Tuy quân Minh Kim đại bại, nhưng phía Lung Nguyệt cũng có thương vong.
Trận đánh vừa rồi rất kịch liệt, mọi sự chú ý của Lung Nguyệt đều bị tình hình chiến đấu quấn lấy. Lúc này nàng mới có thể thả lỏng, trông thấy toàn là binh sĩ bị thương, từ trong ra ngoài tường thành còn có mấy binh sĩ Minh Kim, Đại Chiêu bị mất chân tay và cả xác chết. Tang thương ngay trước mắt, mùi máu tươi xộc vào mũi, Lung Nguyệt vịn lấy Đào Châu rồi nôn ra một bãi.
Bùi Đại thấy thế thì vội vàng chạy tới: "Vương phi, vất vả nửa ngày, người mau quay lại Hành Quán đi ạ!" Hắn triệu tập tất cả tinh vệ và binh sĩ chưa bị thưởng để hộ tống Lung Nguyệt trở về.
Mười hai thân vệ đã nghe lệnh nàng để Chu Thống lĩnh dẫn họ tham chiến, hiện giờ người thì bị thương, người phải thu dọn chiến trường, bốn đại nha hoàn bên cạnh nàng là Hoán Ngọc, Địch Thúy, Đào Châu, Tẩy Bích lập tức cầm đao cầm gậy bảo vệ chủ.
“Ngươi bị thương sao?” Lung Nguyệt thấy máu chảy xuống từ cánh tay áo của hắn: "Mau gọi đại phu tới xem thử."
“Đa tạ Vương phi quan tâm. Tiểu nhân không sao. Thương vong không ít, hiện giờ đại phu đang có quá nhiều việc phải lo." Bùi Đại thành thật bẩm báo. Từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh Bùi Nguyên Tu, đánh vô số trận lớn trận nhỏ, đương nhiên nhìn thấy không ít thương vong. Trước lúc khai chiến, hắn đã gọi tập hợp toàn bộ đại phu trong thành lại, bây giờ đám người đó đang bận tối mắt tối mũi. Chút thương tổn trên da thịt hắn làm sao quan trọng bằng mạng người.
“Địch Thúy, ngươi vốn cẩn thận, trước tiên hãy giúp Bùi Đại băng vết thương." Lúc cần dùng người mà trong tay lại không có một ai, dù là y nữ, Lung Nguyệt cũng phái đi cứu người.
“Dạ!”
Địch Thúy tiến lên, định vén tay áo giúp Bùi Đại nhưng hắn lại vội lắc mình, né tránh.
“Ngươi…” Địch Thúy khó hiểu, chớp mắt nhìn hắn.
Bùi Đại vội giải thích: "Miệng vết thương rất dữ tợn, sẽ dọa cô nương sợ." Dứt lời, hắn liếc qua Tẩy Bích với sắc mặt trắng bệch đang đứng ngay bên cạnh. Kể từ hôm bị khuôn mặt đầy máu heo của Lưu Hải dọa sợ, dường như Tẩy Bích đã mắc phải chứng bệnh thấy máu là choáng, nhìn máu tanh là mặt mũi tay chân nàng ta mềm hết cả đi, lúc này cũng vậy; nhưng bởi vì lo lắng cho Lung Nguyệt nên nàng ta mới cứng rắn đứng ở đằng trước như vậy.
Địch Thúy cười cười: “Không sao, lá gan của ta lớn hơn nha đầu kia nhiều."
Ngay sau đó, nàng ta liền đưa tay vén ống tay áo của Bùi Đại lên, nào ngờ tay áo và vết thương đã dính lại với nhau.
“Ngươi cố chịu đựng một chút." Dứt lời, Địch Thúy lấy một chiếc kéo nhỏ trong người ra, cẩn thận cắt mở cổ tay áo Bùi Đại. Đây là thứ mà nàng ta chuẩn bị, nếu như phá thành sẽ liều mạng với man di, nếu như thua cuộc lập tức kết liễu bản thân mình.
