạc bước một bước về phía Kỳ Yến, “Nhiều người cũng có thể giúp đỡ thêm.”
“Ngũ thiếu…” Bảo tiêu lo lắng cho thên thể Sầm Bách Hạc, chỉ là lời khuyên can mới vừa nói ra, hắn ta liền phát hiện ngũ thiếu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn mình một cái, vì thế thành thật ngậm miệng lại.
“Được, ” Kỳ Yến không cự tuyệt Sầm Bách Hạc, “Bây giờ chúng ta đi xuống.”
Không biết có phải là vì có Sầm Bách Hạc cùng một chỗ hay không, Kỳ Yến cảm thấy ngay cả đi vào thang máy cũng đặc biệt thuận lợi, ba người bọn họ vừa đến cửa thang máy, cửa thang máy liền tự động mở ra, bên trong không có một ai.
Lầu bảy đến lầu sáu, bất quá chỉ là chuyện trong chớp mắt, Kỳ Yến đi ra khỏi thang máy nói với bảo tiêu: “Hiện tại anh liền mở camera di động ra, chú ý tận lực đừng quay trúng tay tôi.”
Trước khi cứu người, đầu tiên phải cam đoan mình sẽ không rơi vào trong hố. Có camera di động, dù hiện trường thực sự có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, cậu cũng có thể nói rõ ràng, dù rằng cậu nhìn tướng mạo cô bé kia, không giống như là dáng vẻ mạng không còn lâu. Nhưng đó chỉ là dưới tình huống bình thường, lỡ như có người hận cô ấy tới tận xương, mời cao nhân đến làm, vậy hết thảy liền không dễ nói.
Thuyền chạy cẩn thận giữ được vạn năm luôn không sai.
Đi vào phòng 604, Kỳ Yến phát hiện cửa không có đóng từ bên trong, mà chỉ khép, giữa cánh cửa và khung cửa để lại khe hở. Cậu đứng ở ngoài cửa gọi tên Lâm Ngọc vài tiếng, bên trong không có bất luận tiếng trả lời gì. Cậu nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho phòng quản lý tài sản, sau đó báo cảnh sát.
Làm xong hết thảy, cậu nhìn thấy sát khí không ngừng tràn ra từ trong khe cửa, nhưng rất nhanh liền biến mất vô hình, giống như hơi nước bốc lên. Kỳ Yến quay đầu lại nhìn Sầm Bách Hạc cả người mang mây tía, nháy mắt cảm thấy mình giống như mang theo một cái bàn tay vàng Big Mac.
“Lâm tiểu thư?” Kỳ Yến gần như có thể khẳng định hiện tại Lâm Ngọc đã ngất xỉu, nhưng không có lo ngại về tính mạng, vì thế trước tiên kháp thủ quyết đuổi đi sát khí trong phòng, sau đó đứng ở cửa tiếp tục chờ người của phòng quản lý tới.
Ước chừng ba phút đồng hồ qua đi, nhân viên bảo an phòng quản lý liền chạy lại đây.
Hai người kia đều là đàn ông dáng người cao lớn, đại khái là do phòng quản lý lo lắng có kẻ bắt cóc xông vào trong nhà, nên cố ý an bài hai người bọn họ lại đây.
Sau khi Kỳ Yến giải thích một chút tình huống với hai nhân viên bảo an, hỏi, “Hiện tại chúng ta vào xem một chút được không?”
Nhân viên bảo an có chút do dự bất định, bọn họ vừa sợ chủ nhà xảy ra chuyện, lại sợ bị chủ nhà trách cứ bọn họ tự tiện xông vào nhà, nhất thời rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.
Kỳ Yến biết bọn họ khó xử, vì thế nói: “Nếu không thì tôi vào xem? Hai người chứng minh hiện tại tôi vào không phải muốn ăn trộm là được.”
“Tôi cùng cậu đi vào.” Một nhân viên bảo an trong đó nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không thể để cho chủ hộ một mình đi vào, lỡ như kẻ trộm đang nấp ở trong phòng thì làm thế nào?
Gỡ côn điện mang ở bên hông xuống, bảo an đeo bao tay vào nghiêng người thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, phía sau cửa không có người.
Cửa phòng vừa mở ra, Kỳ Yến liền nhìn thấy Lâm Ngọc nằm trên sàn phòng khách, cả người đều đã mất đi ý thức.
