Năm Lung Nguyệt được một tuổi được phong hào "Thụy Mẫn", Thuận Khải Đế cấp Giang Nam giàu có nhất cho nàng làm đất phong.
Vì thế, năm Lung Nguyệt một tuổi cũng là năm nàng tỏa sáng, khiến các vị công chúa tỷ tỷ vô cùng ghen tỵ.
Không nói đến chuyện một tuổi nàng đã có đất phong, chỉ cần nói đến phong hào thôi cũng đã khiến các vị công chúa tỷ tỷ đỏ mặt tía tai. Chữ 'Thụy' chính là phong hào cao nhất dành cho công chúa ở Đại chiêu quốc, giống như phi tần có phong hào: 'Đoan', 'Kính', 'Thục', tượng trưng cho phẩm cấp.
Từ khi khai quốc cho tới nay, Đại Chiêu quốc mới chỉ có một chữ 'Thụy', là trưởng tỷ của Thế Tông hoàng đế, sau khi chết còn được truy phong là "Trưởng công chúa Thụy An."
Có thể thấy được phong hào này của Lung Nguyệt có thể kéo được bao nhiêu cừu hận.
Lúc Đại công chúa và Nhị công chúa xuất giá cũng được phong hào và phong đất, nhưng phong hào kia cũng rất bình thường: 'Ninh Bình', 'Ninh An'.
Theo lý giải của Lung Nguyệt, phong hào này chỉ dễ gọi dễ nghe, cầu được may mắn, không coi phong hào là thứ đại diện cho phẩm cấp.
Ở Đại Chiêu quốc, công chúa được phong hào, phong đất, lúc xuất giá cũng tương đương với cáo mệnh phu nhân tam phẩm, phò mã đi theo dính quang, được phong hầu cũng chỉ từ tam phẩm.
Mặc dù nói công chúa xuất giá là tam phẩm, nhưng vẫn là huyết mạch hoàng gia, dù là quan nhất phẩm, gặp công chúa cũng vẫn phải hành lễ.
Không có nguyên nhân khác, công chúa là quân.
Được phong đất, Lung Nguyệt cũng đã từng vụng trộm nghiên cứu một chút, xác nhận đất phong của nàng là Dư Hàng, vùng Lâm An. Vì vậy, hàng năm, nàng nhận được lợi tức, cùng với thuế thu từ Giang Nam mang vào kinh.
Viên quan chuyên quản khoản thu nhập ở đất phong của nàng nghĩ ra một ý tưởng linh hoạt, hy vọng sẽ gặp may mắn, biết nàng là Tiểu chủ tử, vì vậy, mỗi lần sắp xếp đồ cống phẩm, sẽ có thêm mấy đồ vật mới mẻ. Đặc biệt đúc Tiểu trư vàng và Tiểu trư bạc tròn vo có kích thước nhỏ như ngón tay cái, nhìn rất thú vị, lấy được lời khen là mới mẻ, cho nên rất được Lung Nguyệt yêu thích.
Năm ngoái, viên quan kia mãn chức sau ba năm, hồi kinh báo cáo công tác. Thuận Khải Đế mang chuyện này ra khen ngợi, rồi lại đưa về đó tiếp tục giữ chức vụ ba năm tiếp theo.
Mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng cũng là chức quan béo bở.
Đương nhiên, Thuận Khải Đế cũng không phải là hôn quân, chỉ cần ngươi có thể dỗ khuê nữ bảo bối của ta vui vẻ thì người có thể yên ổn ngồi chức quan của mình. Làm sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?
Trên con đường làm quan, từ cổ chí kim đều giống nhau. Nhất định phải có tài năng, nhưng cũng không thể chỉ vùi đầu vào làm nhưng việc khổ. Ca hát tuyệt vời bởi vì nó không chỉ áp dụng với con hát. Lúc nên luồn cúi thì phải luồn cúi, chỉ cần không quá mức, nếu quá mức, bước sang con đường tà đạo kia thì ngày bị rơi đầu cũng không còn xa nữa.
'Bát tỷ tỷ' trong miệng Lung Nguyệt chính là Bát công chúa do Nghênh tần hạ sinh lúc trước. Chỉ lớn hơn Lung Nguyệt nửa năm, nhưng lại bị nương không đau phụ thân không yêu. Do dính quang năm Lung Nguyệt một tuổi, nên mới làm cho Thuận Khải Đế nhớ đến ông vẫn còn một nữ nhi như vậy. Ban thưởng khuê danh 'Hóa Diên'.
Hóa Diên, biến thành diều hâu, diều hâu chính là vật xui xẻo được thả trong tiết Thanh Minh, điều ngày có nghĩa là Thuận Khải Đế muốn nữ nhi biến thành diều hâu, để những điều xui xẻo bay đi mất!
Lần đầu Lung Nguyệt gặp Hóa Diên là yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của nàng, một đứa bé gầy gầy nho nhỏ, được nãi ma ma ôm trong ngực, đôi mắt giống như một con nai bị kinh sợ, biểu hiện sợ hãi, không có chút kiêu kiều của một công chúa trong hoàng gia nên có. Biểu hiện trên mặt giống như lúc nào cũng có thể bị uy hiếp.
Trong cung là như vậy đó, Long tử Phượng nữ không được sủng còn không phải quản sự nô tài ở bên cạnh sủng phi. Chứ nói gì đến Hóa Diên là nữ nhi bị phụ hoàng lãng quên ở bên ngoài chín tầng mây, chỉ cần có cơm ăn, có cái mặc, có thể sống là tốt rồi, không cần nghĩ đến những nô tài có thói quen nâng cao giẫm thấp, chỉ cần biết vâng lời hầu hạ là được.
Lung Nguyệt nghĩ lại kiếp trước của mình, cũng phụ thân không đau nương không thương, nhưng suy cho cùng nàng vẫn hơn Hóa Diên một chút, nàng còn có gia gia coi nàng như cháu gái ruột.
Động lòng trắc ẩn.
Do tuổi xấp xỉ nhau, thường ngày Lung Nguyệt cũng thường xuyên sai cung nhân dẫn mình đi tìm Hóa Diên chơi đùa. Cố kỵ thân phận của mình, cho nên những nô tài thích nịnh hót này cũng thu liễm hơn rất nhiều, cuộc sống của Hóa Diên cũng không quá mức khó khăn.
Trải qua thời gian dài, cuộc sống của Hóa Diên cũng dễ chịu hơn, tính tình cũng không còn giống như con thỏ bị kinh hãi nữa. Mặc dù không hoạt bát như đứa trẻ năm tuổi khác, nhưng cũng an tĩnh điềm đạm.
Thời gian dài, tình cảm của Lung Nguyệt cũng chuyển từ thương hại sang thích.
Nói cung đứa trẻ chịu khổ cũng sớm thông minh, Hóa Diên là một tiểu cô nương hiểu chuyện, còn hiểu chuyện hơn mẫu phi Nghênh tần không đáng tin của nàng không chỉ một chút thôi đâu.
Cho nên, cho dù được vật gì tốt, Lung Nguyệt đều nhớ tới, mang cho Hóa Diên một ít.