Nhìn lướt qua thì miệng vết thương của Bùi Đại cũng không lớn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy rất sâu.
Địch Thúy cầm khăn tay của mình rồi nhẹ nhàng băng vết thương lại cho hắn: "Trước khi băng buộc phải cầm máu, nhưng đám đại phu kia lại chưa xem kỹ, vết thương này không hề nông..."
Bùi Đại nhìn chăm chú vào Địch Thúy đang cúi đầu tỉ mỉ băng bó cho mình, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ che đi cặp mắt sáng ngời, cái miệng nho nhỏ đỏ như son nửa khép nửa hở, trong lòng hắn bỗng cảm thấy ấm áp.
Khóe môi không kìm được mà hơi vểnh lên.
Thế nhưng khi nhớ tới ngày ấy tại cổng trong, Địch Thúy cũng đối đãi dịu dàng với một nam tử trẻ tuổi như vậy, lòng hắn lại trở nên khó chịu. Bùi Đại thầm than một tiếng rồi quay đầu đi.
Trong lúc Địch Thúy còn đang giúp Bùi Đại băng bó vết thương, Lung Nguyệt đã về Hành Quán trước.
Có lẽ vì đang có thai nên rất dễ mệt. Vào phòng ngủ, chưa kịp rửa mặt chải đầu nàng đã nằm xuống ngủ rồi.
Trước khi ngủ nàng đã căn dặn rằng nếu có tin của Vương gia thì lập tức gọi mình dậy.
“Bùi Nguyên Tu, bây giờ chàng có khỏe không?" Lung Nguyệt nằm trên giường, hai tay ôm lấy bờ vai đơn bạc của mình, rất nhớ một người ôm nàng vào lòng hằng đêm: "Bùi Nguyên Tu, chàng không thể gặp chuyện!" Lung Nguyệt phát hiện trong lúc vô tình, Bùi Nguyên Tu đã chiếm phân lượng rất nặng trong lòng nàng. Nỗi lo lắng và nhớ nhung tựa như một tấm lưới bao trùm lên trái tim nàng.
Khi nàng được Hoán Ngọc đánh thức thì trời đã nhá nhem tối.
“Chủ tử, người dậy rồi ăn một chút đi!"
“Ừ.” Lung Nguyệt khẽ đáp lại. Đầu nàng hơi đau, thân mình thật sự mệt mỏi, nhưng trái tim nàng còn nặng nề hơn: "Có tin gì của Vương gia chưa?"
“Vẫn chưa..." Hoán Ngọc do dự trả lời. Thấy sắc mặt Lung Nguyệt không tốt, nàng ta liền hiểu chủ tử vừa lo lắng cho Vương gia vừa nhọc lòng đón địch, hơn nữa lại đang có mang, quả là "nhà dột còn gặp mưa suốt đêm". Hoán Ngọc an ủi: "Chủ tử đừng lo lắng, Vương gia cát thân thiên tướng (người hiền khắc được ông trời phù hộ), hẳn là lúc này đang truyền tin về đấy!"
An ủi Lung Nguyệt rồi, bản thân Hoán Ngọc cũng trở nên sầu bi, không biết Bùi Tiểu ra sao rồi.
Tuy Lung Nguyệt không muốn ăn nhưng vì hài tử trong bụng, nàng buộc mình phải uống một chén cháo tổ yến nhỏ.
Bùi Đại tới báo rằng những binh sĩ bị thương đều được bố trí thỏa đáng, chiến trường cũng được thu dọn xong. Một ngàn tinh vệ chết hơn hai trăm người, thi thể binh sĩ Minh Kim khoảng hơn ba trăm, tính ra thì bọn họ (Đại Chiêu) thắng.
Nghe xong, Lung Nguyệt không vui mừng nổi, nàng nói nhỏ: "Viết danh sách tên của những binh sĩ đã mất rồi bảo Địch Thúy sao chép một bản, ấp phong của mình nhiều thì dành ra trợ cấp cho người nhà của họ đi!"