“Vừa rồi lúc tôi tới tìm cậu, từng gặp được cô ấy ở trong thang máy.” Trí nhớ Sầm Bách Hạc vô cùng tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái nằm trên mặt đất, buổi sáng đồng thời vào thang máy với hắn.
Kỳ Yến không vào nhà, mà là đứng ở chỗ huyền quan, hai mắt ngưng thần bắt đầu quan sát bốn phía. Phong cách trang hoàng trong phòng ấm áp, trên ghế sô pha còn đặt rất nhiều gối ôm động vật đáng yêu, trên ban công trồng rất nhiều cây xanh, nhưng phần lớn đều buồn bã ỉu xìu, chỉ có cây xương rồng tròn nhiều thịt lớn lên tương đối tốt.
Nhưng mặc kệ nhìn thế nào, trong phòng này đều không tồn tại vấn đề phong thuỷ xung khắc, cậu cũng không cảm giác được nguồn gốc của những vật không sạch sẽ khác trong phòng, đến tột cùng là sát khí và xui xẻo trên người Lâm Ngọc tới từ nơi nào?
“Lâm tiểu thư!” Bảo an bị Lâm Ngọc nằm trên mặt đất dọa sợ nhảy dựng lên, vội lấy điện thoại di động ra gọi 120, đáng thương tên đàn ông một mét tám, mặt đều trắng bệch rồi. Nhất là khi hắn ta phát hiện đèn trong phòng nổ hết mấy cái, mảnh nhỏ thủy tinh rơi đầy đất, sắc mặt càng là trắng pha thêm xanh, khó coi tới cực điểm.
Làm cái nghề bất động sản này, chuyện truyền kỳ gì cũng đã nghe nói qua, chẳng qua có vài cái là giả, có vài cái là không biết thiệt giả, nhưng mà dùng lý luận khoa học lại không thể hoàn toàn giải thích rõ ràng.
Nói ví dụ như trường hợp hiện tại này có chút quỷ dị, bảo an nuốt một ngụm nước bọt, tận lực làm cho mình có vẻ không kích động, để ổn định chủ hộ tới cùng với hắn ta, tránh ầm ĩ cho càng nhiều người biết.
May mắn cảnh sát rất nhanh liền chạy tới, Lâm Ngọc hôn mê được đưa tới bệnh viện, sau khi Kỳ Yến, người phát hiện chuyện này trước tiên giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả cho cảnh sát, liền trở về nhà mình.
“Kỳ đại sư, vừa rồi… là xảy ra chuyện gì?” Ngay cả bảo tiêu của Sầm Bách Hạc cũng cảm thấy việc này lộ ra không thích hợp, trước khi hắn ta xuất ngũ là bộ đội đặc chủng, sau đó lại chuyển nghề làm cảnh sát một đoạn thời gian. Cho nên hắn ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra hiện trường không có dấu vết người ngoài xâm nhập, chỉ có điều mảnh nhỏ đèn điện đầy phòng, cùng với những đồ điện gia dụng khác không bị chút hao tổn, liền có vẻ rất quỷ dị.
Nếu chỉ là vấn đề mạch điện đơn thuần, không có đạo lý chỉ có đèn điện xảy ra vấn đề, những đồ điện khác lại toàn bộ như thường, thậm chí ngay cả điều hòa cũng còn đang thổi vù vù, không có tự động tắt đi.
Kỳ Yến rót mấy tách nước ra đặt lên trên bàn, “Phong thủy trong nhà Lâm tiểu thư không thành vấn đề, tướng mạo cô ấy không thành vấn đề, nếu không phải là sinh bệnh khiến cho hôn mê, thì hẳn là ngoại lực tạo thành.”
“Ngoại lực gì?” Bảo tiêu rất ngạc nhiên đối với vấn đề này.
Kỳ Yến hớp một ngụm trà, chậm rì rì nói, “Nói ví dụ như có người muốn hại cô ấy, liền lấy ngày sinh tháng đẻ của cô ấy để thi pháp. Hoặc là quá nhiều người sinh lòng oán hận với cô ấy, dần dà liền sinh ra oán khí. Có điều cái trước thì cần ngày sinh tháng đẻ chính xác đến từng giây từng phút, cái sau lại không quá có khả năng, cô ấy tuổi còn trẻ cũng không phải ác đồ giết người như ngóe, làm thế nào lại có oán khí lớn như vậy quấn thân?”