“Dạ!” Bùi Đại đáp lại rồi suy tư một chút, dòi hỏi: "Tiểu nhân đã sắp xếp xong việc thay phiên nhau canh giữ cửa thành, không biết Vương phi có dặn dò gì không. Ngoài ra, tối nay chúng ta vẫn tập kích bất ngờ chứ ạ?"
Bùi Đại suy nghĩ không sai, tập kích bất ngờ là phương pháp tốt nhất để kéo dài chiến sự, hơn nữa ban ngày vừa mới tập kích một trận, hai bên đều phải chịu một phen loạn chiến, thừa dịp bên kia mệt mỏi mình lại đánh úp một hồi, quả là kế hay.
Lung Nguyệt gật đầu, nói: "Ngươi sắp xếp đi, nhưng phải hành sự cẩn thận, tất cả đều lấy an toàn làm trọng." Ban ngày trải qua trận chiến máu tanh, Lung Nguyệt càng cảm thấy sinh mạng yếu ớt.
Bùi Đại đáp dạ rồi lui ra ngoài.
Đôi khi không thể không nói, người xưa có câu: Đấm lung tung đánh chết kẻ làm thầy, câu ấy không hề giả dối.
Ban ngày, Lung Nguyệt là người chưa từng thống lĩnh binh sĩ, tiểu nữ tử đánh giặc chỉ dựa vào mấy quyển binh thư từng đọc và một chút lanh lợi mà đã làm đại quân Minh Kim lộn xộn tới mức gà bay chó sủa.
Ban đêm, khi sắp đến canh ba, Bùi Đại dẫn theo vài người cầm rất nhiều pháo tre, định bụng tập kích về đêm, gây xáo trộn một phen.
Nào ngờ binh lính tuần thành bỗng tới báo: Quân Minh Kim tập kích vào ban đêm!
Bùi Đại nghe vậy lập tức ngẩn ra.
Kế đó lại âm thầm thở dài, đây là trận chiến của nữ nhân. Ngẫm lại Vương phi nhà mình dụng binh không theo lẽ thường, lại thấy công chúa Trác Nhã của Minh Kim quốc dùng cách thức chưa từng nghe ai nói đến, hắn chợt nhận ra trận chiến này quả là trò đùa!
Bùi Đại tập hợp tất cả binh sĩ rồi đứng ngay đầu tường thành, chỉ thấy quân Minh Kim vác đuốc sáng choang chạy tới tập kích ban đêm! Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết nên khóc hay cười.
Bùi Đại cười khổ rồi chỉ huy binh sĩ chuẩn bị nghênh chiến. Ngẫm lại ban ngày Vương phi nhà mình vẩy nước lạnh, dùng chiêu kỳ lạ đốt pháo, vội vàng phái một toán lính nhỏ tới gõ cửa từng nhà để mua.
Thế nhưng, dù thế nào đi chăng nữa Bùi Đại cũng không ngờ những gì hắn phòng bị lại không dùng được, quân Minh Kim chưa tới gần, chỉ dùng nỏ mạnh bắn hỏa tiễn vào thành.
Tường thành được xây từ băng bùn làm sao có thể chịu được lửa đốt? Bùi Đại bất đắc dĩ chia binh sĩ thành hai đội, một đội giữ thành, ngăn ngừa quân Minh Kim đánh bất ngờ, một đôi đi dập tắt lửa.
Cũng may trên tường thành có rất ít vật dễ cháy.
Không biết quân Minh Kim có nhận ra tường thành này kỳ quặc hay không, bọn chúng dần dần chém nhánh cây, rút cỏ dại bên dưới tường thành, đốt lửa bùng lên.