“Có cách nói nào… khoa học một chút hay không?” Bảo tiêu hỏi mấy lời này có chút gian nan.
“Có, ” Kỳ Yến đặt tách trà xuống, “Đã từng có khoa học gia nghiên cứu rằng, mỗi người đều có từ trường riêng của mình, người sinh ra ở thời gian khác nhau sẽ có từ trường không giống nhau. Có vài người, từ trường giữa hai bên hấp dẫn nhau, có vài người lại bài xích lẫn nhau, cho nên liền có hai loại phản ứng tình cảm cực đoan hoàn toàn khác biệt, là nhất kiến chung tình cùng với nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Biết ngày sinh tháng đẻ của một người, có thể nói là nắm giữ từ trường của người đó, nếu có người làm nhiễu loạn từ trường của anh, thân thể và tinh thần tự nhiên liền xảy ra vấn đề.”
Nghe Kỳ Yến nghiêm trang chững chạc nói hươu nói vượn, tay bưng tách trà của Sầm Bách Hạc run rẩy, lập tức thay đổi một tư thế ngồi, làm cho biểu tình trên mặt mình thoạt nhìn bình tĩnh lại nghiêm túc: “Có lẽ do công việc cô ta tạo thành chăng?”
“Làm gì mà lại đưa tới oán khí lớn như vậy?” Kỳ Yến gật đầu, có chút không nghĩ ra.
Bảo tiêu biểu tình mờ mịt nhìn Kỳ đại sư vẻ mặt nghiêm túc, cảm giác toàn bộ cuộc đời mình đều muốn sụp đổ. Nếu Kỳ đại sư nói với hắn ta đây là chuyện thần quái, khẳng định hắn ta sẽ không tin tưởng. Chỉ có điều Kỳ đại sư dùng loại “khoa học chẳng phải khoa học” để giải thích chuyện này, ngược lại hắn ta bắt đầu hoài nghi, có lẽ trên thế giới này thật sự có thể phát sinh những chuyện không thể giải thích.
Đây thật sự là một chuyện kỳ quái.
Mãi đến khi đưa ngũ thiếu trở lại đại trạch Sầm gia, trên gương mặt không đổi sắc của bảo tiêu, còn mang theo vẻ mờ mịt sau khi tam quan bị đánh nát.
“Bách Hạc, hôm nay không đến công ty, trở về sớm vậy?” Sầm tam ca xuống lầu nhìn thấy em trai về nhà, kéo kéo cà vạt có hơi chật, bước chân vội vàng tiếp nhận tây trang và cặp công văn người làm đưa tới chuẩn bị ra ngoài.
“Tam ca, sắp đến thời gian ăn cơm trưa mà anh còn muốn ra ngoài à?” Sầm Bách Hạc nhìn đồng hồ treo trên tường, kém mười lăm phút nữa là đến giữa trưa mười hai giờ.
“Vừa mới nhận được thông báo, phải dự một hội nghị khẩn cấp, ” Sầm tam ca bất đắc dĩ cười khổ, vốn là hôm nay tính toán dắt con ra ngoài chơi, kết quả cũng phải ngâm nước nóng.
Thấy tam ca đã đi ra cửa chuẩn bị xuống bậc thang, Sầm Bách Hạc không tự giác mở miệng gọi hắn lại, “Tam ca, chờ một chút.”
“Làm sao vậy?” Sầm tam ca quay đầu lại nhìn em trai bình thường rất ít nói, trong lòng có chút kỳ quái.
“Cái này là bạn tặng cho em, anh mang đi.” Sầm Bách Hạc đưa một cái túi gấm cho Sầm tam ca.
Sầm tam ca thuận tay nhét cái túi gấm này vào trong quần tây trang của mình, tuy rằng hắn ta không tin cái này, nhưng mặt mũi em trai thì vẫn phải cho.
Cơ mà bạn của thằng em là ai, lại có thể làm cho hắn bình thường luôn khinh thường phong kiến mê tín mang theo loại đồ vật này trên người?
Lực lượng hữu nghị thật vĩ đại.
Hết chương 29