Dựng thang mây*, đốt tường thành, quân Minh Kim giống như đánh máu gà**, dường như càng đánh chúng càng hăng, mà Bùi Đại ở bên này vốn đã có số binh sĩ thua một nửa Minh Kim, trận chiến ban ngày lại nhiều thương vong, hiện giờ càng hiện rõ sự khó chống đỡ.
*Thang mây: thang dài dùng để công thành hay chữa cháy
**Đánh máu gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp máu gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy máu bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút máu gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn máu dồi dào, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút máu cho nên gà trống đương nhiên không tốt rồi, nghe nói gà bị còi xương, nấu ăn không có hương vị gì hết. Nói đơn giản là
Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi thì tiêm 100cc máu gà sẽ giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ không tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đ*o, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà người nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thuốc y còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.
“Mau đi bẩm báo chiến sự một cách chi tiết cho Vương phi!" Bùi Đại lệnh cho một tên lính chỉ bị thương nhẹ.
Chiến sự hiện giờ e rằng không ổn. Vương phi ở nơi đó cũng không rõ tình hình, bây giờ cho dù liều chết một trận cũng phải bảo vệ Vương phi toàn thân mà lui. Bùi Đại âm thầm nhẩm tính, chỉ mong viện binh tới nhanh một chút. Dựa theo thời gian mà nói, nếu như không ngoài ý muốn, hẳn là sẽ tới vào lúc bình minh, nhưng chẳng biết có thể chống cự tới khi trời sáng được hay không.
Bởi vì trong lòng phiền muộn, Lung Nguyệt ngủ không ngon lắm. Ngoài phòng có động tĩnh, nàng lập tức ngồi dậy, khẽ hỏi: "Vương gia có tin tức rồi chứ?"
Hoán Ngọc vội vàng tiến vào, vẻ mặt lo lắng trả lời: "Không phải Vương gia mà là quân Minh Kim tập kích vào ban đêm, muốn lấy lửa đốt tường thành. Bùi Đại sợ chiến sự không ổn, xin Vương phi sớm quyết định."
“Thảo nào ta cứ nghe thấy giống như có tiếng chạy loạn bên tai, hóa ra..." Lung Nguyệt xốc chăn gấm trên người, nói: "Mau thay y phục giúp ta, ta phải lên tường thành xem thử."
“Chủ tử…” Đám người Hoán Ngọc vội khuyên, nhưng Lung Nguyệt đã xua tay, nói: "Đừng nói nữa, hẳn là các ngươi đều hiểu bản tính của ta."
Bọn họ không hề nhiều lời nữa, người âm thầm giấu kéo vào trong ngực, người tiện tay tìm gậy gộc, cùng Lung Nguyệt đi lên tường thành.
“Vương phi!”
Trong lúc hỗn loạn, Bùi Đại bỗng nhìn thấy một bóng dáng mặc áo choàng lông màu tuyết trắng xuất hiện trên thành lâu, trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
“Truyền lời của ta, Minh Kim xâm phạm, chiến sự khẩn cấp, kêu gọi bá tánh toàn thành kháng địch, bất luận già trẻ, người nào tham chiến đều được thưởng một trăm lượng bạc!" Lung Nguyệt đã sớm quyết định tử thủ.*
*Tử thủ: Cố sống cố chết để giữ thành
Một trăm lượng bạc nghĩa là khái niệm gì chứ?
Gần nửa năm bổng lộc của quan tứ phẩm thuộc Đại Chiêu quốc.
Nhưng lúc này, Bùi Đại không rảnh để than thở Vương phi nhà mình tài đại khí thô*, hắn sai binh sĩ đi xuống truyền lời.
Vì ủng hộ sĩ khí, Lung Nguyệt bảo đám người Đào Châu thắp đuốc chiếu nàng sáng rực rồi đứng trên thành lâu, tự mình đốc chiến. Dù là quân địch hay binh sĩ phe ta đều thấy nàng rất rõ. Thỉnh thoảng có ám tiễn bắn về phía nàng, Bùi Đại thấy mà kinh hồn bạt vía, nhưng hắn cũng hiểu dụng ý của Vương phi nhà mình, trong lòng không khỏi khâm phục. Người gan dạ sáng suốt như vậy, tuyệt đối không thể bại bởi Vương gia.
Không biết làm sao mà hai tên lính Minh Kim đã chạm được vào Lung Nguyệt ở đầu tường thành.
“Vương phi cẩn thận!” Khoảng cách quá xa, Bùi Đại chỉ hận mình không mọc ra đôi cánh từ hai bên sườn.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp sầu não, chỉ trong nháy mắt, một tên lính đã bị Đào Châu ném khỏi tường thành, tên còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu. Có lẽ vì quá khinh địch, không thèm để một cô nương trẻ tuổi vào trong mắt nên hắn ta đã bị Lung Nguyệt đạp một phát vào mặt, kế đó bị đánh lung tung bằng gậy tới mức nửa sống nửa chết. Cuối cùng Đào Châu trói hắn ta lại, treo ngay trên thành lâu.
Chiến sự càng ngày càng loạn, đã có tường thành sập xuống vì bị đốt cháy.
Khi phe Lung Nguyệt đã có xu hướng tan tác, bỗng dưng quân Minh Kim ở phía sau trở nên đại loạn.
“Là viện binh!” Ánh mắt Đào Châu lóe sáng, nàng ta hô to.
Đại đội nhân mã với khí phách to lớn vây lấy quân Minh Kim từ đằng sau rồi đánh, giữa đại đội có một cột cờ được dựng thẳng đứng, trên có thêu một chữ "Từ" rất to!
Lung nguyệt cười khẽ, thở dài một hơi. Vừa rồi trong đầu nàng nổi lên ý niệm, nếu như thành bị phá, nàng thà hi sinh vì Tổ quốc chứ không làm tù binh. Chỉ tiếc đứa con trong bụng chưa thành hình, còn Bùi Nguyên Tu nữa, nếu nàng đi rồi, hắn sẽ rất khổ sở! Trong lúc hoảng hốt, nàng chợt nhớ tới ác mộng ngày trước.
Mình mặc áo đỏ ngã xuống khỏi tường cao, tiếng kêu "Cửu Nhi" tê tâm liệt phế kia, đôi mắt cực kỳ bi thương ấy, tướng mạo mơ hồ, cảm giác quen thuộc...
Là…Bùi Nguyên Tu ư?
Ý niệm này bỗng lóe lên trong đầu Lung Nguyệt...
“Cửu Nhi! Cửu Nhi!” Tiếng kêu to quen thuộc truyền từ dưới thành tới.
Là Bùi Nguyên Tu cả người chật vật.
“Mở cửa thành… Mau mở cửa thành!” Lung Nguyệt vừa thấy Bùi Nguyên Tu đến, đầu óc nàng lập tức trở nên hỗn loạn, rốt cuộc không thể bình tĩnh như vừa rồi.
“Vương phi, quân Minh Kim chưa được quét sạch, không thể mở cửa thành!" Không biết từ lúc nào Bùi Đại đã đến bên cạnh ngăn cản Lung Nguyệt.
“Nhưng mà..." Lung Nguyệt cúi người vịn tường thành nhìn xuống dưới, Bùi Nguyên Tu xoay người, cầm trường thương hất một tên tướng quân Minh Kim khỏi ngựa, cầm cương ngựa, nâng vó ngựa đạp lên người hắn ta.
Sau đó lại tham gia vào trận hỗn chiến.
Khi thấy Bùi Nguyên Tu cũng là lúc Lung Nguyệt bình ổn cõi lòng mình, nhưng bây giờ lòng nàng lại dấy lên vì hắn chui vào đám loạn quân.
Bùi Đại thấy Vương gia nhà mình như thấy người đáng tin cậy, lại có viện binh nên hắn càng yên lòng, chỉ canh giữ bên cạnh Lung Nguyệt để phòng ngừa vạn nhất.
“Vương phi, Vương gia và viện binh tới rồi, người về Hành Quán nghỉ tạm trước đi ạ!" Dứt lời, hắn liền nháy mắt với bốn đại nha hoàn, ra hiệu cho các nàng tìm cách đưa Vương phi về.
“Ta chờ Vương gia!” Lung Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, cặp mắt long lanh nhìn chăm chú vào Bùi Nguyên Tu trong đám loạn quân.
“Vậy..." Bùi Đại có thể tưởng tượng được, sau khi đánh trận này xong, chắc chắn mình sẽ bị Vương gia xử lý, nhưng hắn vẫn làm hết phận sự khuyên nhủ chủ tử: "Vậy Vương phi hãy đi ra giữa thành lâu, đứng trên tường thành quá nguy hiểm ạ."
Mới vừa rồi còn cần Vương phi tự mình đốc chiến ủng hộ sĩ khí, hiện giờ có Vương gia đấu tranh anh dũng, Vương phi không cần dùng thân mình mạo hiểm nữa.
Thế nhưng Lung Nguyệt vẫn vịn chắc tay trên đầu tường thành, cho dù ngươi nói thế nào nàng cũng không phản ứng.
Mãi đến khi Minh Kim hoàn toàn thất bại, Bùi Nguyên Tu cả người đẫm máu đứng trước mặt Lung Nguyệt, khẽ nói: "Cửu Nhi, ta về rồi!"
“Vương gia…” Lung Nguyệt nhìn hắn, nước mắt rơi tí tách tựa như chuỗi ngọc bị đứt, ngay sau đó nàng tiến lên mấy bước, bắt lấy ống tay áo Bùi Nguyên Tu rồi xoay hắn hai vòng, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: "Có vết thương nào không?"
“Không có, một vết cũng không có, đây đều là máu của man di đấy!" Bùi Nguyên Tu muốn vươn tay ôm nàng vào lòng, nhưng nhìn lại cả người mình đầy máu, nếu ôm chỉ sợ chiếc áo choàng lông cáo màu trắng kia xong đời. Thôi, bây giờ nàng đang mang thai, hẳn là không chịu nổi mùi máu tươi đâu.
Vì thế, hắn chỉ do dự dùng tay vuốt tóc nàng, an ủi nàng, cũng như an ủi chính mình.
Có trời mới biết, vừa rồi khi tới dưới chân thành, dáng vẻ Lung Nguyệt đứng trên tường thành khiến Bùi Nguyên Tu nhớ lại kiếp trước, chỉ sợ mình vừa chuyển tầm mắt, nàng đã tung người nhảy khỏi tường thành.
Đó là cơn ác mộng thống khổ của hắn.
“Không có việc gì, rốt cuộc không có việc gì, ta về rồi…” Bùi Nguyên Tu vỗ về đỉnh đầu Lung Nguyệt, không ngừng nhắc đi nhắc lại.
“Vương gia… Bùi Nguyên Tu…” Ngoài dự đoán, Lung Nguyệt thấy hắn không hề bị thương, nàng liền sà vào lồng ngực hắn, khóc đến mức không màng hình tượng.
“Không có việc gì… Không có việc gì…” Bùi Nguyên Tu nửa ôm lấy nàng, không ngừng nhắc đi nhắc lại ba chữ ấy. (Một sự liễu: Không có việc gì)
Sau đó, hắn ra hiệu cho Bùi Tiểu giúp Bùi Đại thu dọn chiến trường rồi bế Lung Nguyệt trở về Hành Quán.
Có lẽ vì Bùi Nguyên Tu trở về, Lung Nguyệt có người đáng tin cậy, tuy người hắn đầy mùi máu tươi, nhưng nàng vẫn ngửi được hương vị an tâm từ hắn.
Đã lo lắng một ngày hai đêm như vậy, Lung Nguyệt lười biếng thiếp đi trong lòng hắn, đôi bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy vạt áo hắn không buông.